Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 1970




Hiện trường làng Tây Hà đã có hơn hai trăm học sinh, được chia thành ba lớp: lớn, vừa và nhỏ.

Số lượng giáo viên nữ giảng dạy cũng đã tăng lên sáu người.

Trong làng bây giờ gần như không có lao động trẻ em. Nên Kim Phi rất ngạc nhiên khi nhìn thấy đứa trẻ này.

"Đứa trẻ này tên là Đậu Đậu, cha mẹ bị người Đảng Hạng bắt, cả hai đều chết trên đường. Sau khi tiên sinh đến đánh Đảng Hạng, cô bé và anh trai đã theo đại quân đến làng Tây Hà chúng ta để tìm đường sống sót."

Ông Tam chỉ chỉ vào bên cạnh cô bé: “Thiếu niên bên cạnh Đậu Đậu là anh trai của cô bé, tên là Lý Địch, trước đây nhà họ làm nghề chạm khắc, điêu khắc biển hiệu bài vị gì đó.

Lý Địch không chỉ biết chữ mà còn là một thợ điêu khắc rất giỏi, giỏi hơn những thợ mộc lâu năm nhiều, lại còn tỉ mỉ, những mẫu cậu bé điêu khắc ra vừa nhanh vừa đẹp, Đường xưởng trưởng nhìn thấy cũng giơ ngón tay cái lên khen ngợi.

Ta thấy cậu bé có tiềm năng nên đã giữ lại."

Lúc này Kim Phi mới thấy có một cậu bé khoảng mười ba, mười bốn tuổi đang ngồi bên cạnh cô bé.

Bởi vì vừa rồi cậu bé luôn cúi đầu làm việc nên Kim Phi không để ý tới.

"Anh trai có thể ở lại, nhưng sao cũng để cô bé ở lại?"

Ở thời phong kiến, mười ba, mười bốn tuổi đã tính là trưởng thành, huống chỉ Lý Địch cũng là một nhân tài được xưởng in ấn cần gấp, ông Tam giữ lại, Kim Phi cũng không phản đối, sau này có thể trả tiền công nhiều thêm chút, giúp hai anh em ổn định cuộc sống một chút là tốt rồi.

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

"Tiên sinh, không phải chúng ta cho Đậu Đậu tới, mà do đứa nhỏ này bị người Đảng Hạng bắt nạt tàn nhẫn quá, nên thấy người lạ là sợ hãi, chỉ cần nói lớn tiếng một chút là cô bé đã quỳ xuống dập đầu."

Ông Tam thở dài nói: "Vốn dĩ ta đã sắp xếp cho cô bé tới trường, nhưng lũ trẻ quậy phá trong làng cố tình trêu chọc cô bé quỳ lạy, nên Địch Địch đành phải đưa cô bé đi theo bên cạnh, sau khi khắc mẫu xong sẽ để Đậu Đậu mài các cạnh thô.

Thật ra Đậu Đậu đã mười một tuổi, nhưng do ở Đảng Hạng ăn uống không no đủ nên vóc dáng vẫn chưa trưởng thành, cũng vì thế mà trông giống khoảng bảy tám tuổi."

“Cũng là một người đáng thương.”

Kim Phi thở dài một tiếng, đi đến cạnh hai anh em, cúi đầu nhìn khuôn hai người đã khắc xong.

Không thể không nói, tay nghề điêu khắc của Lý Địch quả thực rất tốt, chữ viết trên khuôn chạm khắc rất tinh tế rõ ràng, vừa thấy là đã biết có tay nghề rồi, nét điêu khắc tốt hơn dân làng bên cạnh rất nhiều.

Lý Đậu Đậu chú ý đến bên cạnh mình có người, yếu ớt ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua.

Thấy bên hông Kim Phi có một con dao găm, Lý Đậu Đậu lập tức nhảy khỏi ghế, quỳ xuống dưới chân Kim Phi.

Lý Địch đang tập trung làm việc nghe thấy tiếng động, cũng buông đao khắc xuống rồi ngẩng đầu lên.

Nếu là bình thường, cậu bé nhất định sẽ kéo em gái mình lên.

Nhưng khi nhìn thấy Kim Phi rồi lại nhìn thấy ông Tam đi bên cạnh, còn cả Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa ở phía sau, Lý Địch không kéo em gái mình lên mà nhanh chóng chỉnh trang lại quần áo rồi cũng quỳ xuống theo.

"Thảo dân Lý Địch kính chào Quốc sư đại nhân! Cảm tạ ơn cứu mạng của Quốc sư đại nhân!"

Nói xong, cậu bé lại bụp bụp bụp dập đầu ba cái. Anh trai dập đầu, em gái cũng làm theo.

"Mau đứng dậy! Làng Tây Hà chúng ta không có lệ dập đầu."

Kim Phi vội vàng đưa tay kéo hai anh em dậy, rồi tò mò hỏi: “Cậu nhóc, trước đây ngươi đã thấy ta rồi sao?”

Bảo Đảng Hạng thả nô lệ Trung Nguyên là mệnh lệnh của Kim Phi, nên Kim Phi biết rất rõ nô lệ Trung Nguyên ở đã đi về cùng với ngựa chiến, gia súc dê bò mà Đảng Hạng đã bồi thường.

Khi y từ Xuyên Thục đến đất Tần, lứa nô lệ đầu tiên vẫn chưa rời khỏi thảo nguyên.

Theo lý mà nói, Lý Địch vốn là chưa từng thấy y mới phải, nhưng thế nào mà cậu bé vừa liếc mắt một cái đã nhận ra y rồi?

"Thảo dân phúc mỏng, trước đây chưa bao giờ có may mắn gặp được Quốc sư đại nhân."

Lý Địch cung kính lễ phép trả lời. “Vậy làm sao vừa rồi ngươi nhận ra ta ngay?”

"Bởi vì ngoài ngài ra, ta không nghĩ ra còn có ai có thể để bệ hạ, ông Tam và phu nhân đi cùng." Lý Địch đáp.

Kim Phi chợt bừng tỉnh, nhịn không được khen ngợi: “Cậu nhóc, đầu óc nhanh nhạy lắm.”