Hơn nữa, trên cán đao còn được khảm một số đường cong màu vàng đồng, không chỉ có tác dụng trang trí mà còn tăng ma sát, giúp tay cầm sau khi dính máu sẽ không bị ướt và trơn.
Trong đầu Lạc Lan, giá của Hắc Đao lại tăng thêm một trăm lượng.
Cô ấy cầm Hắc Đao trong hộp lên rồi nhẹ nhàng rút nó ra.
Sau đó Lạc Lan cười nói.
Lưỡi của Hắc Đao cũng không có nhiều thay đổi, vẫn là dáng vẻ của thanh đao thời này, một lưỡi hẹp dài.
Chỉ là có thêm một dòng chữ mà thôi.
"Lạc Lan cô nương, trên thanh đao này viết gì mà cô cười vui vẻ thế?"
Một cựu binh tò mò hỏi.
"Ta chém đao cười nhạo bầu trời, để lại lòng can đảm ở Côn Luân!”
Lạc Lan nhẹ nhàng đọc những từ trên thanh đao.
"Ta chém đao cười nhạo bầu trời, để lại lòng can đảm ở Côn Luân!”
Cựu binh lặp lại một lượt, hô hấp trở nên dồn dập: "Đây mới đúng là tiên sinh – người đã dẫn Thiết Lâm Quân đánh bại kỵ binh Đảng Hạng, bá đạo!"
Lạc Lan không để ý tới cựu binh đang kích động, quay đầu nhìn Đường Phi: "Chữ viết trên mỗi thanh đao đều giống nhau sao?"
“Không giống nhau”, Đường Phi mỉm cười lắc đầu.
“Quả nhiên đúng như ta dự đoán”, Lạc Lan càng cười càng vui vẻ.
“Cách này không phải giống như bán xà phòng thơm sao?”, một cựu chiến binh hỏi.
"Tiên sinh từng nói rằng một mánh khóe hay có thể dùng khắp thiên hạ, chỉ cần nó có tác dụng là được. Cách làm giống nhau thì đã sao?”, Lạc Lan cười nói: "Hơn nữa, khách hàng của xà phòng thơm và Hắc Đao hoàn toàn khác nhau”.
“Lạc Lan cô nương nói đúng”, Hàn Phong gật đầu đồng ý.
"Đường huynh, tiên sinh đưa ra giá của những thanh Hắc Đao này là bao nhiêu?", Lạc Lan nhìn Đường Phi.
"Tiên sinh nói ngài ấy không ở kinh thành, không hiểu rõ tình thế, bảo Lạc Lan cô nương tự quyết định là được”.
Đường Phi đáp: "Nhưng tiên sinh bảo ta nói với cô nương, nếu điều kiện cho phép thì có thể đấu giá thử xem”.
"Đấu giá? Nghĩa là gì?", Hàn Phong lần đầu tiên nghe thấy thuật ngữ này.
Nhưng Lạc Lan hiểu rõ, khẽ gật đầu, nói: "Nếu đấu giá thì ta nhất định phải cân nhắc kỹ lưỡng”.