Quấy Rầy Cái Chết

Chương 20: 20: Tính Kế Thâm Trầm




“Chú Dương!” Ngạn Hi khẽ gọi.

Luật sư Dương trông thấy Ngạn Hi thì rất xúc động, từ hôm cô trở về ông chỉ thấy cô qua báo chí, chưa có cơ hội gặp mặt nói chuyện với nhau. Đúng lúc ông muốn liên lạc với cô thì chỗ người nhà ông Ngạn Tuấn lại cố ý gây khó dễ.

Đợi đến khi cô tìm đến ông, thì ông mới biết được sự tình đang căng thẳng như thế nào.

Luật sư Dương đặt bó hoa xuống trước mộ phần của ông Ngạn, đổ nhẹ ít rượu xuống mặt đất, ánh mắt tang thương.

“Tôi có lỗi nhiều với anh.”

Ngạn Hi đứng trước bia mộ của cha, nước mắt cuối cùng đã không kìm được chảy xuống. Cô ôm mặt nấc lên từng tiếng.

“Cha... một mình con chống chọi thực sự là khổ sở, con tưởng mình không có cơ hội sống sót trở về đây.”

Luật sư Dương vô vàn xúc động, cầm bình rượu uống một ngụm lớn.

Lúc này mới nghe Ngạn Hi kể lại sự tình, càng nghe đến thì càng tức giận, lồng ngực như muốn nổ tung.

“Trách là con biết ra mọi chuyện quá muộn, nhằm ngay lúc ấy vừa kí vào giấy ủy quyền giao tài sản cho ông ta.”

Ngạn Hi nhìn vào bức ảnh của cha mình, nước mắt lần nữa chảy xuống.

Hôm đó sau khi kí vào hết thảy các giấy tờ, cô được Dương Ân dẫn đi chơi ở các hộp đêm, đầu óc giống như bị tê liệt, lúc chơi bời thì rất hăng say nhưng khi về nhà thì mệt mỏi vô cùng.

Cũng chính vào ngày giỗ cha, cô và cả nhà bao gồm cả ông Ngạn Tuấn đến nghĩa trang viếng mộ, vì quá mệt mỏi cô đứng không vững trượt chân xuống gốc cây phía sau lưng.

Lúc mơ màng tỉnh dậy thì nghe được giọng nói âm lãnh như ác quỷ của Ngạn Tuấn. Ông ta sau khi rót rượu vào chung thì dùng hết sức lực, nghiến răng nghiến lợi ném mạnh chung rượu vào bức ảnh của cha cô, lời lẽ độc địa gì cũng không ngại thốt ra hết.

Ngạn Hi che kín miệng, chỉ sợ chính mình phát ra tiếng động nào làm ông ta phát giác.

Cô không dám tin được, đó mới là bộ mặt thật của ông ta, bộ mặt lang sói.

“Giám đốc tài vụ họ Trần vì hành vi làm sổ sách giả, gây tổn thất cho Ngạn thị, bị cha con sa thải thân bại danh liệt, đối mặt với án phạt ngồi tù. Ông ta ôm hận đã gắn chip điều khiển trong xe, khiến tài xế chở cha con mất kiểm soát dẫn đến tai nạn thương tâm hôm đó.”

Ngạn Hi siết chặt thành nắm đấm, căm hận kể lại cho Luật sư Dương được biết.

“Trước lúc cha mất, con từng nghe cha và Ngạn Tuấn cãi vã lớn tiếng trong thư phòng, có nhắc đến người họ Trần đó, khả năng lớn mọi việc đều do Ngạn Tuấn sai bảo, muốn trục lợi cho bản thân, bị cha con phát hiện được.”

Luật sư Dương càng nghe càng kinh hãi, “Nói như vậy, con nghi ngờ... Ngạn Tuấn đã đứng sau vụ tai nạn của cha con?”

Ngạn Hi lau nước mắt, lẫm liệt đáp: “Không thể sai được, loại người độc ác ham tài ấy, có thể dồn con vào chỗ chết, thì nhất định làm được chuyện tán tận lương tâm kia.”

Luật sư Dương nghe ra ngẫm nghĩ càng thêm tái mặt, bao năm qua chính ông cũng bị bộ dạng đạo mạo kia đánh lừa.

“Ngạn Hi! Chú đã phạm sai, đi tin tưởng con người đó, còn tiếp tay hắn làm ra những thủ tục có lợi, gián tiếp đẩy con vào chỗ khốn cùng nguy hiểm. Lần này con trở về, chú nhất định ra sức giúp con lấy lại mọi thứ. Con yên tâm, từ đầu vốn vì bản tính hay lo trước ngại sau, chú đã đề ra nhiều khoản hạn chế trong giấy ủy quyền. Hôm sau con đến văn phòng luật sư của chú, sẽ phân tích cặn kẽ hơn.”

Ngạn Hi giống như bắt được tia sáng, nhìn luật sư Dương mỉm cười gật đầu.

...

Hàn Tần sau khi nghe điện thoại của anh Phó thì trầm ngâm một lúc, nối máy cho Thư ký An bên ngoài đi vào văn phòng làm việc gặp anh.

“Giúp tôi đặt bàn ở nhà hàng, đợi khi Ngạn Linh đến đây muốn gặp tôi, cứ thay tôi hẹn cô ấy ở đó dùng bữa.”

Thư ký An hơi ngạc nhiên, “Hàn tổng chắc là Ngạn Linh tiểu thư sẽ đến tìm anh?”

