Quay Lại Đây Ngay!! Tôi Ra Lệnh Đấy!!

Quay Lại Đây Ngay!! Tôi Ra Lệnh Đấy!! - Chương 39




Hàn Minh như đúng ngày hẹn mà sừng sộ muốn đi nhưng bị Kì Lam ngăn lại, anh trừng mắt nhìn hắn, Vũ Phong đang chẳng biết sống chết ra sao mà nhìn mặt hắn có vẻ điềm tĩnh nên làm anh càng điên hơn

- Anh buông tôi ra!! Còn cản làm gì?? - Hàn Minh hằn học hất tay hắn ra

- Cậu đến đó để ông ấy giết cậu sao?? Chi bằng để tôi đưa cậu đi, có gì tôi sẽ hỗ trợ cậu.. Dù gì thì nếu cậu bị ông ta xóa sổ thì cậu nghĩ Vũ Phong còn muốn có mặt ở trên đời sao? - hắn hạ giọng nhìn anh

Anh nhìn hắn rồi lại suy nghĩ, hắn nói cũng có lý, anh liền gật đầu. Cả hai nhanh chóng ra xe và chạy ngút ngàn khi biết cô từ đằng sau dí theo, hắn gọi điện cho đám trong nhà, bất cứ đứa nào chặn được cô hắn sẽ thưởng rất nhiều nhiều nhiều tiền, chẳng biết sao anh lại giật điện thoại nói thêm là trói được cô thì anh làm mối cho mấy cô nàng chân dài làm vợ, căng thẳng tới mức này mà anh còn bựa ra để phá cô cũng hay thật

Anh cứ rung chân để đỡ căng thẳng.. Đến một tòa nhà lớn thì hắn dừng xe và lui xe ra chỗ kín và đứng đó chờ anh.. Hàn Minh cầm tấm thẻ kia bước vào thì ai cũng tránh đường và anh đến quầy tiếp tân

- Mời anh đi theo tôi! - cô tiếp tân liếc qua tấm thẻ và cúi chào anh và hướng tay về phía thang máy

Cô ta bấm thang lên tầng cao nhất và cúi xuống chỉnh lại váy khiến anh quay mặt đi hướng khác.. Nhân lúc anh không để ý và cô ta liếc mắt thật nhanh và lôi trong váy ra một con dao khá nhọn... Nhanh tay chĩa mũi dao vào phần phải của bụng anh nhưng anh đã vội chụp lại và cười rồi bẻ ngược tay cô ta ra đằng sau

- Còn non lắm! Tuy là con gái nhưng tôi không có khái niệm nương tay với kẻ thù

Anh chiếm lấy phần lợi thế mà bẻ gãy tay của cô ta và lên gối khiến cô ta gục tại chỗ, anh phẩy tay nhìn cô gái đã gục: "Lão này đúng là muốn giết mình thật mà!"

Lên đến tầng cao nhất thì cửa vừa mở là một nhóm nữ bịt mặt xông vào nghênh chiến.. Anh giật mình, vừa đỡ đòn vừa nghĩ rằng ông ta có lẽ khá thích đưa mấy vụ này cho con gái làm.. Mỗi một đấm là anh có chút ngập ngừng nhưng khi nghĩ về cậu nên anh lại cáu tiết lên mà đánh đấm không ngừng... Điều làm anh có thể ra tay tàn nhẫn hết mức là tưởng tượng lũ này là cái mặt mẹt của Quyền Tú, nghĩ lại thì anh em thương nhau ghê!!?

Xử lí xong cái lũ này cũng mất nhiều thời gian, anh chỉnh đốn lại trang phục, vẫn còn một người còn sức bò dần về phía anh

- M..mày..l..là...đồ...vũ..phu...Ông chủ đã...nghĩ mày sẽ nương..tay...

- Con bánh bèo này.. Tránh ra!! - anh thấy cô ta bám chân thì liền hất ra và chạy đi thật nhanh

Trên một hành lang dài tít tắp thì anh đã thấy cánh cửa màu nâu sậm, không kịp mừng thì từ đâu xuất hiện thêm mớ người, lần này thì là đàn ông... Hơi khó ăn nhưng anh đỡ phải ngập ngừng, mấy năm đi đánh đấm bây giờ lại lôi ra sử dụng thì xem ra không tồi.. Chắc sau vụ này ít nhiều anh cũng phải cảm ơn cái chỗ khỉ ho cò gáy kia một lần

- Trương Hàn Minh.. Khá lắm! - khi tên cuối cùng bị hạ thì một người đàn ông để tóc dài đã bạc hết nhưng rất đẹp lão bước ra và cười với anh

- Gì đây?? Hết con gái giờ tôi lại phải ra tay với người già sao?? - anh như kiệt sực nhìn ông ấy rồi giật khóe mắt - Cái ông già bệnh hoạn thật!

