Quay Lại Đây Ngay!! Tôi Ra Lệnh Đấy!!

Quay Lại Đây Ngay!! Tôi Ra Lệnh Đấy!! - Chương 46




Kì Luân cho Vũ Duy một cái bạt tai nhanh tới nỗi hai người còn chẳng kịp phản ứng, sau đó thì cậu ta ôm lấy nhóc Duy và lôi điện thoại bấm bấm gì đó và đưa lên cho hai người:"Giờ của cháu. Hai chú về nhà ăn năn đi!"

Hàn Minh lại phải kéo tay Vũ Phong lại lôi đi vì cậu đang tóe lửa, nào giờ hễ mà Kì Luân xuất hiện thì chẳng cần biết cậu có lỗi hay nhóc có lỗi mà cứ thể nổi đóa, đến giờ cậu vẫn còn chưa tin được là mình bị thằng nhãi ranh cướp mất con trai ngay chốc lát thế kia

- Anh.... - Vũ Phong được anh đội nón thì hằm hằm nhìn anh

- Anh em cái gì.... Về nhà nấu ăn đền cho thằng nhóc đi.... Em là người có lỗi nhất đó! - Hàn Minh nạt yêu rồi búng trán cậu một cái, anh thừa biết xã hội còn những thành phần miệt thị với lại đám trẻ con chưa suy nghĩ thấu đáo được như Vũ Duy thì anh không muốn tâm trạng cả nhà trùng xuống chỉ vì mấy lời thiếu suy nghĩ, anh tin Vũ Duy rất mạnh mẽ nên chuyện này cũng không là gì với cậu nhóc mà anh luôn tự hào

Vũ Phong dụi đầu vào lưng anh mà suy nghĩ, không phải suy nghĩ về vụ bắt nạt đâu vì cậu cũng chung suy nghĩ giống anh mà cậu đang suy nghĩ rằng bao giờ thì Vũ Duy đám cưới, rồi đến lúc đó cậu sẽ sống làm sao, cậu chính thức trở thành ông bố cuồng con nhất mọi thế hệ rồi

Quay lại về bên Vũ duy và Kì Luân thì sau khi hắn ôm nhóc vội đặt thêm nụ hôn ngay cổ nhóc và nhìn nhóc với ánh mắt khá tức giận

- Cái tát là do cậu không nói với tôi để mọi chuyện vỡ lẽ mà cậu cũng chẳng thèm ngó tới tôi. Cái ôm là tôi xin lỗi đã để cậu gánh chịu mọi chuyện mà xem như là không biết. Còn cái hôn vừa rồi là tôi tự thưởng cho mình đó... Thấy tôi giỏi không...À không, thấy chồng em giỏi không??

Vũ Duy nghe hai câu đầu còn đứng yên chứ vế sau thì nhóc giận run người cả người... Kết quả là Kì Luân đang cố gắng lết theo chân Vũ Duy vì chân kia chắc bị phế rồi cũng nên!

- Cậu lạnh lùng như thế thật sao?? - Kì Luân thấy Vũ Duy ngày càng đi xa nên vội nói với theo

- Thế thì sao?? Mày đừng có đùa giỡn với tao nữa, việc mày giúp tao thì tao cám ơn nhưng đừng có đùa cợt tao như vậy, vợ chồng gì ở đây hả?? Câu đó với ai mày cũng xưng hô được, tao cũng đâu phải là người đầu tiên mà mày ôm. Bộ nhảy nhót trên tình cảm của người khác mày vui lắm sao? - Vũ Duy bất mãn quay lại rồi mày, dù mới là nít ranh cuối cấp 2 nhưng nhóc nhận thức được là có được tình yêu không hề dễ, đặc biệt là tình yêu giữa hai người con trai

Đừng tưởng là Kì Luân xao xuyến rồi nói chuyện một cách ôn nhu, chàng đây còn ngây thơ khờ dại lắm vì vốn được Vinh Huy với Vương Lưu nhồi nhét sự nghịch ngu và những khái niệm não tàn không chịu được

