Thế nhưng như vậy thì phải tiêu tốn quá nhiều thời gian, quận trưởng chỉ nghe lời trần thuật của cựu binh báo tin nên đã ký giấy tờ cho Tiêu đô uý.
Không phải quận trưởng thật sự tin tưởng Kim Phi vô điều kiện, mà là bây giờ huyện uý của cả Đại Khang không có được mấy người trong sạch, cho dù cựu binh báo tin nói dối ông ta, cùng lắm sau sự việc ông ta lại tới Kim Xuyên, nhân tiện tìm mấy chuyện xấu mà Triệu huyện uý từng làm rồi bổ sung thêm chứng cứ là được.
Như vậy thì Kim Phi cũng coi như nợ ông ta một nhân tình lớn.
Trong mắt quận trưởng, lần trao đổi này rõ ràng quá là có lợi.
“Tiêu đô uý, vốn dĩ ta nên mở tiệc thiết đãi ngươi trước, thế nhưng Triệu Đình Chi chiều ngày hôm qua đã hơi cuống rồi, nhiều lần muốn thoát khỏi Thiết Chuỳ, nếu như có thể thì ta hy vọng chúng ta có thể nhanh chóng xuất phát”.
Kim Phi nói: “Đợi chuyện này kết thúc, ta sẽ thiết đãi các vị tại quán rượu nhà họ Nguỵ ở Kim Xuyên sau”.
“Tiên sinh nói như vậy thì xa cách quá, ta tới Kim Xuyên là để giải quyết chuyện này mà”.
Tiêu đô uý cất giấy tờ vào trong người: “Sự việc không thể chậm trễ, chúng ta xuất phát nhé?”
“Được, xuất phát!”
Chẳng mấy chốc, một đoàn người toàn bộ đều là kỵ binh đã rời khỏi Hắc Thuỷ Câu, đi về phía đường lớn.
Không chỉ có phủ binh và nhân viên hộ tống mà Tiêu đô uý dẫn tới, Kim Phi còn dẫn cả Khánh Mộ Lam và Trương Lương theo.
Phủ binh của Triệu huyện uý chỉ có chức vụ trên ngưỡng tiểu đội trưởng mới có chiến mã, những phủ binh khác đều phải đi bộ, căn bản đi không nhanh, nửa buổi sáng đội kỵ binh đã đuổi kịp mấy người Triệu huyện uý.
Nghe thấy tiếng vó ngựa phi phía sau lưng, trong lòng Triệu huyện uý lập tức dâng lên một dự cảm bất an, khi quay đầu nhìn thấy Tiêu đô uý, sắc mặt của Triệu huyện uý lập tức trở nên trắng bệch.
Thật ra từ sau khi biết Thiết Chuỳ đuổi theo phía sau, trong lòng Triệu huyện uý vẫn luôn bất an không thôi.
Thế nhưng Thiết Chuỳ rất cẩn thận, không hề quá áp sát, vẫn luôn đi theo phía sau với khoảng cách hơn một dặm.
Ông ta muốn gây sự thì cũng không tìm được cớ.
Hơn nữa tất cả mấy người Thiết Chuỳ đều cưỡi chiến mã tốt nhất của thảo nguyên, ông ta có muốn cắt đuôi giữa đường thì cũng không được.
Có điều, trong lòng ông ta vẫn luôn cảm thấy may mắn, bởi vì từ nơi này tới sông Gia Lăng còn chưa tới hai mươi dặm nữa, nhiều nhất hơn một tiếng đồng hồ là có thể tới nơi.
Tới lúc đó bảo phủ binh cướp lấy một con tàu buôn thì ông ta cũng coi như trốn thoát được rồi.
Tuy nhiên sự xuất hiện của Kim Phi và Tiêu đô uý lại khiến cho cảm giác may mắn cuối cùng trong lòng ông ta hoàn toàn vụn vỡ!
Thật ra ông ta đã nghĩ có lẽ Kim Phi sẽ tới quận thành tìm viện binh, nhưng ông ta không ngờ Tiêu đô uý lại tới nhanh như vậy!
“Làm sao giờ? Làm sao giờ?”