- Không phải ta mà là cậu thật bệnh hoạn.. Nghĩ gì mà đi yêu con trai của ta, Vũ Phong của ta! - ông ta nhíu mày nhìn anh

Hàn Minh rõ ràng nghe không thủng tai.. Anh nhớ là cậu chui từ cuốn sách ra mà! Sao lại có thể là con trai của lão điên này cơ chứ?? Anh nhìn kĩ cũng có nét giống giống nhưng anh thật sự không tin được....

- Ông không phải là cha tôi!! Ông ấy đã chết lâu lắm rồi! - cậu bị hai tên to con giữ trong phòng vào nhào ra hét lên

Từ lúc cậu biết đến giờ thì cậu bị giam trong phòng, ông ta còn nói là vì anh nên cậu mới như thế... Hôm nay ông ta lôi cậu đến đây cốt yếu chỉ để cậu thấy anh chết thảm như thế nào... Anh vừa thấy cậu thì vội vàng đứng lên nhưng bị đánh từ đằng sau nên ngất lịm, hình ảnh cuối cùng anh nhìn thấy là lúc cậu gào thét từ xa khi thấy anh lịm dần và bị lôi đi khuất

Ông ta nhìn ra cửa kính trong suốt và cúi xuống quan sát rồi cười khi thấy Kì Lam đang đứng dậm chân ở bên ngoài.. Mãi ngắm nghía hắn mà ông bị ai đó xông vào đánh. Vũ Phong nhìn theo đó mà mừng rỡ

- Quyền Tú!! Mau cứu Hàn Minh.. Anh ấy ngất và bị đem đi rồi!

- Gì?? Hàn Minh mà cũng ngất được à?? Lũ này mà làm ông ta ngất à? - cô tròn mắt nhìn cậu rồi nhìn ông ta

- Không giả vờ lo lắng cho anh được sao?? - Hàn Minh từ phía sau bước ra, tay ôm cổ vì hơi đau

Thật thì nếu muốn làm anh ngất đi thì phải là người chuyên ở lò Kì Lam luyện chứ mấy đứa tép tép thế này thì anh phủi tay là xong.. Vũ Phong thấy anh đi ra mà cười rớt nước mắt, cậu còn tưởng anh bị lôi đi mãi mãi không về rồi.. Cậu mừng lắm!

Quay lại với ông già kia sau khi bị cô đánh cho một cái thì bây giờ mới lò mò đứng dậy, cô nhìn xong cũng có thời gian xịt máu mũi khi ông ta vuốt tóc của mình.. Anh thấy cô bắt đầu liêu xiêu với ông ta thì lao vào đạp vào hông của cô

- Sao anh đánh em!!? Anh có tin là anh không còn chân để đạp không?? - cô gào lên bắt đầu nhào vào đánh anh

- Em nghĩ em có thể?? - Hàn Minh nhướn mày nhìn cô

Hai người cứ như chó mèo đánh nhau, ông ta còn phải ngạc nhiên khi thấy anh và cô đánh lộn, Vũ Phong dù bị kèm bởi hai người nhưng không gì làm cậu tối mặt hơn lúc này

- Hàn Minh.. Cứu em!! - cậu hét thật to khiến hai người ngưng lại

Anh hắng giọng nhìn ông ta rồi cúi cúi đầu nhìn Vũ Phong đang sừng sộ, anh hơi quê vì cái tính gây nhau với cô mãi vẫn chẳng bỏ được... Giờ là thời khắc căng thẳng khi từ đâu chui đâu ra một đoàn nữa và lần này không phải chỉ có dao nhọn và côn, đao gì là chơi tất

- Ây!! Chơi gì kì vậy?- Vũ Phong nhà ta bây giờ đã biết ngông cuồng hơn mà nhìn sĩ số chênh lệch giữa hai bên

- Con dám hỗn xược với ta chỉ vì thằng nhãi ranh đó sao?? - ông ta quay lại nhìn cậu đầy kinh ngạc

- Tôi không phải con ông... Tôi không biết gì về ông hết! Thả tôi ra! - cậu trừng mắt giãy giụa

