Tin tuyển dụng của xưởng dệt cũng được gửi đến một số ngôi làng xung quanh.
Bây giờ không còn tên thổ phỉ nào dám tấn công làng Tây Hà nữa, việc chấn chỉnh nội bộ đã hoàn thành, làng Tây Hà chính thức bước vào giai đoạn phát triển nhanh chóng.
Trong làng mỗi ngày đều có người ra người vào, cảnh tượng náo nhiệt.
Tiền tiêu như nước.
Tài sản gia đình vất vả tích cóp được chỉ trong vài ngày đã vơi đi một nửa.
Kim Phi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đặt hy vọng vào Đường Tiểu Bắc.
Thật ra, Đường Tiểu Bắc cũng nóng lòng đến quận thành để thể hiện thực lực và chứng tỏ bản thân, nhưng Đường Đông Đông nhất quyết giữ cô ấy lại, đợi cho đến khi vết sẹo trên chân cô ấy bong ra rồi mới thả cho đi.
Cùng Đường Tiểu Bắc rời đi còn có mấy cựu binh và binh lính nữ, Lưu Thiết dẫn dắt đội hộ tống cùng với Quan tam gia dẫn đầu mười mấy người đàn ông của làng Quan Gia.
Nhiệm vụ của các cựu binh và binh lính nữ là bảo vệ Đường Tiểu Bắc, và nhiệm vụ của Lưu Thiết là chuyển hàng đến Quảng Nguyên.
Từ lần này, sợi gai của làng Tây Hà không bán cho huyện phủ Kim Xuyên nữa mà bán thẳng tới quận thành Quảng Nguyên, và nguyên liệu thô cần thiết để kéo sợi cũng sẽ được mua từ quận thành.
Bằng cách này lợi nhuận sẽ cao hơn.
Còn nhiệm vụ của Quan tam gia là dắt những người đàn ông tới xây dựng một điểm tiếp tế ở đỉnh Hắc Phong.
Điểm tiếp tế sẽ có cựu chiến binh và chiến mã túc trực, thứ nhất có thể bảo vệ được đám người Kim Bằng khai thác mỏ, thứ hai, đỉnh Hắc Phong là trung tâm của toàn bộ quá trình, sau này nếu đội hộ tống gặp phải tình huống bất trắc, các cựu binh ở điểm tiếp tế có thể kịp thời ứng cứu.
Lần này không có phụ nữ và trẻ nhỏ vướng chân, đội ngũ sáng sớm xuất phát, giữa chiều đã tới đỉnh Hắc Phong rồi.
Bốn người Kim Bằng mấy ngày nay không hề nhàn rỗi, bọn họ đã dọn sạch một khoảng đất trống rộng lớn bên cạnh con đường chính thức bên dưới hang động.
Sau khi Quan tam gia đến, lập tức mang theo những người đàn ông lên núi để chặt cây, vào buổi tối, bốn ngôi nhà gỗ đơn sơ để che mưa chắn gió xuất hiện trên bãi đất trống.
Sáng hôm sau, Đường Tiểu Bắc và Lưu Thiết dẫn đội xe tiếp tục xuất phát.
“Quảng Nguyên, ta lại tới đây…”
Đường Tiểu Bắc vén rèm xe nhìn về phía Quảng Nguyên, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp.
Mặc dù mới rời khỏi Quảng Nguyên được mấy hôm, thế nhưng tâm trạngcủa Đường Tiểu Bắc đã xảy ra biến hoá cực lớn so với lúc vừa rời đi.
Giống với Đường Đông Đông, cô ấy cũng không thể quên được hận thù với nhà họ Đường và nhà họ Chu.