- Vợ chồng xưng hô có gì sai?? Tôi ôm papa này, daddy này, ông nội này, nhiều lắm nhưng như vậy để thân thiết hơn mà. Tình cảm là thứ vô hình sao có thể thấy mà nhảy nhót ở trên đó được - Kì Luân gãi đầu, bấm tay rồi tròn mắt ra mà nhìn Vũ Duy

"Cố nhịn đi Trương Vũ Duy!! Hắn chỉ là một tên đầu đất chẳng hiểu gì sất... Không nên động tay!" - Vũ Duy cố gắng nhẫn nhịn, nghiến răng và dần quay gót khi người cứ run lên vì tức, nói đến thế rồi mà còn đực cái mặt ra thế là nhóc không chịu nổi rồi

Lúc Vũ Duy cảm thấy tức tối nhất là lúc Kì Luân phóng thật nhanh và kéo ngược tay của Vũ Duy về phía sau rồi gạt chân đè thẳng nhóc xuống đường nhựa kia mà dồn ép một nụ hôn..CƯỠNG HÔN! Vũ Phong mà biết vụ này thì Kì Luân có ngày ăn đá vào đầu chứ chẳng đùa

- Tôi nói cho cậu biết... Lưỡi của tên này không phải ai muốn cũng được nếm đâu - Kì Luân kìm chặt tay của nhóc rồi liếm mép

- Thì kệ mẹ mày! Mắc gì hôn tao!! - Vũ Duy mặt đỏ sượng rồi cố gắng thoát khỏi tay của hắn nhưng có lẽ là vô dụng

Tình cảnh đôi trẻ đã buồn cười gặp bên hai phận già kia còn buồn cười hơn khi cả hai lại đang cãi nhau rùm beng ở chợ chì vì con cá hay sườn non, chẳng đâu vào đâu

- Hai vợ chồng lúc nào cũng như mới cưới nhỉ?? - bà hàng quán bên cạnh nhìn Vũ Phong với Hàn Minh và cười, bà cũng thoáng mấy việc này bằng chứng là hai người trỡ thành khách quen của bà gần 10 năm nay

- Cưới gì?? Ai thèm cưới.... Năm đó không phải ổng quỳ xuống xin em thì em cũng không thèm - Vũ Phong lườm Hàn Minh, giọng thì chua thôi rồi

- Nhớ đấy! - Hàn Minh trừng mắt nhìn cậu rồi bỏ đi luôn

Cậu ngó theo xem anh đi đâu nhưng lúc anh quay lại là cậu lại đưa cái cử chỉ xấc xược mà vốn bị tiêm nhiễm lên để khiêu khích anh. Bà hàng quán chỉ biết phì cười, mấy năm nay cứ hễ bà thấy hai người đi từ đầu chợ đang còn nắm tay hỏi han thì đến cuối chợ đã thành địch thù ngay lập tức

- Dì bán cháu mấy bó rau tươi này nha! Với lại cháu lấy phần sườn này luôn - Vũ Phong ngó xem anh đi xa rồi thì lựa rau và chỉ vào phần sườn bên kế

- Cãi thế chứ tình cảm nhỉ?? - bà đùa vui mài dao rồi lấy cho cậu phần ngon nhất

Vũ Phong nhận lấy món đồ của mình ngượng ngùng chào tạm biệt rồi chạy vọt đi kiếm anh, kiếm cả mấy ngõ vắng mà không thấy anh, cậu bắt đầu lo lắng rằng có khi anh giận cậu đến nỗi bỏ cậu ở đây thì cậu biết đâu mà mò

- Hello baby - đột nhiên có giọng nói làm lạnh sống lưng của cậu

Đường hẻm vắng nên cậu tưởng mấy ông biến thái liền quay lại giơ tay đấm thẳng như bị chặn nên cậu hét ầm ĩ cả lên

- Hàn Minh! Cứu em!! Cứu em!!