- Hai thằng con trai yêu nhau? Còn hôn nhau công khai?? Thật chướng mắt! Con bị thằng nhãi đó làm mờ mắt rồi! - ông ta giận run người mà trừng mắt nhìn anh

Hỗn chiến bắt đầu, rõ ràng là tất cả đều tập trung vào anh và cô rất rảnh tay.. Lợi dụng lúc đó cô trà trộn vào mớ hỗn độn và lao ra bất thình thình đánh bay hai tên đang kìm cậu. Vũ Phong cũng được thả lỏng nên thụi tay ra sau và lái giò một vòng thật mạnh khiến hai tên đó ngã nhoài ra và ôm mũi vì bị chân cậu làm gãy mũi

- Đi với em! - cô kéo tay cậu chạy thật nhanh

- Còn..Hàn Minh! - cậu ngoảnh lại và dừng lại lấp lửng

- Đừng có lo... Anh sẽ theo sau! - Hàn Minh nhìn lại và nạt to - Mau đi đi!

Cậu vẫn còn lưỡng lự nên cô vác cậu rồi chạy đi, cậu cứ nhìn anh suốt, anh dần đuối sức, dù gì anh cũng có phải trâu bò đâu mà hết đám này đến đám khác nhào vào... Lúc xuống tới nơi thì cậu vẫn nhìn lại đằng sau, cô nhanh chóng đẩy cậu vào xe và hối hắn

- Mày phải đưa cậu ấy về nhà an toàn! Tao sẽ ở lại! - cô hối thúc hắn vào xe

- Nhưng.. Sao mày lại ở đây?? Hàn Minh đâu?? - hắn trố mắt nhìn cô nhất quyết không vào xe

Cô đạp hắn vào xe và trừng mắt khiến hắn vội nhấn ga mà chạy mất hút.. Phần cô thì quay trở lại trên đó, theo cô thấy thì anh đã đuối sức trong cuộc chiến này, cô lao vào thì có thêm một đám khác

Anh thấy cô quay trở lại thì cũng mừng phần nào vì nãy giờ không ít thì nhiều anh cũng đã mệt sức mới cái lũ này.. Anh đang trách mình dại dột khi đi đến đây bằng tay không.. Bỗng từ đâu cô bay tới nhét vào tay cái gì đó rồi lại tiếp tục đánh nhau

Khẽ nhìn qua bên kia thì đúng cô chẳng phải dạng vừa khi cầm côn múa như công, anh nhìn lại tay mình cũng là một cây côn sáng chói.. Chí ít nó cũng giúp anh được phần nào

Anh bắt đầu nguyền rủa cái lũ này vì nó cứ như tự sản sinh ra vậy, gần hết lũ này là lũ khác tự động ập lên. Anh vẫn nhìn thấy ông ta còn đang tính toán gì đó cho dù ông ấy chỉ đứng im một chỗ và cầm điện thoại, muốn ngăn được ông ta thì anh nhất định phải xử lí hết đám ruồi muỗi này

- Ai da.. Đứa nào chơi đánh lén vậy?? - anh bị đánh sau đầu rồi vội vã gào lên

Tự nhiên tất cả đều rút thật nhanh và cả ông ta cũng biến đâu mất, anh và cô nhìn nhau đầy khó hiểu nhưng chợt có một cơn nhức đầu ập đến và cả hai ngất xỉu, anh chịu được một chút thì sực nhận ra mình bị trúng thuốc mê

- Hai đứa này làm tốn cả hơn trăm đứa! Thế này thì mới được - ông ta xuất hiện và búng tay ra hiệu cho bon kia lôi anh và cô đi

Kì Lam sau khi đã đưa cậu về an toàn thì quay lại đó nhưng chỉ thấy một mẩu giấy để lại ở giữa sảnh trong tầng cao nhất, hắn vội vã mở mẩu giấy ấy ra rồi hai tên nào đó lao tới tóm hắn.. Vốn là người chỉ năm ngón tay nên hắn không phải là dạng dễ đánh và chỉ hai đòn khóa tay hai tên to con thì nằm quay đơ ra đó

- Rốt cuộc ông cứ phải giết Hàn Minh là tại sao?? - hắn nhăn mặt nhìn cánh cửa đóng im lìm kia

- Vũ Phong! Con trai ta không thể yêu một thằng con trai... Ý nghĩ đó thật bệnh hoạn vậy nên ta nghĩ chỉ cần giết thằng con trai đó thì con ta sẽ trở về bình thường - ông ta mở cửa và nhìn hắn đầy nghiêm khắc