Có hơn bốn nghìn tên thổ phỉ, chúng lại chiếm giữ địa hình thuận lợi trước, mấy chục người họ giờ mà chạy đến tức là đâm đầu vào chỗ chết. Bốn đội trấn áp thổ phỉ khác nằm rải rác ở các quận, với trình độ liên lạc của Đại Khang, dù Kim Phi lập tức cử người gọi họ đến, đợi họ chạy đến núi Ngũ Lang từ nhiều nơi khác nhau, có lẽ thi thể của Khánh Mộ Lam đã lạnh.
Thế nên bây giờ người duy nhất Kim Phi có thể cầu cứu là quận trưởng Quảng Nguyên.
Quảng Nguyên là quận thành, có ba nghìn phủ binh đóng quân thường trực ở đó, cộng thêm cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá di động Kim Phi mang theo mới có hy vọng cứu được Khánh Mộ Lam.
Thật ra huy động hàng nghìn phủ binh là phải xin chỉ thị của triều đình, nhưng khi quận trưởng nghe nói thân phận của Khánh Mộ Lam là em gái của Tây Xuyên Mục, ông ta lập tức quyết định điều binh với danh nghĩa trấn áp thổ phỉ nên không cần phải xin chỉ thị của triều đình.
Tiêu đô úy đã nhìn ra thân phận của Khánh Mộ Lam không hề đơn giản từ trước, bây giờ nhận được lệnh của quận trưởng, dĩ nhiên không dám chậm trễ, lập tức tập hợp phủ binh.
Sáng hôm sau, ngoại trừ năm trăm người ở lại canh giữ thành, hai nghìn năm trăm phủ binh còn lại đều Tiêu đô úy đưa ra khỏi thành rồi tập hợp với mấy người Trương Lương.
Đại quân xuất phát dĩ nhiên tốc độ không nhanh bằng Kim Phi, mấy người Trương Lương cưỡi ngựa chạy đi, dù Tiêu đô úy hạ lệnh hành quân khẩn cấp thì cũng chỉ đi được hơn bốn mươi dặm một ngày.
Kim Phi cũng không thể làm gì được, dù sao đường núi khó đi, lương thực của phủ binh lúc bình thường lại nghèo nàn, bốn mươi dặm một ngày vẫn có rất nhiều phủ binh kêu khổ không thôi, nếu lại tăng tốc thì sẽ có vài người bị bỏ lại phía sau.
Đi đến một nơi tên là núi Hồi Long, Trương Lương nhìn Tiêu đô úy, yêu cầu dựng trại với lý do trời đã tối.
Tiêu đô uy ngẩng đầu lên nhìn trời nói: “Trương Lương huynh đệ, bây giờ vẫn còn một lúc nữa trời mới tối, sao ngươi không đi thêm một chút nữa, nếu đi thêm một đoạn nữa, qua núi Hổ Tiếu rồi hẵng dựng trại?”
“Buổi chiều tiên sinh hơi đau bụng, vẫn luôn nhịn đến giờ, sắp không xong rồi”.
Trương Lương nhỏ giọng nói: “Ngươi cũng không thể bỏ lại tiên sinh đi một mình chứ?”
“Vậy thì không được”.
Tiêu đô uy lập tức cao giọng gọi phó quan đến, ra lệnh dựng trại.
Lý do đau bụng cũng là Kim Phi tìm giúp Trương Lương, nếu đã diễn kịch thì phải diễn cho đến giống.
Sau khi cả đoàn dừng lại, Kim Phi bèn chui vào rừng cây.
Trở về từ rừng cây, thấy Trương Lương đang đứng bất động trước lều, ngẩng đầu nhìn trời, bèn tò mò hỏi: “Lương huynh, huynh đang nhìn gì thế?”
“Nhìn mây”, Trương Lương nói: “Cứ đi với tốc độ này, e rằng nhanh nhất cũng phải đến chiều ngày mốt mới đến được núi Ngũ Lang, sau đó không biết mấy ngày mới có thể đánh được bọn thổ phỉ, cũng không biết Mộ Lam cô nương có thể chống đỡ được hay không.
Hôm nay ta để ý thấy sắc mây trên trời rất dày, nếu hai ngày nay mưa thì tốt rồi”.
“Đúng thế, nếu có thể đổ một trận mưa thì tốt”.