Quay Lại Tuổi 17 Để Cứu Rỗi Chính Mình

Chương 53




6h45 ngày Valentine. Tôi trong bộ váy hoa nhí màu kem, nhẹ nhàng, tươi tắn đứng trước cửa nhà. Mái tóc dài đen nhánh đến ngang lưng được uốn xoăn nhẹ, cong cong nơi phần mái bay tung tăng trong gió. Thời tiết dạo này thất thường. Mới tuần trước còn áo khoác dày áo khoác mỏng, tuần này đã có thể mặc áo cộc mà chạy băng băng ngoài đường.

Lâu rồi mới hẹn nhau đi chơi, tôi có chút bồi hồi và xao xuyến lạ thường. Đặc biệt đứng đợi trước giờ hẹn hẳn 15 phút. Gần đến giờ còn mở camera điện thoại ra vuốt lại mái tóc có phần rối.

Người ta yêu nhau một tuần gặp nhau đến cả 7 ngày. Tôi và Đăng dù có yêu gần đến mấy, ngày nào cũng nhìn thấy nhau như thế nào, thì cũng có cảm giác xa cách mỗi khi ở lớp. Đúng là tác hại của việc yêu không công khai.

Tôi thở dài.

"Người ấy của anh sao thế ạ?" Đăng vừa đến đúng lúc thấy tôi thở dài.

Chúng tôi không hẹn mà như cùng nhau dresscode vậy. Anh khoác bên ngoài một chiếc bomber jacket màu be, quần trơn màu be và áo thun bên trong màu trắng. Trông đơn giản mà cực kỳ bắt mắt. Chắc là một phần còn nhờ gương mặt ăn điểm này nữa. Tôi phải mất rất nhiều thời gian để chăm chút vẻ ngoài cho mình thì mới có thể tự tin ra ngoài. Còn anh chẳng cần màu mè hoa lá cũng đủ tô vẽ cho bức tự hoạ chân dung tuyệt đẹp rồi.

Tôi phì cười: "Bạch mã hoàng tử đấy à?" Do cái vẻ ngoài gần như trắng từ trên xuống dưới.

"Đúng rồi. Bạch mã hoàng tử của em đến rồi đây. Phải có cơ chế tác động thì mới khởi động chiến mã được." Đăng nghịch ngợm chỉ lên môi anh. Một nụ cười nửa miệng ranh mãnh thấp thoáng chỉ trong 2 giây rồi biến mất.

Tôi nhăn nhó: "Có phải sleeping beauty đâu?..."

"Chiến mã của anh mới bị kim đâm vào bánh xe hay là chủ nhân của nó mới gặm phải táo độc thế?"

Đăng chẳng thèm nghe câu nói đùa của tôi, lập tức kéo eo tôi lại gần, hôn chụt một tiếng rõ to.

Tôi giật mình thon thót. Phản ứng đầu tiên là quay về phía cổng nhà xem có ai nhìn thấy không. Tôi đã phải đứng cách cổng nhà hẳn chục mét rồi...

"Lên xe đi. Đừng để anh bực bội." Đăng đang cố tình nhái lại giọng của một hiện tượng đang hot ở trên mạng.

Tôi cười nghiêng ngả vì chẳng giống tí nào. "Ôi gia trưởng hở? Có đưa em đi ăn kem không vậy?"

"Lên ngay không mất ăn bây giờ." Đăng đội mũ cho tôi.

Điểm dừng đầu tiên là quán photobooth mới mở đầu tiên ở thị trấn của chúng tôi. Lại còn gần 2 trường cấp 3 nên vô cùng đông khách. Tôi cúi mặt, lướt ngang qua nhóm người đang tíu tít chọn phụ kiện ở quầy.

Đăng kéo tôi vào trong buồng chụp. Thú thật là dù sống đến gần 30 rồi nhưng chưa một lần đi chụp ảnh kiểu này. Cảm thấy vô cùng mới lạ.

