Chu công tử thở hồng hộc nói.
“Treo lên?”
Sắc mặt Kim Phi thay đổi, lạnh giọng hỏi: “Vì sao vậy?”
“Mẫu Lão Hổ nhà họ Ngụy ghét nhất là gái thanh lâu, trên đường gặp Tiểu Bắc cô nương, có lẽ có người nói với cô ta thân phận của Tiểu Bắc cô nương, bà ta liền nhỏ nước bọt về phía cô ấy, Thiết Chùy huynh đệ liền chửi bà ta một câu, bà ta liền sai gia nô đánh Thiết Chùy một trận.
Chu công tử cuối cùng cũng thuận lợi nói xong: “Ta vốn dĩ định tới khuyên nhủ, nhưng cha ta lo đắc tội với Mẫu Lão Hổ liền bảo gia nô nhốt ta trong phòng, ta cạy cửa sổ mới chạy tới được đây đấy”.
“Cháu gái của quận trưởng?”, Kim Phi cau mày hỏi: “Chính là cái người đã đánh chết một cô nương ở thanh lâu?”
“Đúng, đúng, chính là bà ta”.
Chu công tử gật đầu lia lịa.
“Bà ta dẫn theo bao nhiêu người?”
“Khoảng mười người”.
Chu công tử nhìn xung quanh, nhắc nhở: “Tiên sinh mau tới phủ nha báo quan đi, tuy nhiên đừng tìm quận trưởng, Mẫu Lão Hổ là cháu gái của ông ta, tốt nhất huynh nên đi tìm quận thừa Tần, ông ấy là người duy nhất ở Quảng Nguyên có thể đối đầu với quận trưởng”.
Chức quan cao nhất quận thành của Đại Khang là thái thú, người dân thường gọi là quận trưởng, quận thừa đứng thứ hai, thường nhận lệnh trực tiếp của triều đình, có tác dụng kìm hãm quận trưởng.
“Tần quận thừa có qua lại với nhà bọn ta, mấy ngày trước ta còn tới thăm Tần bá bá, có cần ta đi xin hộ không?”
Khánh Mộ Lam nghiêng người về phía Kim Phi, hỏi.
“Quận trưởng Quảng Nguyên có tước vị không?”, Kim Phi hỏi.
“Không có”, Khánh Mộ Lam lắc đầu: “Theo ta được biết, trong quận thành Quảng Nguyên chỉ có ba quý tộc, ngoại trừ Tần bá bá, còn có hai lão tướng quân thởi tiên đế”.
“Không có tước vị, vậy thì không cần quan tâm”.
Khóe mắt Kim Phi khẽ nheo lại: “Lần này ta sẽ dạy bà ta cách làm người”.
Cho đến hiện giờ vẫn chưa có nhiều người biết thân phận của Khánh Mộ Lam, đây được coi là một trong số những quân bài của Kim Phi, không thể để lộ chỉ vì một con chuột chù được.
“Không cần ta quan tâm cũng được, nhưng ngài phải cho ta đi cùng”.
Lần này Khánh Mộ Lam tới đây cũng đã thỏa thuận với ca ca mình, nếu như không phải trường hợp bắt buộc, cô ấy cũng không muốn ra mặt.
Kim Phi nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý.
Trong lúc mấy người đang nói chuyện, A Mai đã chỉ huy các binh lính nữ dắt ngựa tới.
Các cựu binh cũng lấy xong vũ khí, xếp hàng ngay ngắn trước mặt Kim Phi.
Đại Lưu còn mang cho Kim Phi một chiếc cung nỏ và một chiếc trường đao.
“Tất cả mọi người, lên ngựa!”
Kim Phi treo đao và cung nỏ lên lưng ngựa rồi hạ lệnh, toàn bộ cựu binh đều đồng loạt trèo lên.