Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 1837




Không đợi đại đội trưởng nhắc nhở, khi thấy khinh khí cầu, Lão Ưng cũng biết đã trúng mai phục, vội vàng dẫn ngựa chiến vác khinh khí cầu chạy ngược hướng gió.

Thật ra, vừa rồi Lão Ưng đã nghĩ tới khả năng này, cảm thấy lỡ như kẻ địch chuẩn bị trước khinh khí cầu ở núi Khôi Dương thì bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.

Lúc thấy quân địch, suy nghĩ đầu tiên của Lão Ưng chính là làm khinh khí cầu bay lên.

Nhưng Thổ Phiên và Đại Khang giao chiến nhiều năm như vậy đã thu được không ít cung nỏ hạng nặng, lúc ấy quân địch ở trên núi, anh ta ở dưới chân núi, lỡ như trong quá trình bay lên không trung, quân địch ở trên núi dùng cung nỏ hạng nặng bắn thì rất dễ bắn trúng khinh khí cầu.

Lão Ưng còn chưa nghĩ xong, khinh khí cầu của quân địch đã bay lên rồi.

Lúc này, nếu mở khinh khí cầu thì đó là bia sống.

Không thể không nói, quyết định của Lão Ưng vô cùng chính xác.

Sau khi khinh khí cầu của phe địch bay tới đỉnh đầu, kèm theo những bình dầu hỏa được ném xuống.

Cũng may Lão Ưng rất hiểu khinh khí cầu, anh ta hét lớn bảo đám nhân viên hộ tống tản ra, chạy ngược hướng gió.

Đám nhân viên hộ tống phản ứng rất nhanh, tổn thất không quá nghiêm trọng.

Nhìn khinh khí cầu bay đi, đại đội trưởng thở phào nhẹ nhõm: “Lão Ưng huynh đệ, vẫn là huynh phản ứng nhanh!”

“Quân địch cũng xảo quyệt quá, còn mai phục cả khinh khí cầu!”

Đại đội phó cũng sợ hãi: “May mà Lão Ưng huynh đệ nhắc nhở kịp thời, nếu không chúng ta đã thảm rồi!”

“Mọi người đừng buông lỏng cảnh giác, quân địch rất tinh vi, cẩn thận còn có chiêu khác”

Lão Ưng nói: “Để đảm bảo an toàn, ta cảm thấy vẫn nên dựng khinh khí cầu lên đi?”

“Ta thấy cũng được” Đại đội trưởng gật đầu nói: “Nhưng chúng ta phải cẩn thận một chút, lỡ như vừa mới bày khinh khí cầu ra, bọn họ lại tới, chúng ta chạy không kịp..."

Còn chưa nói hết, xung quanh đột nhiên tối sầm lại.

Ngẩng đầu nhìn lên, lại có hai khinh khí cầu bay qua đỉnh núi, đã tới trên đỉnh đầu bọn họ.

Lần này không cần Lão Ưng nhắc, đám nhân viên hộ tống đã tự tản ra, chạy ngược chiều gió.

Nhưng lần này quân địch tới đã có chuẩn bị, hai khinh khí cầu vừa mới bay đi, hai cái khác lại tới.

Mà lúc này, đám nhân viên hộ tống đã chạy tới dưới chân núi núi Khôi Dương, ngoài lên núi thì không có con đường nào khác để đi.

“Lên núi!”

Đại đội trưởng vừa ra lệnh, đám nhân viên họ tống bắt đầu rối rít leo núi.

Nhưng bọn họ mặc áo giáp, tốc độ leo núi quá chậm, đại đội trưởng thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì không thể nào trốn thoát được, không thể làm gì khác hơn là bảo đám nhân viên hộ tống cởi áo giáp xuống, vứt bỏ những vật dụng như cung nỏ hạng nặng để leo núi dễ dàng hơn.

Áo giáp có thể cởi, cung nỏ hạng nặng cũng có thể ném, nhưng khinh khí cầu cũng có thể ném sao?

Đại đội trưởng chỉ có thể sắp xếp vài nhân viên hộ tống giúp Lão Ưng mang theo rương gõ, chật vật lên núi.

Quân địch ở trên trời thấy tình huống này thì nhận ra ngay, mở cuộc tấn công tập trung vào khu vực có Lão Ưng.

“Lão Ưng, đi thôi, không còn kịp nữa rồi!” Nhân viên hộ tống hỗ trợ không biết làm gì, hô lên.

Mang theo rương gỗ di chuyển quá chậm, vừa rồi liều mạng mới có thể sống sót, nếu để quân địch tấn công một lần nữa, bọn họ nhất định sẽ không sống nổi.

“Khinh khí cầu Nhị Lương đã mất rồi, nếu khinh khí cầu này cũng xảy ra vấn đề gì thì trong làng cũng chỉ còn lại số siêu việt thôi.”