Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 2613




Có được dây chuyền sản xuất chuyên dụng, hiệu quả sản xuất mũi tên nổ đã được thăng cấp lên rất nhiều, mặc dù vẫn không thể cấp đủ cho ba chiếc cung nỏ hạng nặng tùy lúc sử dụng, nhưng nó có thể đảm bảo sau vài phút là có thể bắn ra một chiếc.

Một khi tấm khiên gỗ bị nổ tung, cung nỏ hạng nặng sẽ ngay lập tức thuận theo lỗ hổng đó bắn vào trong.

Nhưng người Đảng Hạng rất nhanh đã phát hiện ra quy luật này, đợi sau khi tấm khiên bị nổ tung, bọn chúng sẽ ngay lập tức né sang hai bên của tấm khiên.

Lý Lăng Duệ cũng đã nhận được báo cáo, huy động một lượng lớn xe ngựa từ hậu phương, chế tạo nhiều khiên hơn, bố trí hai lớp khiên chắn.

Như vậy, ngay cả khi lớp khiên đầu tiên bị nổ tung thì cũng không bị tổn thương đến người, sau đó phái người cầm tấm khiên khác đến thay vào là được.

Trương Lương thấy thế thì lập tức ra lệnh cho quân lính tiếp tục phá núi, lại dựng thêm một giàn giáo khác, và đặt cung nỏ hạng nặng ở hai bên.

Hai bên đều đang sử dụng thủ đoạn của riêng mình nhằm đấu đá lẫn nhau, không ai nhường ai.

Tốc độ dựng tường của người Đảng Hạng cũng vì thế mà bị chậm lại, thế nhưng chưa từng dừng tay.

Độ dài và chiều cao của tường đá cũng chầm chậm tăng lên, không ngừng tiến lại gần hai bên núi kênh Hoàng Đồng.

Mọi người đều biết, vào lúc tường đá và ngọn núi giao nhau, cũng chính là lúc cuộc tuyệt chiến bắt đầu nổ ral

Theo như tập tục của Trung Nguyên, hôm nay là đêm giao thừa, nhưng chiến tranh cũng không vì thế dừng lại, thậm chí còn ngày càng khốc liệt hơn.

Trong một khe núi cách kênh Hoàng Đồng hơn trăm dặm, Đường Phi dẫn theo một đoàn nhân viên hộ tống, đi về phía bắc trong làn gió tuyết.

Bọn họ đều đang khiêng những bao hàng trắng trên lưng, mặc lên người những chiếc áo tơi màu trắng.

“Tiểu đoàn trưởng, tuyết ở phía trước lớn quá, đường đi đều bị chôn kín rồi.”

Một lính trinh sát phụ trách dò đường phía trước quay về báo cáo.

Sau khi lập được công hạng nhất, Đường Phi gần đây được đề bạt thành tiểu đoàn trưởng, phụ trách lập lên đoàn trinh sát thứ hai.

Nhưng do Kim Xuyên dạo gần đây chiến sự liên miên, hắn thực sự không tuyển được binh lính tinh nhuệ nào, yêu cầu tuyển mộ của Đường Phi cũng khắt khe y như đoàn trinh sát số 1 của Hầu Tử, vì vậy nên từ khi đoàn trinh sát số 2 được lập nên cho đến nay mới chỉ chiêu mộ được một tiểu đoàn.

Đoàn trinh sát số 2 trước đây luôn ở Đại Tản Quan, nhiệm vụ vận chuyển khinh khí cầu lần này cũng đổ lên đầu họ.

Trong những bao hàng sau lưng bọn họ, đều là đựng túi khí của khinh khí cầu.

Vì để tránh bị quân địch phát hiện, bọn họ không đi đường chính, mà lại lựa chọn đi những con đường hẻo lánh.

“Phía trước có nơi nào thích hợp để nghỉ ngơi không?” Đường Phi hỏi.

“Có một khe núi có chắn gió ạ.” Nhân viên hộ tống đáp.

“Nói đội trưởng hàng số 1, để hắn cho tiểu đội 1 và 2 đi dọn đường đi, những người còn lại thì đi ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi một lát!”

Mấy ngày nay rơi liên tiếp mấy trận tuyết lớn, trên núi có những nơi tuyết rơi còn dày hơn cả người, những con đường trước đó đều bị tuyết phủ đầy, không cẩn thận chút là bị trượt xuống ngay, vì vậy nên tốc độ di chuyển của đám người Đường Phi vô cùng chậm.

Hàng số 1 không phải vác túi khí, nhiệm vụ của bọn họ là đối phó với những trận chiến có thể xảy ra và thăm dò đường phía trước.

Tuy rằng không phải vác đồ, nhưng những nhân viên hộ tống của hàng số 1 có khi còn mệt hơn những người khác.

Ví dụ như bây giờ, những người khác đều có thể nghỉ ngơi, nhưng bọn họ cần phải đi dọn tuyết, đợi đến khi tuyết được dọn sạch xong, đại đội xuất phát thì họ cũng phải theo sau.