Quay Lại Tuổi 17 Để Cứu Rỗi Chính Mình

Chương 44: Ngoại truyện: Đăng's POV




Tiếng piano vang lên không ngừng từ phía phòng ngủ. Âm thanh dồn dập vội vã của bản Symphony No.5 mang chút tức giận của người chơi. Cạch. Cửa phòng vừa được mở ra, nhưng tôi chẳng buồn để ý, hai mắt cứ dán chặt vào cây piano lâu lắm mới động đến.

"Làm gì mới sáng ra đã đến nhà anh mày ầm ĩ lên thế thằng nhóc này?" Mạnh Khôi dựa lưng vào cửa phòng, trên người còn khoác chiếc áo choàng tắm màu đen. Từng giọt nước li ti trên tóc nhỏ xuống thảm.

Tiếng đàn to đến mức tôi chỉ nghe được mang máng người kia nói gì. Ánh mắt không chút dao động nhìn theo đôi bàn tay bấm lia lịa các phím đàn.

"Aishh..." Bỗng dưng bàn tay tôi bị chuột rút khi đến đoạn cao trào nhất.

"Cả năm trời không đụng vào đàn rồi mà giờ còn dám chơi bản này hả?" Mạnh Khôi bước đến gần, đẩy tôi ra khỏi ghế, ngồi xuống và gấp quyển nhạc phổ lại.

Những nốt đầu tiên vang lên. Đây mới là bản hoàn hảo của Symphony no.5 mà tôi chưa từng làm được từ lúc Mạnh Khôi dạy tôi những nốt nhạc cơ bản nhất.

"Anh cua chị Thanh từ cái tài chơi piano này phải không?" Tôi xoa xoa mu bàn tay vẫn còn tê.

Mạnh Khôi vừa dứt nốt nhạc cuối cùng, đưa hai tay kéo dài trên các phím đàn. Anh cầm quyển nhạc phổ lên đập nhẹ vào đầu tôi.

"Thằng nhóc tí tuổi biết cái gì?"

Quyển nhạc phổ bị Mạnh Khôi ném lên chiếc đàn không chút thương tiếc. Tôi tự hỏi đã chọc đúng dây thần kinh nào của anh. Ánh mắt tôi dừng lại ở bản nhạc vừa bị lực ném của anh lật ra. Hai hàng mi khẽ cử động.

Tôi ngồi xuống, tìm lại cảm giác ngày nào.

"Gì đây? Chú mày khởi động bằng bản Symphony số 5 kia và giờ thực hành bằng River Flows In You ấy hả? Đúng là khác người."

"Sắp tới em phải diễn Piano trong buổi khai giảng. Anh nói xem. Em nên chơi bản nhạc nào đây?"

"Sao nhóc lại nổi hứng đi diễn văn nghệ thế?" Mạnh Khôi có phần ngạc nhiên.

Tại sao tôi lại nổi hứng ư? Tại sao nhỉ? Tôi cũng không rõ. Chỉ là một khoảnh khắc, Hân chăm chú nhìn người đàn ông trưởng thành lịch lãm trong bộ vest đen đang chơi đàn kia, tự dưng tôi cảm thấy bực mình.

River... flows in you... Năm ấy, lần đầu tiên có người khen tôi chơi đàn hay, cũng là bản nhạc đầu tiên mà tôi chơi được hoàn chỉnh...

Ba năm trước, khi vừa từ Hà Nội chuyển về, tôi vẫn còn chưa quen nhiều bạn. Mỗi giờ ra chơi đều một mình đi lòng vòng. Hôm ấy là một buổi chiều giữa đông, khi bài thi môn văn cuối kỳ vừa kết thúc, tôi chán nản đứng ngoài hành lang trước cửa phòng âm nhạc. Lý do là bởi vì cuối năm nên các lớp âm nhạc, mỹ thuật đều không phải học, sẽ không có ai đến đây, ngoài tôi...

Tôi đã nghĩ như vậy cho đến khi tiếng thút thít từ phía cầu thang vang dần đến tai. Tôi có chút khó xử, phân vân nên rời đi hay lại gần hỏi thăm... Một hồi sau, tôi quyết định rón rén lại gần. Một cô bạn tóc ngắn ngang vai, dáng người nhỏ nhắn đang gục đầu xuống mà khóc. Dáng vẻ vô cùng tội nghiệp.

Không biết phải làm sao, tôi chỉ đành đứng bên kia góc tường... Tôi không giỏi an ủi người khác, ngộ nhỡ nói nhầm thì sẽ dẫn đến tình huống không lường trước được. Còn khiến cô bạn ấy ngại hơn nữa. Không ai muốn mình bị nhìn thấy trong bộ dạng này cả.

