Quay Lại Tuổi 17 Để Cứu Rỗi Chính Mình

Chương 35




Hai hàng mi của tôi khẽ rung lên. Thú thật là tôi cảm động rồi, từ cái lúc Đăng bế tôi ra khỏi nhà vệ sinh kia cơ. Cũng phải chấp nhận một sự thật rằng, người bên cạnh tôi lúc này không phải là tên khốn nạn khi trước. Tại sao lại như vậy, tôi nghĩ cũng không còn quan trọng nữa rồi... Liệu...tôi có nên buông bỏ quá khứ và chấp nhận Đăng của hiện tại không? Tôi có thể nào hi vọng vào một tương lai khác không?

Tôi cụp mắt xuống, nhìn thấy bàn tay thon dài trắng trẻo đang nắm chặt đến đỏ cả lòng bàn tay. Tôi thò tay ra từ trong chăn, chạm nhẹ vào bàn tay kia, tách rộng từng ngón, nhẹ nhàng nằm gọn trong tay Đăng.

Không nhìn tôi cũng đoán được nét mặt khi ấy của Đăng. Đăng dừng lại vì ngạc nhiên, rồi một lúc sau liền nắm chặt lấy tay tôi.

Tôi lí nhí: "Xin lỗi."

Đăng cúi gằm mặt, không nhìn tôi, cũng chẳng nói gì, chỉ là càng lúc càng nắm chặt tay tôi.

Không nhận được phản hồi, tôi lần nữa lên tiếng: "Hoàng Hải Đăng, tao nói là tao xin lỗi."

Đăng không trả lời. Ánh mắt toát rõ lên sự lo lắng. Đăng mím chặt môi như không hề có ý định nói gì.

Tôi bất lực lên tiếng lần thứ ba: "Mày..." Nhưng chưa kịp nói xong thì Đăng đã cướp lời tôi.

"Sao phải xin lỗi? Vì muốn từ chối tâm ý của tao lần nữa à? Tao đã như thế này rồi mày còn không hiểu. Rõ ràng là tao thật lòng với mày, rất rất thích mày. Vậy mà... mày... lại thích cái tên lớp trên kia mất rồi. Mày bị thế này là tại tên đấy, hắn cũng đâu có biết... cũng đâu thể bảo vệ mày..."

Đăng vừa nói vừa run. Giọng nói trầm trầm thường ngày nam tính đầy ngạo nghễ như thế, mà giờ đây giống như sắp khóc vậy. Mếu máo thành thế này... tôi có chút sốc không nói thành lời. Tài suy diễn của Đăng còn vượt xa trí tưởng tượng của tôi nhiều. Thế mà lại đi tin mấy cái lời đồn là tôi thích Lưu Minh. Thật là...

"Ngốc quá. Nói cái gì đấy? Ai nói là tao thích anh kia?" Tôi phải chặn lại ngay. Nói nữa là tên này khóc thật mất.

Đăng vẫn không thôi suy diễn: "Ai cũng nghĩ thế. Rất nhiều người nói với tao là tao không nên dính tới mày nữa, mày đã lộ rõ ý của mày với anh kia thế rồi, bảo tao tránh xa mày một chút... cho đỡ phải đau lòng. Nhưng mà mày cứ xuất hiện trong đầu tao mãi, lại dễ bị bắt nạt như thế. Yếu đuối như vậy, tao không bảo vệ mày, tên kia có làm được không?..."

Thì ra tránh xa của tên này là biểu hiện lạnh nhạt mấy ngày nay à? Cũng có cố gắng lắm...

"Rất nhiều người là ai?"

Đăng nghĩ một lúc, nhỏ giọng: "Lâm..."

Tôi bật cười: "Lời của tên đấy mà mày cũng tin được à? Nó có biết cái gì đâu?"

"Còn có... Quỳnh. Nó ngồi cạnh mày, chúng mày cũng hay kể cho nhau nghe về mấy chuyện yêu đương còn gì? Sao tao có thể không tin nó được?"

Tôi nghiến răng. Lại một người nữa có cố gắng. Tốt đấy.

"Mấy lời kia là Quỳnh nói với mày chứ không phải Lâm đúng không?" Tôi biết Lâm sẽ không nói như vậy đâu, có nói gì thì cũng là kiểu...

"Lâm chỉ bảo là không em này thì còn em khác, thiếu gì." Đăng tường thuật lại.

Tôi ngồi dậy, rút tay ra khỏi tay Đăng. Đặt hai tay lên má Đăng, nâng khuôn mặt đang cau có kia lên, để hắn nhìn thẳng vào mắt tôi.

"Không được. Không phải tao thì không thể là ai khác."



"Là sao?" Đăng tròn mắt. Khả năng đọc hiểu của tên này đúng là có hạn.

Chụt. Tôi rướn lên. Hôn nhẹ lên trán. Đăng ngớ người. Bất động khoảng ba giây, rồi mới thốt lên:

"A."

"Sao? Load chậm thế?"

Hốc mắt Đăng đỏ lên từ khi nào mà giọt nước mắt kia lại rơi xuống nhanh như thế? Một chàng trai khóc vì bạn, là thật lòng, là thật sự thích bạn, thật sự yêu bạn. Tôi từng đọc rất nhiều mấy câu như vậy, nhưng tôi vẫn không tin.

Tôi dùng ngón cái, gạt đi giọt nước mắt đọng lại trên mi, nhẹ nhàng nói:

"Tao không muốn bỏ lỡ thêm một lần nữa. Tao không thích Lưu Minh, không thích ai khác, chỉ thích mày. Sở dĩ từ chối mày là vì tao thật sự không tin là mày thích tao, xung quanh mày lại có nhiều mối quan hệ khác như thế... Mày hiểu không?"

