Quấy Rầy Cái Chết

Chương 12: 12: Mắc Bệnh Tâm Thần




Ngạn Hi hất bay bát canh chân gà hầm rong biển lên người bà Ngạn, ánh mắt lẫm liệt muốn giết người.

Ngạn Linh vừa tan học về thấy một màn như vậy liền lao đến liên tục sỉ vả Ngạn Hi. Lời lẽ khó nghe gì cũng thốt ra.

Chỉ là Ngạn Hi vẫn một mực rít lên câu nói cũ: “Các người cút hết khỏi đây ngay!”

“Chị dám ăn nói với mẹ tôi như vậy, thật láo xược!”

Ngạn Hi nghiến răng tức thì lao đến giật tóc Ngạn Linh tát mạnh liên tiếp mấy cái, dùng hết sức lực để chiến đấu.

Bà Ngạn bên cạnh kinh hãi can ngăn, mấy người giúp việc cũng ùa đến tách hai cô gái ra khỏi.

Ngạn Hi vừa bị kéo ra liền dùng chân đạp thẳng vào bụng Ngạn Linh, hung hăng mắng chửi: “Mẹ cô thì có là cái thá gì.”

Bà Ngạn kịp đỡ lấy Ngạn Linh đang ôm bụng rên rỉ, tức giận lao đến tát vào mặt Ngạn Hi trả đũa, ra đòn rất bạo. Chỉ sợ đối phương sẽ không thức tỉnh. Cũng giống như muốn trả lại những uất ức mà mẹ con họ phải chịu.

“Vậy con nghĩ mình cái thá gì? Vẫn còn là Ngạn tiểu thư hống hách như trước được sao? Đuổi chúng tôi? Hãy xem lại mình có còn tư cách.”

Ngạn Hi bị hai người giúp việc khống chế hai tay không ngừng căm tức giãy dụa.

Hiện tại biệt thự nhà họ Ngạn đều đã thay đổi toàn bộ người làm, bọn họ đều không nể mặt cô, thậm chí động thủ với cô rất không nương tay.

Ngạn Hi căm phẫn gào thét: “Đây là nhà của cha tôi để lại cho tôi, trước kia vì nghĩ đến thâm tình mới gọi các người đến tá túc... Cách biệt mấy tháng... mà có thể phớt lờ sự tồn tại của tôi rồi sao? Các người đúng thực vô liêm sỉ, quên đi tư cách của mình chỉ là đến đây ăn nhờ ở đậu?”

Bà Ngạn bị sỉ nhục trước bao nhiêu người làm, dù thế nào cũng không nhịn được. Không thể không lập uy, tức thì lao đến tát mạnh vào mặt Ngạn Hi thêm hai cái, ánh mắt cay nghiệt rít lên:

“Câm miệng đi...”

Ngoài cửa Ngạn Tuấn tiêu sái bước vào, tia mắt sắc lạnh: “Khen cho câu ‘ăn nhờ ở đậu’ đấy...”

Thấy cha về tới, Ngạn Linh càng thêm hống hách nói lời cảnh tỉnh với Ngạn Hi:

“Chị đúng là cái thứ hỗn xược, không nhớ ai đã từng cưu mang chăm sóc cho chị rồi sao? Nhà này của ông nội để lại, cha tôi cũng là con của ông nội, lý nào gọi là ăn nhờ ở đậu.”

Ngạn Hi giận đến run rẩy, bị hai người làm hất mạnh ra ngã ập xuống sàn, nước mắt uất nghẹn chảy xuống.

Ngạn Tuấn chậm rãi di chuyển bước chân đến gần chỗ Ngạn Hi, cúi người nâng gương mặt bé nhỏ đang nghiến răng oán hận lườm ông: “Con đúng thực đã phát điên rồi... loại người như vậy sao có tư cách thừa kế Ngạn thị.”

Ngạn Tuấn buông mạnh tay, sau đó cười lớn một tiếng, ném mạnh vào mặt Ngạn Hi xấp tài liệu.

Ngạn Hi bị bức ép, thống hận và tủi nhục, lí trí gì cũng sớm đã tiêu tán.

Cô vớ tay lấy xấp tài liệu lên xem, gắng gượng đứng dậy.

Lúc này từng dòng chữ đập vào mắt khiến cô suýt thì không thể đứng vững, phẫn nộ muốn phun ra ngụm máu tươi.

“... mắc chứng rối loạn cảm xúc thực tổn, là bệnh tâm thần?!” Ngạn Hi run rẩy đọc lên, ánh mắt kinh hãi trừng to nhìn về phía Ngạn Tuấn, “Ông cho bác sĩ tâm lý làm giả cái này... Ông muốn nói cho cả thế giới biết tôi đang bị điên? Rắn độc... rắn độc...”

