Những người còn lại cũng sợ hãi chạy xuống núi.
"Các ngươi lừa ta?!"
Mặt thẹo tức giận nhìn tên thổ phỉ mập và tên trùm kia.
Bây giờ tất cả những tên thổ phỉ ở Kim Xuyên đều biết rằng ở làng Tây Hà có một chiếc nỏ hạng nặng rất đáng sợ, nhưng mọi người đều biết rằng chiếc nỏ hạng nặng rất to và khó mang theo.
Chắc chắn là do tên béo không thể xác nhận lần này Kim Phi có mang theo một chiếc nỏ hạng nặng hay không, nên đã sai người của mình tấn công ngọn núi để kiểm tra.
Vừa rồi hắn vì bạc mà mờ mắt, giờ thuộc hạ của hắn tổn thất nặng nề, lại không hiểu hai tên mập đang lợi dụng mình làm vũ khí, thế nên mới thành thằng đần.
"Mặt sẹo, ngươi nói vậy là vừa được tiếng lại còn được miếng đấy, ngươi muốn cầm được đầu Kim Phi đến lĩnh thưởng, chúng ta đều không tranh với ngươi, thế sao giờ lại không vui thế".
Tên thổ phỉ vẻ mặt chính trực nói: "Thế nào, chẳng nhẽ giờ chúng ta tranh với ngươi ngươi mới vui lòng sao?"
"Ngươi……"
Mặt sẹo run lên vì tức giận, nhưng hắn không thể tìm được từ nào để bác bỏ.
Lúc nãy quả là cuống.
Bọn họ không chỉ mất người mà ngay cả ngựa cũng không có, thật sự là một tổn thất lớn.
Biết Kim Phi vác theo nỏ nặng, tên mập mạp cùng tên cầm đầu kia cũng không vội công kích nữa, mà dẫn người chờ ở ven đường.
Không đợi quá lâu, đã nhìn thấy một nhóm thổ phỉ khác từ bên kia đường núi chạy tới, những tên cầm đầu đen cả mặt.
"Ha ha ha, ta tưởng người Lưu Qua Tử sắp xếp là ai, ra là ngươi à!"
Tên thổ phỉ béo hét lên với tên thổ phỉ mới đến: "Đại cóc, các ngươi đốt củi nướng thỏ đấy à? Sao tóc lại cháy thế kia?"
"Lão Sở, câm miệng!"
Tên thổ phỉ đầu tóc cháy xém ngoác mồm hung ác nói: "Kim Phi đâu?"
"Ây, ở trên núi".
Tên thổ phỉ mập chỉ lên đồi.
Đại cóc liếc nhìn lên núi, khi nhìn thấy thi thể trên đường núi và một mũi tên giống như mũi thương cách đó không xa, con ngươi của gã hơi co lại.
"Bọn Kim Phi không phải đều cưỡi ngựa sao? Bọn chúng lấy ở đâu ra trọng nỏ vậy?"
"Ngươi quên hắn còn mang theo một chiếc xe ngựa sao? Chắc là giấu ở trong xe ngựa".