Tiến vào trong, hai người bảo vệ chặn tôi lại, yêu cầu xuất trình giấy tờ tuỳ thân. Tôi lục tung túi xách, giơ lên cuốn hộ chiếu. Ngay căn phòng lớn đầu tiên khi vừa đặt chân vào là vũ trường, không khác so với tưởng tượng của tôi cho lắm. Nhưng được cái tuy là đất nước phương Tây, nhưng quy định ở quán thì lại theo văn hoá phương Đông.
Trên sàn nhảy không phải là những cô nàng thiếu vải nhảy những điệu khêu gợi người tình mà là bộ đôi DJ khuấy động không khí bằng những bản nhạc được remix sao cho bùng nổ. Ca sĩ chính là một anh chàng người Tây cao ráo, trắng đến phát sáng giữa cột đèn duy nhất trên sân, trên tay cầm mic, với chất giọng trầm trầm làm mấy cô nàng phía dưới điêu đứng hét tràn cả tiếng nhạc.
Tiến sâu vào bên trong, lại một đám đông khác có vẻ đang to tiếng.
Mấy chị gái Tây đập bàn, chỉ thẳng vào mặt người quản lí.
"Tôi là bạn gái của anh ấy. Gọi Dal ra đây."
"Dal?"
"Thưa cô, ngài Dalim nói rằng không có bạn gái. Cô vui lòng đọc quy định tại đây."
Tôi chọn một vị trí ngồi tại quầy bar, gọi một ly cider táo nguyên chất.
"Em gái lần đầu đến sao?" Cô nàng ngồi cạnh lên tiếng, ánh mắt thẫn thờ, nhìn tôi. Đôi chân dài thẳng tắp cùng làn da trắng được khéo léo khoe dưới lớp váy lụa đen ngắn, trông không hề khiếm nhã mà đem đến cho người khác niềm ngưỡng mộ và trầm trồ.
Tôi bẽn lẽn gật đầu. Cô nàng bên kia bật cười.
"Người châu Á nhút nhát thật đấy. Cả anh chàng kia cũng vậy. Mãi không cho người ta cơ hội gặp mặt. Thật biết cách làm giá."
Bên trái chỗ ngồi của tôi có treo một tấm bảng. "Luật chơi của trò uống rượu tháp ly: Bất cứ ai có yêu cầu muốn gặp ông chủ thì phải uống hết số ly rượu ở tháp này."
Chiếc tháp ly được xếp một cách ngay ngắn, đâu đó chừng 50 ly rượu khác nhau. Cô nàng Keny bên cạnh nhấp một ngụm cocktail rum soda, thở dài thườn thượt.
"Cái đấy là giết người chứ làm gì có đứa con gái nào mà uống nổi. Đợt trước uống đến cái hàng kia, là tôi gục 2 ngày trong bệnh viện."
Chị ta chỉ đến cái hàng thứ ba từ dưới lên, chắc độ cỡ 20 ly.
"Chỉ vì một khúc violin ngẫu hứng mà tôi bám ở đây cũng được hai tháng rồi. Hầu hết mấy con bé kia cũng thế. Cô bé đây thì vì cái gì?"
"Môn tủ của tao là vĩ cầm cơ, không phải dương cầm."
Thanh âm hồi ấy của Đăng lại vọng lên rõ nét trong đầu tôi. Hình bóng người thiếu niên toả sáng trên sân khấu với cây đàn piano dù không phải biểu diễn thứ sở trường của mình, sẽ trông thế nào khi kéo đàn violin nhỉ? Chắc hẳn vẫn luôn là ngạo nghễ, tự tin...
"Chị có video ấy không ạ?"
"Video? Nổi trên mạng mấy tháng qua đó, để tôi tìm lại cho cô."
Ngay trên sân khấu đông nghẹt người náo loạn kia, cảnh tượng trong video này lại trái ngược. Không có vẻ đông đúc, náo nhiệt mà chỉ lác đác vài người ngồi quanh quầy bar, sân khấu chỉ một cột sáng duy nhất.
Đăng ngồi trên chiếc ghế bar cao, sơn màu đen, tuỳ ý ngồi cũng ra được cái dáng như đang chụp hoạ báo.
Xem đi xem lại, tôi thơ thẩn cả người. Không phải vì nhạc hay ra sao, điêu luyện thế nào. Mà tôi mải tìm kiếm người con trai luôn ngẩng cao đầu với ánh mắt lấp lánh ngày ấy. Nhưng lại chẳng thấy đâu.
Suốt 3 phút kéo hết một bản nhạc, anh chưa từng ngẩng đầu lên, ánh mắt dán chặt vào dây đàn, mờ đục, không chút ánh sáng nào có thể lọt vào.
"Em gái là người quen của ông chủ đây sao?" Keny nhận lại chiếc điện thoại của mình từ tay tôi.
