Lần này hắn mang theo tổng cộng ba nghìn năm trăm lượng bạc, còn là vay mượn linh tinh.
Nếu như có người tăng giá thêm thì hắn sẽ không trụ nổi nữa.
Định giá của Kim Phi với Hắc Đao là tám trăm lượng một thanh, mặc dù Hắc Đao mẫu mới tinh xảo hơn, thế nhưng Lạc Lan biết giá làm ra có lẽ cũng chẳng cao hơn bao nhiêu.
Có thể bán được ba nghìn ba trăm lượng, cô ấy đã rất kinh ngạc rồi, đang chuẩn bị lên tiếng hỏi lần cuối thì lại nghe thấy thanh niên thần bí kia cất lời.
“Năm nghìn lượng!”
Vừa nói dứt lời, tất cả công tử đều đồng loạt quay đầu lại nhìn hắn giống như nhìn tên ngốc.
Dù là ai thì cũng đều có thể nhìn ra lúc giá tiền hô tới ngưỡng ba nghìn ba trăm lượng là đã không còn ai muốn cạnh tranh nữa, cho dù thật sự muốn có, tuỳ tiện tăng thêm một hai trăm lượng thì có thể sẽ thuộc về mình.
Thế nhưng thanh niên kia nháy mắt tăng giá thêm hơn một nghìn lượng là đang muốn tặng tiền cho thương hội Kim Xuyên sao?
Lưu Tu Viễn vung tay đánh thẳng lên trên tay vịn, suýt thì mở miệng chửi bới.
Thế nhưng nghĩ tới chuyện Tề công tử vẫn đang ở đây, hơn nữa thanh niên kia khí phách bất phàm, vung tiền lại hào phóng, rõ ràng không phải người bình thường, cuối cùng vẫn nuốt lại những lời lẽ chửi rủa bẩn thỉu sắp thốt ra.
“Người này không phải là kẻ lừa đảo mà thương hội Kim Xuyên dẫn tới đấy chứ?”
Đám công tử rì rầm bàn tán.
Ngay cả Tề công tử cũng hoài nghi nhìn về phía Lạc Lan.
Lạc Lan cũng hết sức kinh ngạc, nghĩ không ra thanh niên kia từ đâu tới.
Thanh niên kia cũng không hề có ý định giải thích, vẻ mặt vẫn bình thản, giống như người mà đám công tử đang bàn tán không phải mình.
Đối phương bằng lòng trả giá cao, Lạc Lan đương nhiên hoan nghênh, hoàn hồn trở lại lập tức cười hỏi: “Có ai tiếp tục tăng giá không?”
Đám công tử đồng loạt lắc đầu với vẻ không cam tâm.
Mặc dù bọn họ cũng rất muốn thanh đao này, thế nhưng thực lực thì không cho phép.
Lúc Thiết Chuỳ mang thanh đao này tới bên cạnh thanh niên kia, hắn lập tức rút thanh đao dài ra, híp mắt nhìn về phía thân đao.
“Nhớ năm đó, tư thế anh hùng, khí thế vạn dặm như hổ!”
Người thanh niên khẽ nói: “Không hổ là Nam tước Thanh Thuỷ bắt sống được Lý Kế Khuê, viết quá hay! Khánh Hoài đúng là may mắn, vậy mà trên đất phong lại xuất hiện một nhân vật kiệt xuất như vậy!”
Nói xong hắn đút Hắc Đao vào vỏ, cũng không đưa cho nha hoàn mà đặt ngay trên chân mình.
Rõ ràng còn xem trọng thanh đao này hơn thanh đao số một.