Ngạn Hi kinh tởm nhìn gương mặt từng người trong nhà, uất hận sắp nghẹt thở.

Ngạn Tuấn từ tốn đáp: “Không phải làm giả đâu... con vốn có vấn đề về tinh thần. Ngạn Hi! Con an phận thì ta nuôi con một ngày ba bữa cơm thật sự không thấy tiếc.”

“Hại tôi không chết... ông liền nghĩ ra cách này. Nhưng dù tôi có bị làm sao thì nhà này vẫn là của tôi, các người cút khỏi đây ngay.”

Ngạn Tuấn điềm tĩnh nở nụ cười, “Con quên là... đã kí vào giấy ủy quyền rồi hay sao? Cho tới hiện tại... trong mắt ta con chỉ là một con kiến, ta có thể tùy ý vui buồn bóp chết.”

Ngạn Hi cắn chặt môi dưới, không ngừng điên loạn... Cô lao đến dùng hết sức lực đấm đá lên người Ngạn Tuấn. Người làm xung quanh tức thì khống chế, còn quật ngã cô xuống sàn, đúng lúc đẩy cô ngã ập chỗ bát canh vỡ tan tát khi này, mảnh vỡ cứa mạnh vào tay, giúp cô thức tỉnh.

Cô cứ điên cuồng như thế chỉ khiến mình chịu thiệt... Bọn chúng... bọn chúng sẽ càng được hả hê.

“Ngạn tổng! Bên ngoài có cậu Hàn Tần đến tìm Ngạn Hi tiểu thư... Còn cái người tên Phó kia, cứ không ngừng giằng co với vệ sĩ. Gây náo loạn ồn ào.”

Ngạn Tuấn nới lỏng cravat, thở hì một tiếng.

“Được. Gọi cậu Hàn vào đây.”

Ông trừng mắt nhìn Ngạn Hi, âm thầm cười giễu: “Đồ ngu xuẩn!”

Hàn Tần rất nhanh lao thẳng vào phòng khách, nhìn thấy Ngạn Hi chật vật thê thảm ở chỗ nhà ăn đi ra không khỏi rít lên: “Ngạn Tuấn! Ông cũng là đấng trượng phu ra tay ức hiếp với một cô gái nhỏ như vậy thật sự là mất khí phách...”

Ngạn Linh khẩn trương cầm tờ giấy kết quả khi nãy đưa đến cho Hàn Tần, tỏ ý thanh minh cho cha mình: “Anh Hàn Tần, là do Ngạn Hi điên loạn đánh chửi trước mà thôi. Chị ấy bị bệnh tâm thần đấy!”

Hàn Tần nhìn vào giấy kết quả của bác sĩ đánh giá không khỏi sửng sốt, sau đó lại ngước mắt lên cười giễu vào mặt Ngạn Tuấn: “Ông khéo bày trò quá chứ hử! Phải mất bao lâu tôi mới theo kịp tư duy của ông đây?”

Ngạn Tuấn nhàn nhạt cười, làm như rất thành thật mà đáp: “Cậu năm nay 29 tuổi chứ hử? Cũng chỉ mới nửa số tuổi của tôi thôi, không vội...”

Anh Phó vội vàng đến dìu lấy Ngạn Hi, sau đó đưa mắt nhìn Hàn Tần ngầm xin ý kiến.

Ngạn Tuấn thấy vậy liền nhìn Hàn Tần và bảo: “Cậu nán lại uống với tôi tách trà chứ, giữa chúng ta còn rất nhiều thỏa thuận dở dang kia mà.”

Hàn Tần quay sang nhìn Ngạn Hi, dịu dàng bảo: “Em theo anh Phó về nhà trước và nghỉ ngơi đi.”

“Anh sẽ thỏa thuận với ông ta?” Ngạn Hi lạnh lẽo thốt lên.

Hàn Tần im lặng.

Ngạn Hi rơi xuống nước mắt, tức thì lao nhanh ra cửa.

Ngạn Tuấn nhìn theo khẽ cười, sau đó niềm nở kéo tay Hàn Tần, lại quay sang bảo với Ngạn Linh: “Chuẩn bị trà và điểm tâm mang lên thư phòng!”

“Vâng ạ.”

Dứt lời Ngạn Linh liền nhanh nhảu rời đi. Mặc dù trước đó cô đối với Hàn Tần không có tình ý. Nhưng dẫu sao vẫn cứ không muốn Hàn Tần bận tâm tới Ngạn Hi, đi ngược chí hướng với bọn họ.

***