- Anh đây mà! Tự dưng đi đâu lung tung vậy - bị cậu cào cho mấy phát mà mặt anh không còn biểu cảm mà kìm tay cậu vỗ lưng trấn an cậu

Vũ Phong khi nhìn thấy Hàn Minh thì khịt mũi rồi lao vào đánh anh như đánh ghen, may mà đường vắng không thì mọi người cứ tưởng hãm hiếp con gái nhà lành nên bị đánh mất thôi. Anh thề là sống với cậu hơn chục năm thì đây là lần đầu tiên cậu lên gối vào mặt đau thôi rồi, anh nghiến răng để cậu đánh thầm cầu cho Vũ Duy đi chơi đâu đó để anh đây có thể trừng trị cậu

Vâng... Hàn Minh và Vũ Phong ngồi vào bàn ăn từ lúc đồ ăn còn nghi ngút khói và bây giờ thì nguội ngắt thì mới nhận được tin nhắn từ Vũ Duy rất súc tích ngắn gọn và dễ hiểu: "Con đi chơi!"

Anh như muốn đau mắt đỏ với thằng con mất nết, anh thề là nó láu cá y như Quyền Tú, nếu không phải nhìn thấy Vũ Phong xù xụ vì buồn thì anh đã lật đổ cái bàn ăn này lên để giải tỏa ức chế, con với cái nuôi từng đấy để đi chơi bời không nói lấy một tiếng

- Để em hâm lại đồ ăn - Vũ Phong nhìn anh đang nén cơn giận mà run vì nén cười

- Hâm hâm cái gì!! Hết vợ đi chợ đánh chồng như đánh ghen giờ tới con đi chơi với trai bắt nhà đợi cơm.... Không ăn uống gì hết - Hàn Minh trừng mắt nhìn cậu, anh có dấu hiệu bắt đầu nổi quạu

Vũ Phong bỏ ngoài tai những lời đó, đâu phải cậu sống với anh mới một hai ngày, anh nóng tính nên cậu biết anh chỉ nói thế thôi chứ tí nữa dịu lại... Hình như cậu phải nghĩ lại một chút khi thân thể mình đang được nâng cao và càng rời xa căn bếp kia rồi cuối cùng cậu chiêm ngưỡng cái trần nhà thân thuộc cùng với đó là khuôn mặt anh áp sát đến nghẹt thở

- Bỏ em ra! Con nó về giờ - Vũ Phong lấy tay chống đỡ né tránh nụ hôn của anh

- Vũ Duy sẽ đi tới khuya mới về... Ngoan nào! Đền cho anh mấy vết xước trên mặt đi - Hàn Minh hôn từng chút từ tai xuống cổ rồi nhẹ nhàng nói khẽ

- Ưm...A...Anh..là..đồ..a..lợi..ư...dụng - Vũ Phong bị anh nhào tới hôn say đắm và bắt đầu lần mò thân thể khiến cậu tăng thêm sức nóng

Hàn Minh nhìn thân thể của Vũ Phong mà toàn người rạo rực. Phải rồi, người con trai để tóc dài màu nâu sẫm cùng với màu mắt khiến anh phải say đắm đây chứ đâu, thân hình của cậu vẫn bé nhỏ như ngày nào, anh trân trọng từng chút trên cơ thể tuyệt đẹp này

Trong khi hai quý phụ huynh đang ân ái với nhau thì đôi bạn trẻ đang lội từ phố này đến phố nọ. Kì Luân sau khi cưỡng hôn Vũ Duy thì vác nhóc về thẳng nhà với sự há hốc của Vinh Huy với Vương Lưu, chẳng biết lấy đâu cái nguyên tắc mai mốt con là chủ nên con có quyền khiến hai người không khỏi tăng xông

- Em thích gì anh mua cho - Kì Luân kéo Vũ Duy từ tiệm này đến tiệm khác rồi ướm bao nhiêu là đồ cho nhóc

- Anh em cái gì?? Tao muốn về nhà - Vũ Duy giật khóe mắt vội lùi một bước và quay gót

Hắn liền đu lấy chân nhóc rồi í ới tùm lum khiến mọi người chú ý.... Kết quả là hai đứa đang vi vu dạo phố. Kì Luân nhìn bựa đời thế thôi chứ lúc đi với Vũ Duy thì ăn mặc cũng sang chảnh phết ra. Tuy hai đứa mới 15 tuổi đầu nhưng sở hữu được một thân hình không khác gì thiếu niên khiến mọi cô nàng lứa 20 đều phải quay lại nhìn