Tôi nhìn vào phòng âm nhạc, cây Piano đang mở sẵn, chắc hẳn giáo viên dạy nhạc vừa lên đây. Nắp đàn vẫn chưa đóng lại, có lẽ cửa phòng vẫn mở. Quả thật là vậy. Tôi ngó nghiêng, xác nhận không có ai qua lại. Chỉ ba phút thôi, chắc cô chưa kịp lên đâu.

Tôi ngồi xuống ghế, nhìn chằm chằm cây đàn. Phổ nhạc mở sẵn trong điện thoại, tôi khởi động bằng cách bẻ các khớp ngón tay. Lúc này tôi chưa thực sự biết chơi đàn. Chỉ được học qua trong trường ở Hà Nội và Mạnh Khôi dạy thôi. Đầu óc tôi lúc nào cũng như trên mây, chưa bao giờ là chơi được một bản nhạc hoàn chỉnh, trừ bài Happy birthday...

Rồi những giai điệu đầu tiên của River Flows In You vang lên. Tôi thật sự chú tâm vào việc mình đang làm. Tôi thật sự đang cố gắng tìm cách để an ủi người khác. Tuy nó có chút vụng về và không chắc có tác dụng. Nhưng mong rằng cô bạn ấy sẽ nghe thấy. Dù sao thì cũng cách nhau có một bức tường thôi mà...

Vừa kết thúc nốt nhạc cuối cùng, tôi nhìn ra phía cửa. Cô ấy sao thế nhỉ? Cứ đứng nhìn tôi, không rõ đang vui hay buồn. Hai má ửng hồng cùng đôi mắt to tròn sưng húp vì khóc. Phần mái hơi dính lại vì mồ hôi, chiếc kính cận tròn bị hơi nước làm mờ đi, nhưng tôi vẫn nhìn rõ đôi mắt ấy sáng dần lên, lấp lánh... chắc do nước mắt chưa khô.

Cô ấy cười rồi. Một nụ cười rạng rỡ, hai mắt híp lại, giơ hai ngón tay cái lên. Sau ô cửa kính, tôi nhìn thấy khẩu hình: "Cậu chơi đàn hay quá.", tôi vô thức đọc theo.

Tôi toan đứng dậy, định ra ngoài chào hỏi một chút. Nhưng cô ấy quay đi nhanh quá. À, ra là trống vào lớp. Tôi nhanh chóng chạy theo. Cô bạn không đi về dãy phòng học mà chỉ xuống tầng hai của dãy bộ môn này. Tôi tò mò ngó vào. Thì ra là đội tuyển toán. Đang giai đoạn nước rút chuẩn bị thi tỉnh nên các đội tuyển được đặc cách đến đây vào mỗi buổi học thêm buổi chiều.

Vừa vào lớp gặp các bạn khác mà cô ấy thay đổi thái độ nhanh quá. Mới năm phút trước vẫn còn đang khóc thút thít kia mà... đúng là giỏi che giấu nỗi buồn thật đấy. Nhưng đôi mắt sưng kia làm sao biết nói dối. Vì vậy cô ấy liền bê sách vở ra một bàn riêng ngồi.

"Học sinh, lớp nào vậy? Đã đến giờ vào lớp rồi đấy." Cô giáo đứng sau lưng, làm tôi giật nảy mình.

"Dạ vâng, em vừa đến gặp bạn. Em về lớp đây ạ. Em chào cô." Tôi liến thoắng rồi chạy ngay khỏi đó.

Bộp. Mạnh Khôi ném cho tôi một bộ âu phục mà anh vừa lấy ra trong tủ. Đúng là anh em tốt, biết ngay tôi đến để làm gì.

"Tủ đồ của chú em không có mấy bộ phù hợp để lên diễn đâu. Cầm tạm đi."

"Anh hiểu em quá nhỉ? Rõ ràng là dân kĩ thuật, sao tủ đồ lại một nửa là vest thế kia? Trông bí bách quá."

"Tôi còn phải đi tiệc, đi ký hợp đồng với đối tác. Công ty vừa mở chưa có chỗ đứng, ít nhất thì giám đốc cũng phải biết cách làm màu chứ?" Anh đưa cho tôi một lon cà phê.

Tôi chê rõ ra mặt: "Uống xong tỉnh như sáo thì ngủ trong lớp làm sao được?"

"Thảo nào, trông mặt mày thiếu sức sống quá, ra là thiếu ngủ. Thế ở nhà anh mà ngủ luôn, nghỉ học một buổi cũng được."

"Không." Tôi nhìn đồng hồ, 6 giờ 15 rồi. Phải đi nhanh không muộn mất. Từ đây xuống thị trấn cũng phải 30 phút đi ô tô. Tôi khoác vội cái áo đồng phục vào, tay ôm bộ vest rồi vọt lẹ. Giữa đường đi có dừng qua nhà để cất rồi mới đến trường.