Hàn Tần cười lạnh, không có ý muốn trả lời câu hỏi này. Anh lại nói thêm:

“Đợi đến Thất tịch, mời cô Hoàng Linh San đến Hàn thị làm lễ ra mắt đi, công bố người phát ngôn của Hàn thị.”

“Vâng ạ. Hàn tổng còn gì căn dặn nữa không?”

Hàn Tần lắc đầu. Thư ký An thấy vậy liền đẩy cửa ra ngoài.

Hàn Tần chống gậy, di chuyển chậm rãi hướng ra ngoài cửa sổ sát đất nhìn ngắm quang cảnh bên ngoài cao ốc chọc trời, trong đầu là khát vọng chinh phục và thắng lợi.

Anh không tin, lần này không đọc vị được tên cáo già đang bị bấn loạn kia. Những gì anh từng bị ông ta bức ép và khống chế trong kiếp trước, anh sẽ thay Dương Ân đòi lại hết, anh cũng nhất định đẩy những kẻ đã hại anh vào lao ngục chịu đựng những khổ nhục cực hình, phải nếm trải, nếm trải hết...

Những ký ức đó lại lần nữa khơi gợi trong đầu, Hàn Tần ôm chặt lấy trán, gân xanh nổi lên. Thật đáng kinh tởm...

Qua giờ cơm trưa Ngạn Linh quả nhiên nóng lòng chạy đến Hàn thị tìm anh.

Hàn Tần tỏ ra không nóng vội, đều theo sắp xếp gọi người lái xe đến đón cô ấy lại chỗ hẹn.

Còn anh sau khi xử lý công việc mới đến đó. Theo như Thư ký An kể lại, thì Ngạn Linh có vẻ rất kích động, nước mắt giàn dụa và thê thảm, tựa hồ có chuyện quan trọng ập đến cần Hàn Tần cứu giúp.

Ngạn Tuấn vẫn còn phần mềm LA làm giá trị trao đổi với anh, ông ta sẽ không tiếc tận dụng tới. Huống chi ông ta lâm vào cảnh đường cùng này, trước khi tài sản bị đóng băng, vẫn phải tự tìm đường lui cho mình.

Quản lý nhà hàng giúp anh mở cửa phòng VIP, vừa trông thấy anh, Ngạn Linh đã xúc động đứng bật dậy.

“Đã để em đợi lâu.”

“A, không sao.” Ngạn Linh miễn cưỡng nở nụ cười. Sau đó ngồi lại xuống ghế.

Bồi bàn đứng bên cạnh tỏ ý lanh lợi đề xuất vài món ngon đặc trưng, Hàn Tần qua loa đồng ý, lại nhìn sang Ngạn Linh, lịch sự cất lời:

“Em thích ăn món gì?”

“Em không có khẩu vị.”

Hàn Tần quay sang nói với bồi bàn, “Thêm một chè tổ yến hạt sen táo đỏ. Được rồi, tạm thời cứ vậy.”

“Vâng, xin phép.”

Hàn Tần nhìn Ngạn Linh, tỏ ra dịu dàng nói: “Cũng phải ăn một chút gì đó, nhìn sắc mặt của em có vẻ không được tốt? Bị cha mắng?”

Ngạn Linh đan chặt hai tay vào nhau, ánh mắt long lanh nước nhìn về phía Hàn Tần, có vẻ hơi động lòng trắc ẩn. Cô lại sụt sùi rơi nước mắt.

“Cha còn đánh em nữa. Ông ấy vì chuyện...” Cô chợt im lặng, tay khẽ khàng lau đi nước mắt, tỏ ra mạnh mẽ cất lời: “Chúng ta theo dự kiến, vẫn sẽ kết hôn, có đúng vậy không?”

Hàn Tần nâng ly champagne, uống một ngụm nhỏ, thong thả đáp: “Em vẫn chưa đủ 18 tuổi.”

Ngạn Linh hơi xấu hổ, tiếp tục đặt nghi vấn: “Anh để Ngạn Hi ở trong nhà, thực sự nhận chị ấy làm em gái hay sao?”

“Hiện tại bên ngoài đang ồn ào, cho nên vào hôm đính hôn em không cần mặc lại chiếc váy cưới của công chúa Na Uy kia. Hãy đặt thiết kế một bộ khác thích hợp với dáng người của em.”

Ngạn Linh sững sờ, vẻ mặt mấy chốc lại chuyển sang ngượng ngùng. Cô xúc động muốn nói gì đó lại bối rối không mở lời được.

Hàn Tần so với cô có trải đời và cách biệt tuổi tác rất lớn, đối diện trước anh ta, khiến cô không tránh khỏi áp lực. Cứ cảm thấy chính mình bé nhỏ và không có chút kháng cự nào.

Chỉ là cô không biết, ngược lại, đối mặt với cô, Hàn Tần chỉ duy nhất một loại cảm xúc, ký ức ngày hôm đó thăm tù cũng sâu sắc hiện lên trong đầu, từng biểu cảm nét mặt, từng câu chữ khinh miệt thốt lên khiến lồng ngực anh cuộn trào căm phẫn.

Cô ấy đã dập tắt đi hy vọng cuối cùng của anh khi đó, khiến anh bất lực và thống khổ.

Những con người này sống trong hào quang và đầy đủ vật chất, chưa từng biết đến thương xót cho những hoàn toàn cảnh khó khăn, còn dùng thái độ miệt thị xa lánh. Cuộc sống không có công đạo, không có công bằng ư? Anh sẽ cho họ được thấy nhân quả báo ứng là như thế nào.

“... còn nữa, em hãy hứa giúp anh một việc.”

Ngạn Linh bắt đầu cảnh giác...

***