Quay Lại Đây Ngay!! Tôi Ra Lệnh Đấy!!

Quay Lại Đây Ngay!! Tôi Ra Lệnh Đấy!! - Chương 32




- Im đi!! Tôi không nhớ gì hết!! Mau thả tôi và Vũ Phong ra - anh hét lên đột ngột

- Vũ Phong..Vũ Phong..Vũ Phong… Những gì cậu quan tâm chỉ có thế thôi sao?? Hàn Minh!! Năm đó tôi nói tôi yêu cậu…. Cậu đã hất tôi ra, cậu nói hai thằng con trai yêu nhau là sự kinh tởm… Vậy mà bây giờ cậu lại đem lòng đi yêu một thằng con trai khác.. Cậu giỡn mặt với tôi sao? - Kì Lam gần như phát điên mà nhảy lên người anh mà lôi đâu hai xiềng xích ở dưới chân giường khóa lại

- Tôi gặp anh một lần duy nhất thì lấy đâu ra yêu với đương?? - Hàn Minh nhíu mày nghe Kì Lam nói, anh thề là anh chỉ gặp hắn đúng một lần - Mà khoan.. Bỏ tôi ra!! Anh nghĩ anh đang làm gì vậy??

Đang thật sự hoang mang thì cúc áo của anh dần được gỡ bỏ do Kì Lam leo lên người anh điên cuồng lột ra… Anh đang gặp cái tình huống gì thế này?? Hắn đè chặt anh xuống không thề nhúc nhích, hắn điên cuồng hôn lên người anh

- Dừng lại!! - anh hoảng loạn khi hắn cứ lê đôi môi đi khắp người anh - Tôi thật sự không biết anh cơ mà.. Người duy nhất tôi nói cậu đó chỉ có mỗi Triệu Thiên Vũ thôi!!

- Thế cậu có biết sau khi cậu nói câu đó thì cậu còn làm gì nữa không?? Cậu rủ cả một đám tới rạch mặt người cậu cho là kinh tởm nhất… Khiến Thiên Vũ đấy trở thành Kì Lam này đây!! - Kì Lam ngày càng hung hăng hơn, hắn gần như lột bỏ hết tất cả những gì trên người sót lại mỗi cái boxer

Hàn Minh điếng người… Hồi đó khi vừa đi học vừa phải trả nợ, anh đã gặp một người con trai khá đẹp, có ánh nhìn hút người, trai gái đều si mê cậu ta như điếu đổ.. Ngày nào cậu ta cũng đến cạnh anh, hỏi han những vết thương trên người anh nhưng anh gần như không quan tâm đến những lời nói đó… Ngày đó anh là sinh viên năm nhất thì cậu ta đã sắp năm cuối, lúc nào cũng chạy theo mua đồ cho anh riết rồi anh cũng mở lòng nói chuyện

Tình bạn sẽ cứ mãi đẹp nếu hôm cậu ta tốt nghiệp không hẹn anh ra chỗ vắng vẻ mà thổ lộ tình cảm của mình.. Lúc đó anh còn chẳng nhận thức được tình cảm nam nam là gì nên điều mà anh nghĩ chỉ có sự kinh tởm… Và có một người bạn đi theo nên nghe hết, khi đề nghị chơi rạch mặt, anh đã lạnh lùng bước ra khỏi đó để mặc cậu ta ra sao

- Kì Lam… Mày nghĩ mày đang làm gì anh tao vậy?- cô đạp cửa xông vào khi nghe ngóng từ mấy thẳng nhiều chuyện ngoài kia, mặt mũi máu nguyên mà trừng mắt trông cô thật đáng sợ

- Có gì đâu mà… - hắn ngay tức khắc cười và ngồi lên người anh như một cái ghế

- Mày bịa đủ chưa?? Triệu Thiên Vũ giờ này đang hú hí với anh nào bên Úc mà… Lần đó Thiên Vũ có bị rạch mặt đâu, bọn đó bị cậu ta đánh một trận bầm tím vào viện mà… - cô ngồi ghế như một nữ vương và giơ điện thoại - Và..

