Ngay cả má của Lão Hắc cũng bị mũi tên làm trầy xước.
Điều đáng sợ nhất là 30 tên trong đội cảm tử còn lại gần như đã ở trên đỉnh núi.
Lúc này, Lão Hắc và những người khác đứng trước bọn thổ phỉ, trọng nỏ không thể bắn được, đám lão Hắc hai người chết và ba người bị thương, mất đi gần hết sức chiến đấu.
"Mộ Lam, A Mai, bảo vệ Hạ Nhi, Tiểu Bắc cẩn thận, những người còn lại theo ta!"
Kim Phi luôn tin rằng giao chuyện chuyên môn cho người có chuyên ngành làm thì mỗi người mới có thể phát huy được tác dụng của bản thân.
Y là một kỹ sư công trình chứ không phải chiến sĩ nên y thích ở trong phòng thí nghiệm hơn là chiến trường.
Nếu có cách nào khác, y cũng sẽ không chạy đến tiền tuyến để chiến đấu.
Nhưng bây giờ không đi không được.
Tay cung tiễn của thổ phỉ là điều mà Kim Phi không lường trước, dẫn đến cựu binh bỗng chốc bị thương quá nửa.
Cựu binh là lực lượng bảo vệ mạnh nhất hiện giờ của họ, nếu không có mấy người Lão Hắc, chỉ dựa vào binh lính nữ thì không thể bảo vệ được miệng núi.
Họ cũng sẽ mất đi ưu thế địa hình duy nhất.
Thế nên dù thế nào cũng phải nghĩ cách cứu viện Lão Hắc, bảo vệ phòng tuyến cuối cùng này.
“A Lan, dẫn những người còn lại đi theo ta”.
Kim Phi ra lệnh, các binh lính nữ đều thu nỏ lại, rút dao từ thắt lưng ra đi theo Kim Phi ra khỏi núi, chạy về phía mấy người Lão Hắc.
Thợ săn do dự một chốc rồi cũng rút rìu ở thắt lưng ra đi sát theo phía sau Kim Phi.
“Tướng công…”
Quan Hạ Nhi che miệng, mắt đỏ bừng.
“Không được khóc”.
Khánh Mộ Lam trợn mắt nhìn Quan Hạ Nhi: “Đàn ông trong quân đi chiến đấu, phụ nữ khóc không may mắn”.
Vừa nghe thế, Quan Hạ Nhi cố gắng kìm nước mắt.
Đường Tiểu Bắc trông hơi lo lắng, cũng hơi phấn khích, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cô ấy nắm chặt cung nỏ nhỏ mà Kim Phi tạo ra cho cô ấy, luôn ở trong trạng thái sẵn sàng tấn công.
“A Mai, chúng ta đi khống chế cung nỏ hạng nặng”.
Khánh Mộ Lam sắp xếp: “Tiểu Bắc, Hạ Nhi, chẳng phải hai người từng học cung nỏ sao? Canh tay cung tiễn đối diện cho ta, chỉ cần chúng dám bỏ khiên xuống, lập tức bắn chúng cho ta, nghe rõ chưa?”
“Đã nghe rõ!”
Đường Tiểu Bắc giơ cây nỏ trong tay lên.
Quan Hạ Nhi cũng gật đầu.