Tôi phải dừng lại vì trông thằng bé như chết trân tại chỗ luôn rồi.

Đăng dường như đã hoàn hồn, kéo tôi ôm chặt, nhanh miệng nói như sợ tôi đổi ý.

"Hiểu. Tao đều hiểu... Là tại tao không tốt, mấy mối quan hệ khác làm mày không yên tâm về tao là điều hiển nhiên. Tao sẽ cắt hết, được không?"

Tôi vỗ vào lưng Đăng cho hắn bình tĩnh lại chút.

"Nào nào... tao không có bảo mày cắt đứt quan hệ với người ta. Tao không muốn kéo thêm phiền phức khác đâu."

Đăng nói, có phần hơi run: "Vậy... làm người yêu tao, sẽ không ai dám bắt nạt mày."

"Được. Sau này nhờ cả vào bạn rồi, người yêu của mình." Tôi vòng hai tay ra sau lưng Đăng.

Vậy là tôi đã chọn Đăng, thay vì mớ suy nghĩ suy tính vớ vẩn về tương lai của tôi. Kệ đi, dù sao thì nó cũng không thể giống khi trước được. Chỉ là, mong rằng sẽ không phải là tệ hơn.

Vả lại, có người yêu, người đó không phải Lưu Minh, mấy bà chị kia chắc cũng không có cớ để trút giận nữa đâu nhỉ? Liệu có quá ngây thơ khi nghĩ thế không? Tên Đăng này thì cũng thiếu gì người thích, thiếu gì người có thể gây sự với tôi?

Dù gì... tôi cũng sống nhiều hơn bọn nhóc này chục năm trời. Nói không sợ thì không phải, vì giờ tôi có cái thế lực gì để chống lại đâu. Mà sợ thì không nên, chẳng phải tôi đã có một anh người yêu đáng tin cậy này hay sao?

"Mà..." Đăng đột nhiên lên tiếng, đẩy nhẹ tôi ra.

Gì vậy? Đổi ý à?

"Ai lại hôn con trai ở trán?" Giọng nói có phần không phục.

Tôi đỏ mặt. Đòi hỏi quá vậy? Hết phần nghiêm túc là bắt đầu nhây rồi đấy.

"Chứ muốn sao?"

Đăng chỉ vào má: "Ở đây."



Tôi bĩu môi: "Còn lâu, không phải giờ đến lượt mày sao? Làm gì mà bắt con gái người ta chủ động mãi vậy?"

Đăng cười nhẹ, ánh mắt có phần đắn đo: "Được."

Nghe vậy, tôi chưa kịp phản ứng. Một nụ hôn phớt lên môi tôi, nghe rõ tiếng chụt. Tôi kêu lên, lấy tay che miệng. Ngôn Tình Cổ Đại

"A, rõ ràng bảo là má mà?"

Đăng nhướng lông mày, nhếch mép, có phần ranh mãnh: "Tao chỉ má tao chứ đâu phải má mày?"

Mặt tôi nóng lên, kêu như đứa trẻ vừa bị mất kẹo vậy: "Lưu manh, nụ hôn đầu của tao, trả tao điii."

"Ồ, nụ hôn đầu sao? Tao cũng vậy mà, mày cũng trả tao đi."

Sao lại có thể? Tình trường dài cả trang A4 mà đến nụ hôn đầu cũng chưa mất? Lừa à?

"Mày điêu. Tao không tin." Tôi phụng phịu.

"Bạn yêu của tôi ơi, bạn đừng nghĩ tình trường của tôi dài như trước tôi kể cho bạn đều là người yêu của tôi. Mập mờ, chơi chơi thôi. Cái người ta gọi là qua đường ấy."

Hơ? Vậy là yêu Hà My gần một năm không đụng chạm gì à? Giữ gìn tốt quá vậy? Sao vừa thành người yêu mình được vài phút đã không thèm giữ chút liêm sỉ nào thế?

Đăng nói tiếp: "Bạn yêu yên tâm. Cái số của bạn là phải bị tôi lấy mất nụ hôn đầu rồi. Chấp nhận đi."

Đúng là thế. Kiếp trước 28 tuổi rồi mà tôi cũng đã làm gì mất nụ hôn đầu.

Tôi đánh vào bàn tay Đăng. Rồi lại xoa cho bớt đỏ.

Tiếng chuông điện thoại reo lên. Là của Đăng. Phía bên kia đầu dây, Lâm léo nhéo vang đến cả tai tôi cũng nghe được.

"Mày với con Hân đi đâu mà bỏ học cả ca 2 thế. Tự dưng chạy ra khỏi lớp, rồi biến mất luôn, cặp cũng không chịu mang theo. Cũng may ông đây nhanh trí, báo thầy là mày phải đi tập hợp khẩn đội bóng nên thầy không thèm nói gì đấy nhá."

"Rồi sao?" Đăng không chút khách khí.

"Một chầu nhậu. Chốt."

"Nhậu nhẹt gì. Anh đây có vợ rồi. Không đi lung tung với các chú nữa."

"GÌIIII?" Thanh âm bên kia lớn hẳn, Đăng giật mình phải đưa máy ra xa. Đến khi tiếng bên kia dứt rồi mới đưa lại gần, quát lên:

"ĐIÊN À THẰNG NÀY?"

Tôi bụm miệng, cố nhịn cười để không phát ra tiếng.