“Nhà ta mấy đời làm xà phòng, không phải trước đó tiên sinh gửi tới một ít hương liệu sao? Thời gian trước bọn ta dùng hết nguyên liệu làm xà phòng rồi, trong lúc rảnh rỗi ta liền thử làm một chút, không ngờ lại thành công”.
Uyển Nương nói tới đây có chút lo lắng nhìn Kim Phi một cái: “Xin lỗi tiên sinh, ta đã lãng phí không ít hương liệu của ngài…”
“Uyển Nương, cô thực sự rất giỏi đấy, ta cũng muốn hôn cô một cái”.
Kim Phi không khỏi bật cười.
Trước đây y đã thử rất nhiều lần, muốn làm cho xà phòng có mùi hương, nhưng mãi vẫn không thành công, kết quả Uyển Nương này lại có thể dễ dàng làm được.
Quả nhiên là có chuyên môn vẫn khác.
Ngoại trừ Uyển Nương, biểu hiện của Đường Tiểu Bắc cũng khiến Kim Phi thấy vui mừng.
Cho dù đến cuối có bán được xà phòng với giá đấy không, ít nhất thì tư duy của Đường Tiểu Bắc là chính xác.
Điều này cho thấy cô ấy rất có tài trong lĩnh vực kinh doanh.
Còn về Đường Đông Đông thì không cần phải nói, mặc dù không có tài kinh doanh như Đường Tiểu Bắc nhưng cô ấy lại rất có tài quản lý, từ phường dệt tới xưởng dệt tới phường dệt, cô ấy đều quản lý rất tốt, Kim Phi gần như không phải lo lắng gì.
“Uyển Nương, có lẽ cô cũng phát hiện ra, dùng xà phòng gội đầu, tóc sẽ bị xơ, sau này cô không cần làm xà phòng nữa, chuyên tâm giải quyết vấn đề này đi”.
Kim Phi nói: “Mạnh dạn làm, cần gì cứ nói với ta!”
“Vâng thưa tiên sinh, ta nhất định sẽ không khiến ngài thất vọng đâu”.
Nhuận Nương vui mừng đồng ý.
"Xem ra có thời gian nhất định phải dạy cho Uyển Nương phương pháp chưng cất, nói không chừng cô ấy có thể luyện chế ra nước hoa”.
Kim Phi thầm quyết định.
Thực chất y cũng giống như Đường Tiểu Bắc, nhắm vào túi tiền của người giàu, chỉ là y chuẩn bị dùng nước hoa để bào tiền của bọn họ.
Đáng tiếc y chỉ biết chung quy trình điều chế nước hoa, sau khi chưng cất xong, y thử làm mấy lần, nhưng đều thất bại.
Bởi vì y thực sự không nhạy cảm lắm với mùi hương.
Giao cho người như Uyển Nương thực sự là quá thích hợp.
“Xà phòng có mùi hương thì gọi là xà phòng thơm là được rồi”.
Kim Phi cười nói: “Tiểu Bắc, đợi vết thương của cô khỏi thì hãy mang xà phòng thơm tới quận thành, ta sẽ phái Đại Lưu đi theo bảo vệ cô!”
“Tiên sinh, vết thương của ta đã khỏi rồi, đợi ta quay về làng Tây Hà nhận họ xong thì có thể xuất phát rồi”.
Đường Tiểu Bắc đang rất háo hức.
“Vậy quay về trước rồi nói tiếp”.
Kim Phi cũng rất mong chờ.
Ngày hôm sau khi rời núi Thiết Quán, xe ngựa của Thiết Chùy có thêm mấy hòm xà phòng.
Kim Phi cũng chọn 20 cô nương trông có vẻ chăm chỉ, chuẩn bị đưa về xưởng luyện gang phòng lúc cấp bách.