Tôi cười mỉm, uống hết ly Cider, rồi cởi áo khoác, để lại cho chị ta một câu: "Tôi là bạn gái của anh ấy."
Đến trước tháp ly, tôi rùng mình nhẹ, nhưng vẫn hiên ngang hỏi người quản lý quầy bar: "Cái này, chơi thế nào đây?"
"Như tên, uống hết là được."
Anh ta nhìn tôi có vẻ ái ngại. Làm sao mà một người vừa gọi Cider lại có thể uống hết cái chỗ này được.
Ngốc ạ. Cider kia chỉ là gia vị để làm nóng họng thôi.
Tôi cầm ly White Rum, ngước mắt nói với quản lý: "Gọi ông chủ của mấy người ra đây. Tôi là bạn gái chính gốc 14 năm của anh ấy."
Vị rượu cay nồng pha chút mật mía ngọt trôi tuột hết sạch sau một lần ngửa cổ. Cả 5 ly đầu tiên đều là White Rum, nhưng với nồng độ cồn ngày càng tăng. Bình thường đi uống rượu với đối tác, bị chuốc cho còn nhiều hơn thế này nhưng tôi chưa từng gục.
Whisky, Brandy, Tequila.
Ba tầng tiếp theo tôi đều uống cạn. Cả khoang miệng nồng nặc vị chua chát, đắng ngắt. Rượu ngọt mới uống tê tê đầu lưỡi, ngon nhất là khi vừa nuốt xuống, khiến người ta đê mê trong men say nồng nàn. Nhưng khi vừa qua khỏi cổ họng liền không còn dáng vẻ ngọt ngào, mà trở nên cay xé, như có ngọn lửa bập bùng cháy.
Tôi bắt đầu cảm nhận được sự khó chịu của dạ dày. Nó đang biểu tình như muốn thải hết tất cả những thứ hỗn độn đang sục sôi đấu đá nhau bên trong.
Còn khoảng 10 ly. Đầu óc tôi quay mòng mòng, không còn cảm nhận được mùi vị gì nữa, cũng chẳng biết mình đang uống cái gì.
"Mấy người, đừng có lật lọng... khi tôi uống hết... cái chỗ này đấy." Tôi chỉ sợ uống xong được chỗ rượu này là tôi cũng nằm ngất trong bệnh viện, chứ gặp gì nổi người kia nữa.
Uống thêm đến ly thứ bốn mấy, tôi bụm miệng ho sặc sụa. Cái ly đỏ lè đắng đắng không quá khó nuốt này chắc hẳn là rượu vang. Cũng may là mặc áo len màu đen, chứ không là khỏi giặt rồi.
Đám người bu lại xung quanh ngày càng nhiều. Cứ mỗi lần tôi ngửa cổ uống hết một ly, là lại có một tràng vỗ tay hú hét phía vòng ngoài. Người người đến xem náo nhiệt, trên tay còn cầm điện thoại quay như thể dí sát vào mặt tôi. Bỗng có vài người bảo an dáng vẻ đồ sộ, mặt mày hằm hằm đến cạnh mấy vị khách kia, yêu cầu không được quay phim chụp ảnh.
Người tôi cứ đung đưa theo giai điệu nhạc nền nhẹ nhàng êm ả. Nhìn đống ly rỗng ngổn ngang trên bàn, tôi không còn đủ sức để đứng, liền ngồi sụp xuống ghế, hai tay run rẩy cố bám vào mép bàn tìm điểm tựa.
Đầu tôi ong ong, chẳng nghe nổi người kia nói gì. Còn một ly cuối, có vẻ anh ta hỏi tôi có muốn tiếp tục không. Tiếp chứ. Còn có một ly, dù có phải đổ vào mũi tôi cũng phải cố nốt.
Tay tôi quơ quơ giữa không trung, không tìm được vị trí chính xác của ly rượu cuối cùng. Trước mắt lúc này chỉ toàn ảo ảnh, không rõ đâu là thật, đâu là giả.
Người quản lí thấy tôi khó khăn, liền thương cảm cầm ly giơ lên trước mặt tôi. Tôi say rượu, không kiềm chế được biểu cảm, cười phá lên, giọng lèo nhèo hai tiếng: "Ohh, thank you."
Toan đưa lên uống, ly rượu đã biến mất khỏi tay tôi, kèm theo một giọng nói quen thuộc, có chút hậm hực, bực tức: "Thank cái đầu em."
Mất đà, tôi ngả người chuẩn bị ngã ra sau, người ấy đã kéo được tôi lại, ôm gọn vào lòng.
Biết người đã đến, tôi cười phì một cái, rồi ngoan ngoãn xỉu ngay lập tức.
