Mặc dù trước đó đã nghe nói đến việc triều đình có thể tăng thuế, nhưng trước khi có thông báo chính thức, đó chỉ là phỏng đoán, còn tình hình thực tế vẫn cần căn cứ vào thông báo chính thức.
"Còn có thể thế nào được nữa, như những gì mà chúng ta đã dự đoán, năm nay sẽ thu thuế tăng 10%”.
Khánh Mộ Lam bất lực nói.
"Haizz, thế thì người dân sống kiểu gì được đây”.
Kim Phi bất lực thở dài.
Bây giờ y đã là một quý tộc, từ tận đáy lòng, Kim Phi vẫn hy vọng rằng Đại Khang sẽ tiếp tục phát triển ổn định, để y có thể tận hưởng niềm hạnh phúc do đặc quyền và sự giàu có mang lại.
Nếu như thiên hạ loạn lạc, vương hầu sẽ gặp tình cảnh nguy hiểm, liệu ai sẽ quan tâm đến một Nam tước Thanh Thủy nhỏ bé như y chứ?
Đáng tiếc những chuyện này nằm ngoài tầm kiểm soát của y, y chỉ có thể nhanh chóng phát triển và khiến bản thân mình lớn mạnh. Nếu có một ngày loạn thế ập đến, y cần có đủ thực lực để bảo vệ an toàn cho bản thân, người thân và bạn bè.
Nghĩ đến đây, Kim Phi càng cảm thấy không còn đủ thời gian nữa, y hét lớn vào cửa, yêu cầu các cựu binh canh cửa đi tìm Trương Lương và Đường Tiểu Bắc đến đây.
“Lương ca, Tiểu Bắc, bên phía Mộ Lam nhận được tin, chuyện nhà họ Chu đã được giải quyết, có thể bắt đầu thu xếp việc đến kinh thành rồi!”
Kim Phi đi thẳng vào vấn đề: “Mọi người cảm thấy ai thích hợp đến kinh thành?”
“Để ta đi cho…”
Đường Tiểu Bắc ôm cánh tay Kim Phi, làm nũng.
Trong mắt cô ấy, kinh thành chính là kho báu chứa đầy những người giàu có.
Đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng đợi được đến ngày khai quật kho báu, Đường Tiểu Bắc vô cùng phấn khích.
Nhưng đáng tiếc vì Văn Viên công tử, Đường Tiểu Bắc dù có quấy rầy thế nào, Kim Phi vẫn không chịu để cô ấy dẫn đội đến kinh thành.
Kim Phi vốn định để Trương Lương dẫn đội, nhưng gần đây Trương Lương bận việc xây dựng các lò mới, thật sự không thể đi được, Kim Phi gọi Đường Tiểu Bắc và Trương Lương đến để thảo luận xem ai là người thích hợp đến kinh thành.
“Tiểu Bắc, cô không cần nghĩ nhiều nữa, nếu tiên sinh đồng ý để cô đi thì ta cũng sẽ không đồng ý”.
Trương Lương dội một gáo nước lạnh khác lên người Đường Tiểu Bắc, nói: “Tiên sinh, ta thấy có thể phái Thiết Chùy và Hàn Phong cùng đi”.
“Vì sao?” Kim Phi hỏi.
“Chẳng phải cậu muốn thử Hàn Phong sao? Lần này cũng là một cơ hội tốt, hơn nữa, Hàn Phong tâm tư linh hoạt, ăn nói khéo léo, trên đường gặp chuyện gì cũng có thể giúp đưa ra ý kiến”.