“Ta quên mất chuyện này…”
Kim Phi bất đắc dĩ gật đầu: “Chuyện nhân viên hộ tống nói sau đi, bây giờ cứu viện cho Mộ Lam mới là quan trọng, một trăm người quá ít, có thể kiếm thêm vài người nữa không?”
“Không thể”, Trương Lương lắc đầu nói: “Nếu không phải bất đắc dĩ thì một trăm người này ta cũng không thể để tiên sinh dẫn đi hết”.
“Trong làng chúng ta có quá chỗ cần canh gác, từ nhà xưởng, nhà kho, ngã tư lớn nhỏ đều cần canh gác, nếu tiên sinh dẫn một trăm người này đi thì không còn người trực luân phiên nữa”.
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Kim Phi lo lắng đi đi lại lại.
Đúng lúc này, người cựu binh lúc trước dẫn theo binh lính nữ chạy tới: “Tiên sinh, A Hạ tỉnh lại rồi, nóng lòng muốn gặp tiên sinh, nhưng Ngụy tiên sinh không cho cô ấy đến”.
“Lương ca, chúng ta đi xem xem”.
Kim Phi dặn dò: “Đại Tráng, ngươi chuẩn bị sẵn ngựa chiến, xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng đi, đợi ta quay về, chúng ta có thể sẽ rời đi ngay lập tức”.
“Rõ!” Đại Tráng đáp rồi quay người chạy đi.
Kim Phi và Trương Lương lên ngựa phi về làng.
Ngôi nhà cũ của Tạ Quang trước đây cho Khánh Hoài thuê, sau đó Khánh Mộ Lam sống ở đây một thời gian, hiện giờ tất cả binh lính nữ đều đã chuyển đến doanh trại sau núi, nên nơi đây được cải tạo thành phòng y tế của làng Tây Hà.
Bình thường, ông Đàm sẽ ngồi đây khám bệnh, gặp phải vết thương nặng, Chu Cẩm cũng sẽ tới xử lý.
Khi Kim Phi đến, vết thương của A Hạ đã được Chu Cẩm xử lý xong, Ngụy Vô Nhai đã cho cô ấy uống đan dược tự chế, cuối cùng cũng không hôn mê nữa.
Thấy Kim Phi đến, A Hạ muốn đứng lên, nhưng lại bị Kim Phi giữ vai lại.
“Đến lúc này rồi không cần để ý mấy lễ nghi sáo rỗng kia nữa. Cô có chuyện gì thì nói mau đi”.
“Tiên sinh, có huynh đệ nhìn thấy người trên đỉnh Song Đà, tiểu thư sai ta đến nhắc nhở tiên sinh, phải đề phòng Phùng Thánh!”
Mặc dù A Hạ vẫn còn yếu, giọng nói cũng nhỏ, nhưng cuối cùng cũng có thể nói hết một câu hoàn chỉnh.
“Phùng Thánh?” Kim Phi suy nghĩ một chút: “Phùng Thánh có phải là người trước đây dẫn theo người của núi Hổ Đầu và đỉnh Song Đà đến, định đánh chúng ta từ Trường Xà Câu không?”
“Đúng vậy, chính là ông ta”, A Hạ gật đầu.
“Chẳng trách mãi không tìm được tên khốn đó trên đỉnh Song Đà, thì ra là chạy đến huyện Thanh Sơn rồi”.
Ánh mắt Trương Lương trở nên lạnh lẽo.