Cô bấm gì đó ở ghế và xích ở tay anh tự bung ra.. Nhân cơ hội ấy mà anh nhào lên đấm gần chục quả vào Kì Lam.. Hắn diễn thật quá… Mai mốt chuyển sang làm diễn viên luôn đi còn đi làm xã hội đen làm gì nữa…

Cũng may Kì Lam là dân có võ lâu đời nên cũng đỡ được, hắn nhanh chóng thoát ra khỏi đó và núp sau Quyền Tú

- Cái thằng điên rồ này… Vũ Phong ở đâu?? - Hàn Minh gần như quát lên, anh thề anh sẽ giết chết hắn

- Ở.. Bển - Kì Lam mặt mũi xanh ngắt chỉ ra ngoài - Đi hết sảnh ngoài và rẽ trái..Phòng đầu tiên

Hàn Minh lấy áo mặc vào rồi chạy đi thật nhanh, riết rồi mấy thằng đang coi lén chẳng biết ai là chủ nơi này nữa.. Đại ca gì núp sau con gái! Mặt mũi đâu mà nhìn ông chủ!!

Anh chạy đi thì cô đẩy hắn ra thật nhanh rồi nhìn hắn khó hiểu, những gì cô nợ hắn đúng thật là hắn tuyệt nhiên không nói cho anh. Nếu anh mà biết năm đó cô vì muốn anh đón sinh nhật thứ 18 với gia đình mà cược cả mạng sống của mình, cũng năm đó ông già trượt chân mà chết kia đã nằm trong dự đoán nhưng vì muốn anh thoát ra khỏi đây mãi mãi nên cô lại đặt điều kiện với hắn rằng hắn sẽ được tìm đến cô bất cứ lúc nào

Điều đó đã được hắn nhớ ra khi gặp cô ở công ty, điều kiện của hắn là nếu cô không xử lí xong 1000 người trong ba năm thì hắn sẽ làm hại tới Hàn Minh và bất cứ người nào liên quan đến cô.. Hắn nghĩ cô cần động lực để làm xong chứ hắn cũng chẳng muốn chút nào, nghĩ gì mà lúc nãy hắn nhập vai quá đến nỗi nhảy vào cưỡng bức Hàn Minh ghê thiệt…

- Vũ Phong….- Hàn Minh vừa đi tìm trong căn nhà rộng vừa hét lên bỗng anh thấy hai tên kia đang đứng trước cửa phòng kia nên vội trừng mắt, nắm cổ áo tên kia - Vũ Phong đâu??

Hai tên chỉ vào phòng và ú ớ cái gì đó… Hàn Minh không quan tâm mà vào phòng và đi kiếm cậu.. Mở cửa phòng tắm thấy bóng cậu trong bồn tắm xả nước, nghịch nghịch anh đoán là cậu hoảng loạn tới nỗi mà ngồi trong phòng tắm xả nước chờ anh

- A… Con vịt ngộ ghê!!

Hàn Minh tối mắt khi vén màn ra… anh đang phải chứng kiến cái gì thế, cậu ngồi bó chân và chọt chọt con vịt đang bởi trong bồn… Nhìn mặt cậu còn vui ghê gớm chứ hoảng loạn cái nỗi gì?? Cái người hở tí là khóc của anh đâu mất rồi.. Có khi nào ở chung với cô nhiều quá nên cậu lây cái tính bất cần đời của cô rồi không??

- Vũ Phong.. Em quay lại đi mà!! Anh cần người muốn anh che chở mà!! - Hàn Minh chỉ biết gào thét trong thầm lặng

- Em vẫn cần anh mà! - Vũ phong ngờ nghệch cười

Ừ.. Anh thề nếu cậu không phải là người anh yêu thì anh đã bóp chết cậu rồi… Không những bất cần đời mà còn ngô nghê thế này thì sao có thể tồn tại trong cái xã hội này… tại sao anh lại có cảm giác chuyện này có gì sai sai…

Đợi Vũ Phong mặc đồ vào thì anh lại đi tìm người tên Kì Lam.. Nếu anh không cho ra chuyện này thì anh cũng thể ngủ yên được..