Căn phòng nhỏ nhắn xinh xinh có background màu hồng nhạt gần như màu trắng, chỗ đứng thoải mái đủ cho 2 người. Đăng gắn lên tóc tôi một bông hoa hồng bằng bông do anh vừa lựa được ở ngoài.

"Valentine mà, phải có hoa hồng chứ." Đăng biết tôi không thích hoa thật nên đã không tặng hoa.

Chúng tôi chụp 2 bookmark gồm 4 ảnh mỗi tấm và 1 tấm có kích cỡ 4R. Cuối mỗi tấm bookmark là ảnh hôn nhau. Eo nhìn lại mà sến quá...

Sụt sịt.

"Ôi trời, em bé của tôi. Để anh lau cho." Đăng rút tờ giấy từ trong túi. Sao chuẩn bị chu đáo quá vậy. Đem cả giấy đi.

"A, anh lau cả xuống môi rồi." Tôi ú ớ mím môi lại.

"Phim buồn lắm hả?" Đăng cười cười. Sao anh ta lại không có tí cảm xúc nào thế kia?

"Gì vậy? Nữ chính sắp tạch rồi, tiếc cả thanh xuân của đôi chính vậy mà..."

Mới nãy còn cười phớ lớ ở photobooth, giờ chui vô rạp chiếu phim thì khóc sướt mướt lên bờ xuống ruộng. Hết phim. Tôi ngồi nán lại xem cả phần credit ở cuối. Mọi người cũng dần đứng dậy đi về.

Đôi nam nữ ngồi cạnh dường như đang muốn bắt chuyện với tôi. Họ cứ thì thầm điều gì đó. Tôi quay sang, chạm mắt với họ. Chị gái cười bẽn lẽn, như bị bắt tại trận. Cô ấy hỏi tôi có thể chụp ảnh giúp bọn họ được không. Tôi đồng ý. Chị ấy liền cảm ơn rối rít rồi đưa điện thoại cho tôi.

"Đi. Mình theo họ xuống dưới, họ nhờ em chụp ảnh hộ." Đăng gật đầu theo câu nói của tôi.

Như một thói quen, tôi ấn vừa quay video vừa chụp, để lỡ ảnh có không bắt được khoảnh khắc thì còn cắt được ảnh từ video. Đôi tình nhân tạo dáng trước màn hình lớn.

"Hai ba..." Vừa đếm, chuẩn bị chụp, tôi ngớ người khi thấy sự thay đổi của màn hình đằng sau. Chiếc clip toàn kỉ niệm của cặp đôi được chiếu lên màn hình của rạp phim, cùng với đó là bài nhạc Marry You của Bruno Mars vang lên.

Trước sự ngỡ ngàng của cô gái, nhân viên rạp phim chạy vào, cầm theo bó bông gồm rất nhiều bông hồng rực rỡ lấp lánh đưa cho chàng trai.

Anh ta nhanh chóng quỳ xuống, lấy ra hộp nhẫn để trong túi dường như đã chuẩn bị tâm huyết cho buổi cầu hôn này từ rất lâu. Cuối rạp phim, bạn bè, người thân của cặp đôi đồng loạt đứng dậy vỗ tay hưởng ứng. Họ tíu tít chạy xuống gần.

Tôi vẫn cầm máy quay, dù có chút bất ngờ vì tự dưng trở thành một phần chứng kiến giây phút cảm động này vào ngày cũng rất đặc biệt của các đôi yêu nhau nữa.

Đoạn văn cầu hôn của chàng trai rất dài, anh ta vừa nói vừa run, giọng rời rạc càng nói càng như sắp khóc. Tôi nhớ mãi một câu: "Không phải là I think I wanna marry you, mà là I must definitely marry you."

