Thơ lúc hoàng hôn trở thành tuyết
Sóng vai với mai vô cùng nên thơ. Hay!”
“Đây là một bài thơ có quy luật.
Trăm hoa rơi rụng vẫn ở một mình hơn
Chiếm trọn phong cảnh ở phía vườn
Chim sương muốn đậu lén nhìn
Bướm hồng như day dứt linh hồn.
Cũng may gặp được nên thân thiết với mai
Không cần gõ phách hát ca cố chấp thưởng thức rượu”.
Trần Cát kích động đi qua đi lại:
“Nước trong dưới ánh chiều tà
Hương thơm huyền ảo trong hoàng hôn.
Viết hay quá!”
Đọc đến đây, Trần Cát như sắp hết từ để khen ngợi, chỉ có thể ra sức khen bài thơ viết rất hay.
“Ôi trời, vẫn còn một bài thơ.
Bên cầu gãy ngoài bến
Ta cô đơn không chủ.
Đã là xế chiều, một mình ta buồn cùng gió mưa.
Chẳng có tâm tình thưởng thức cảnh xuân
Nhưng lại khiến người khác ghen tị.
Tất cả cánh hoa đều bị nghiền thành bùn đất
Chỉ có hương thơm là còn nguyên”.
Đọc đến bài thơ này, Trần Cát vỗ bàn: “Nam tước Thanh Thủy chắc chắn đang tự ví mình là cây mai, chẳng có tâm tình thưởng thức cảnh xuân, nhưng lại khiến người khác ghen tị. Tất cả cánh hoa đều bị nghiền thành bùn đất, chỉ có hương thơm là còn nguyên. Viết hay lắm.
Dù người khác có nói hắn như thế nào, hắn cũng mặc kệ. Chỉ làm theo trái tim của mình, dù có phá nát thân này thì có bị nghiền ép cũng không hối hận”.
Đọc liên tiếp mười mấy bài thơ ngâm nữa, thiện cảm của Trần Cát với Kim Phi đã tăng lên đến cực điểm.
Lúc này trong lòng ông ta, Kim Phi là một cao nhân lánh đời có tính cách thanh khiết, lòng dạ lương thiện như hoa mai, không muốn thấy người dân chịu khổ, lại không thích tranh giành quyền lợi.
Sao người như thế lại có thể làm phản được chứ?
Nếu có hứng thú với quyền thế thật, tại sao phải phải quay về thôn làng miền núi xa xôi, ở lại thành Vị Châu chẳng phải tốt hơn sao?
“Ái phi, còn nữa không?’
Trần Cát nhận ra tất cả các hộp đều đã bị ông ta mở ra hết bèn ngẩng đầu lên nhìn Khánh Phi.
“Bẩm Bệ hạ, thơ ngâm về hoa mai đã hết rồi…”
Khánh Phi đáp.
Khánh Quốc công chỉ đưa đến cho Khánh Phi mấy mươi hộp xà phòng thơm, ngoài mười mấy miếng có hương hoa mai thì các mùi hương khác mỗi loại hai hộp.
“Hết rồi à?”, Trần Cát hỏi: “Vậy những cái khác thì sao?”
“Những mùi hương khác thì vẫn còn một ít, thần thiếp đi lấy cho Bệ hạ”.
“Mau đi”, Trần Cát giục.