- Triệu Kì Lam.. Anh mau ra đây cho tôi!! - Hàn Minh trở lại phòng vừa rồi, tình hình là tay và cổ của cậu đỏ ửng vì bị xích nên anh xót và nổi quạu

- Cứu anh.. Quyền Tú… - cô nằm trên giường trên bấm điện thoại, nhìn hắn chạy le te tùm lum

- Tại sao anh phải lôi bọn tôi tới đây… - Hàn Minh bước vào trừng trừng nhìn hắn

- Tôi muốn cưới Quyền Tú… Không biết mời thế nào nên bất đắc dĩ làm thế này - Kì Lam hét lên, hắn vốn dĩ không thể nói giao kèo kia ra nên nói đại

Vâng..Vâng..Vâng.. Điện thoại trên tay Quyền Tú rơi xuống, anh gần như dựa vào Vũ Phong vì quá sốc…

- Anh muốn cưới chị em sao? Không thể được.. Chị ấy là tình đầu của em!! - Vinh Huy từ đâu về làm loạn cả lên, ừ quên mất là Vinh Huy đang nghỉ hè nên về

- Cái thằng loạn luân này!! - dĩ nhiên là không cần biết sất gì mà cả bốn đều gào lên

_______________________________

Tất cả mọi thứ bỗng xáo trộn, anh đang ngồi chễm trệ trên ghế với Vũ Phong mà nhìn Kì Lam.. Hận năm xưa không tính!!

- Cưới em gái tôi sao?? - Hàn Minh nhướn mày - Em sao??

- À..Ừ… - Kì Lam gãi má rồi hướng ánh mắt về chỗ cô

- Có cái c**… Hắn là cái l** gì mà em phải cưới.. Xong vụ này em sẽ biến luôn… Còn mày!$%^&*!@#$*(!@#$^&!@#$%^&*!@#$%^&* - cô cáu lên rồi chửi một tràng

Hàn Minh nghe không nuốt trôi nổi câu từ của cô… Giờ thì anh biết ai dạy hư cho tiểu bảo bối của anh rồi.. Đã thế anh trả lễ luôn tại đây!! Vũ Phong thấy anh cười hề hề là biết có chuyện không lành

- Được.. Cưới đi.. Chỉ có anh mới trị được con bé!! Tùy anh chọn ngày!!

- Thật hả?? Chộ ôi nhìn Hàn Minh cưng dễ sợ.. Người đâu mau đưa bà xã tương lai của ta đi mua sắm… - Kì Lam nhảy giãy lên rồi đẩy cô đi

Não cô bị cẩu ăn rồi.. Sao lại thế?? Cổ bị ép gả cho một thằng ăn mặc kì quái đã thế là dân xã hội đen sao? anh có tỉnh táo không?? Thế kỉ này là thế kỉ bao nhiều rồi!!?

- Oa..Oa…Oa…- cô ngồi thụp xuống giãy nảy ăn vạ - Không muốn! Chưa muốn.. Không bao giờ muốn

- Ngoan.. đi nào… Hàn Minh.. đừng trêu em ấy nữa - Vũ phong dĩ nhiên là người mũi lòng mà ôm cô, mắt đầy long lanh nhìn anh

Anh ôm mặt thở dài.. Mạ cha nó!! Cô ăn gì mà khôn thế?? Biết cậu là điểm yếu liền đánh vào điểm đó và gián tiếp đánh anh vậy… Anh tôn Vũ Phong lên đầu ngồi rồi! Kiểu gì anh cũng chiều tất

- Được rồi… Anh…

- Yeah.. Tao thắng rồi thằng ngu… - Hàn Minh chưa nói hết câu thì cô bật dậy - Vũ Phong đi chơi với em!! - cô nhanh chóng lôi cậu đi ngay lập tức

Hàn Minh không kịp cản cô đã kéo cậu chạy mất hút, chỉ còn anh và hắn ngồi trong phòng…

- Em có tình ý với Kì Lam phải không?? - Vũ Phong đi dạo với cô nên hỏi vui

- Có thì sao chứ?? Cũng yêu được đâu.. - cô trùng mắt xuống

- Tại sao??- cậu cũng trùng theo mà nhìn cô

Trong một sảnh lớn, Vũ Phong hồng hộc chạy đi tìm anh, nhớ đường nên cậu xông thẳng vào.. Bắt gặp hắn và anh đang ngồi đăm chiêu đánh cớ. Lập tức cậu hất bàn cờ sang một bên, ánh mắt đầy sự tức giận nhìn Kì Lam

- Đồ vô liêm sỉ!! - cậu tát thẳng vào mặt Kì Lam một cái