Vũ Duy mải rảo bước ngó nhìn xung quanh nên khi quay sang bên trái đã chẳng thấy Kì Luân đâu nữa, nhóc đưa mắt tìm xung quanh thì thấy hắn đang bị đám con gái mặc đồng phục học sinh trường hắn vây quanh, nhóc đứng xỏ tay vào túi quần rồi liếc nhìn hắn đang vô tư cười nói không để tâm đến Vũ Duy nữa

Thấy Kì Luân vui vẻ thế kia thì Vũ Duy có chút khó chịu khi đám con gái cứ thích chạm vào đâu thì hắn nhiệt tình luôn, nhóc bỗng nhếch mép khi nghĩ tới con nào đòi chạm môi chắc hắn cũng hôn luôn không chừng. Ơ..nghĩ thế mà hắn cũng hôn vào má đứa con gái bên kế kìa!! Vũ Duy nhíu mày rồi thở mạnh: "Hôn mình rồi còn đi hôn đứa khác là sao....Chậc! Làm gì thì làm đi, tao không quan tâm!"

Vũ Duy quay gót đi thẳng không nói một lời, Kì Luân lúc quay ra ngó nghiêng thì chẳng thấy nhóc đâu nữa nên liền về nhà trong ấm ức và lăn ra ăn vạ Vinh Huy với Vương Lưu trong khi hai người chẳng hiểu gì sất

Vũ Duy về tới nhà là hai quý phụ huynh kia đã xong thế sự trời ban, vừa mặc được quần áo là nghe tiếng mở cửa và nghe tiếng của nhóc ta

- Đi chơi ở đâu mới về đó? - Hàn Minh ra ngoài và hắng giọng, mắt liếc ngang liếc dọc

- Hít bụi rồi về chứ có gì đâu.... ba làm gì mà người đầy mồ hôi thế? - Vũ Duy tặc lưỡi rồi xét nét

- Mới tắm nước nóng xong... Sao buồn xo vậy? Bộ đi chơi gặp đứa nào trong lớp chọc nữa sao? - anh xanh mặt ngó lơ rồi chuyển chủ đề nhanh chóng, chứ giờ không lẽ anh bổ thẳng một câu là ba vừa mới hành sự với bố thân yêu của con sao?? Còn lâu!

- Không... Ba này, nếu bố hay cười đùa với người khác còn ôm hôn thân thiết thì ba có khó chịu không?? - Vũ Duy lắc đầu rồi nhìn anh với đôi mắt đầy nỗi buồn

Hàn Minh giật mình còn Vũ Phong thì chạy ra ôm nhóc vào lòng rồi soi xét từng chút, cậu vừa nghe nhóc hỏi thì trong đầu chỉ có ý nghĩ duy nhất hướng về Kì Luân

- À mà... Con không giận bố chứ?? Bố xin lỗi vì không nghe con giải thích đã vội mắng nhiếc thật chẳng đáng. Con cố gắng bảo vệ bao nhiêu thì bố lại phá hủy bấy nhiêu - Vũ Phong khi soi xét như bị ai lấy mất thứ gì quan trọng thì lại trùng xuống nhìn nhóc

- Con vẫn ổn, con chỉ bảo vệ những gì con có. Đâu có người con nào lại muốn người khác nói xấu về gia đình mình... Thế nên để đền bù cho con thì hôm nay bố qua ngủ với con nha - Vũ Duy cười tí tởn

Ừ thì sau khi nói câu đó xong thì Vũ Phong bị đưa về phòng và Vũ Duy bị u đầu vì cái cốc đầu của Hàn Minh. Nhóc nhìn anh đầu uất ức

- Thế ba ngủ với con đi!

- Mệt quá!! Không nghe thấy gì hết!! - Hàn Minh bit tai đi về phòng và khóa cửa nhanh chóng

Mọi chuyện lại quay trở về quỹ đạo vốn có của mình....