"Đồng ý đi. Đồng ý đi..." Tất cả mọi người đồng loạt vỗ tay. Ngoài tôi và Đăng, còn một số người ngoài khác cũng đứng lại hưởng ứng, ủng hộ cặp đôi.

Cô gái đã khóc từ lúc nào, tay ôm bó bông mà khóc gần như muốn quỳ sụp xuống cùng chàng trai. Cô ấy không nói lên lời nữa, chỉ vội vã gật đầu. Họ trao nhẫn đính hôn cho nhau. Ai cũng chúc mừng.

Địa điểm thứ ba của chúng tôi là quán cà phê bánh ngọt trên rooftop của trung tâm thương mại. Chiếc bánh kem vị socola yêu thích của tôi cùng mứt dâu đỏ yêu thích của Đăng viết dòng chữ Happy Valentine bên trên được đem ra. Để buổi hẹn hò suôn sẻ, chúng tôi đã lựa chọn thật kỹ và đặt trước ở nhà.

"Cầm bánh đi anh chụp cho." Đăng đã chuẩn bị sẵn tư thế chụp ảnh cho tôi.

Nếu là tôi của trước kia thì có lẽ tôi sẽ từ chối. Nhưng tôi sống lại như người khác vậy, tự tin hơn trước nhiều rồi. Người phụ nữ thành đạt không cho phép tôi tự ti trước ống kính.

Chúng tôi ngồi xem lại ảnh Đăng vừa chụp. Tôi cười đến méo cả mặt. "Ahaha, anh bấm liên tục đấy à? Tấm này em nhắm mắt này, tấm này trông buồn ngủ thế nhỉ? Ê tấm này đẹp, cho phép giữ lại nè."

"Không. Tấm nào anh cũng giữ." Đăng phản bác.

"Vâng vâng. Đến lượt anh, ngồi đó em chụp cho."

Vừa mở được cái Camera lên, tôi phải cảm thán: "Chà, cái tên này, cam thường mà sao trông vẫn sáng láng, rạng ngời thế nhỉ?"

Xem lại ảnh, tôi lắc đầu: "Tên nhóc đẹp trai. Em đã cố dìm rồi mà sao tấm nào cũng đẹp thế hả?"

"Mình chụp chung đi." Đăng dựng điện thoại ở cốc nước trên bàn, bật chế độ hẹn giờ chụp tự động rồi ôm eo tôi, hôn nhẹ lên tóc tôi. Tôi cúi đầu nhẹ, tự dưng ngại ngùng không dám nhìn thẳng vào màn hình.

Đăng cắt bánh kem, tay thành thục đặt bánh vào đĩa cho tôi, miệng còn tiện nhắc đến màn cầu hôn vừa nãy: "Em muốn được cầu hôn như thế nào?"

"Tự nhiên hỏi vậy?" Tôi đút một miếng bánh cho anh.

"Anh cần phải chuẩn bị sớm hahaha. Để không thua anh zai vừa nãy."

"Nhưng giờ là quá sớm rồi. Em cũng chưa tính đến chuyện đấy."

Tôi ngẫm nghĩ một hồi, rồi nói tiếp: "Cầu hôn như thế nào không quan trọng. Chỉ cần là khi hai đứa đều sẵn sàng, đều đạt được những thứ mình muốn rồi sau đó tính tiếp đến chuyện cả đời. Anh muốn mình đạt được gì sau này?"

"Cúp vô địch giải bóng đá Đông Nam Á."

"Sao không phải châu Á?"

"Thế thì đến khi nào mới cưới được em? Không được, để anh giảm mục tiêu xuống. Đến khi nào được vào đội tuyển quốc gia thôi nhé?" Đăng xoa xoa cằm, ra vẻ quyết tâm.

"Vớ vẩn. Ai lại giảm mục tiêu phấn đấu chỉ để cưới vợ hả?"

"Được thôi, anh sẽ cầm cái cúp vô địch đến cầu hôn em. Cứ đợi đi."

Dễ đến vậy sao...