Trong cái lúc mơ mơ hồ hồ ngất đi vì rượu, tôi biết chính là anh đang cõng tôi về. Tôi cố chồm lên đằng trước, nhìn cho rõ gương mặt đã rất nhiều năm không gặp. Ngón tay không yên phận, to gan đưa ra đằng trước xoa xoa véo má anh. Vậy mà anh vẫn không chịu nói gì, cứ mặc nhiên để kệ cho tôi giở trò nghịch ngợm.
"Này, Hoàng Hải Đăng. Anh Dal của em. Anh Dalim... Ngài Dal nhìn em một cái đi." Tôi cứ lải nhải đằng sau, thỉnh thoảng lại giật tóc anh.
Tôi cứ gọi anh là Dal, giọng có chút mè nheo, nhái lại mấy cô nàng vừa gặp ở quán bar. Đây rõ ràng là tên viết tắt, chỉ người thân thiết mới gọi thôi. Vậy mà mấy đứa con gái ở kia, đứa này đứa nọ thi nhau gọi. Thật đáng ghét.
"Em có tin tôi thả em ở đây không?" Đăng dừng lại, giọng trầm hẳn so với ngày trước, đúng chất người đàn ông trưởng thành, không còn dáng vẻ thiếu niên nữa rồi.
Tôi kêu lên một tiếng nũng nịu kéo dài, rồi gục đầu xuống cổ anh, hai tay luôn ôm chặt không rời.
Tối hôm ấy, tôi phát sốt. Cái tật mỗi lúc say của tôi là không kiêng nể bất cứ điều gì, toàn nói nhăng nói cuội, cười nhiều như chưa từng được cười vậy. Tôi có cảm giác, chỉ những lúc say rượu, những điệu cười của tôi mới thật sự phát ra từ đáy lòng, chứ không phải cười một cách giả tạo.
Tôi cứ nằm ở giường, thỉnh thoảng lại giật đùng đùng cười phá lên. Người kia thì bận rộn, lấy khăn, lau sạch mồ hôi cho tôi.
"Nè, Hoàng Hải Đăng. Em muốn uống sữa việt quất." Mắt tôi vẫn nhắm nghiền, nhưng miệng lại đưa ra yêu cầu vô lí.
"Được, mai sẽ mua cho em."
Nghe thấy vậy, tôi cười nhẹ nhõm, chứ không phải rống lên hô hố như vừa nãy, rồi lịm đi.
***
Ngày hôm sau, tôi khó khăn mở mắt trong căn phòng tối om. Chiếc rèm cửa to đồ sộ ngay đằng trước được kéo kín, không để một tia nắng nào lọt qua.
Đã 1 giờ chiều rồi.
Ngơ ngác ngó quanh căn phòng tìm Đăng, chắc chắn hôm qua anh đã đưa tôi về. Ôm cái đầu đau nhức cùng một chiếc bụng đau nhói dạ dày ngồi dậy, tôi quan sát xung quanh. Trên chiếc tủ nhỏ ở đầu giường, vài viên thuốc giải rượu được đặt sẵn, nhưng không một lời nhắn. Bên cạnh đó là một lốc sữa vị việt quất. Nhưng đều không phải loại ngày xưa.
Tôi lấy thuốc uống. Cơ mặt co rúm lại vì đắng, liền cắm ngay một hộp sữa để lấy lại cân bằng vị giác.
Trong ngăn kéo tủ, một đống bao thuốc lá đều cùng một hãng, bóc dở vài bao, vứt ngổn ngang trong ngăn. Tầng bên dưới là vitamin và thực phẩm chức năng, vẫn còn chưa bóc ra khỏi hộp. Cái này chắc là Hải Anh mua, nhưng cái người cần dùng thì không thèm dùng. Mở đến ngăn kéo dưới cùng, trong lòng tôi dấy lên một cảm giác đau xót. Rất nhiều thuốc trầm cảm, cùng một tập giấy đơn thuốc của bác sĩ được xếp chồng lên nhau, dày cộp như tài liệu.
Anh điều trị được hai năm. Số thuốc được kê ngày càng tăng chứ không hề có sự thuyên giảm. Lần khám gần đây nhất là tuần trước. Anh vẫn đều đặn đến khám mỗi tuần một lần, giống như tôi ngày trước vậy. Thì ra chúng tôi đều đang cố gắng đấu tranh với chính mình.
Tôi loạng choạng xuống giường, mạnh tay kéo rèm ra. Cửa kính to dài, chạm kín đến mặt sàn phủ đầy hơi nước do cơn sương mù dày đặc sáng nay. Hôm nay vẫn là một London không có nắng. Nhìn xuống đường, người dân di chuyển một cách chậm chạp, không vội vã xe cộ như giữa lòng Hà Nội. Chính vì thiếu đi cái vẻ tấp nập ấy, mà nơi đây lúc nào cũng bao trùm cái không khí buồn bã.
Nhưng tôi lại thích như vậy.