Quay Đầu Vẫn Thấy Anh

Chương 17




Tôi và Trần Vỹ chính thức xác nhận quan hệ, nhưng chúng tôi vẫn chưa vội nói chuyện này cho Tống Thần biết.

Đây là quyết định của Trần Vỹ, tôi cũng không biết vì sao nhưng cũng không ý kiến gì.

Nhưng tôi đã nói cho Ninh Mộng biết, nói đúng hơn, là chúng tôi không qua mắt được cô ấy.

Tôi cũng không rõ rốt cuộc Ninh Mộng và Trần Vỹ đã nói gì với nhau, nhưng Ninh Mộng đã giúp chúng tôi giữ bí mật với Tống Thần.

“Thật sự phải giấu Tống Thần sao?” Tôi đang nằm trong lòng của Trần Vỹ, vừa đọc truyện vừa hỏi bâng quơ anh.

“Nếu em nỡ chứng kiến cảnh Tống Thần đánh anh thì cứ việc nói cho anh ta biết.” Trần Vỹ vừa làm việc vừa lơ đễnh trả lời tôi.

“Nếu anh ấy đánh anh thì anh liền đánh lại.” Tôi đột ngột bật dậy khỏi người anh, hỏi: “Không lẽ, anh đánh không lại anh ấy?

Trần Vỹ tháo kính xuống rồi quay sang nhìn tôi: “Không phải đánh không lại, nhưng sau này khi anh cưới em, Tống Thần sẽ trở thành anh vợ của anh. Anh không dám làm mích lòng anh ta.” Trần Vỹ nói bằng giọng điệu bất đắc dĩ.

“Không sao, em sẽ đứng về phía anh, cứ việc đánh lại anh ấy.” Tôi lại ngả đầu nằm vào lòng Trần Vỹ.



Trần Vỹ cười rồi vuốt tóc tôi, ánh mắt toàn là vẻ cưng chiều, anh cũng không nói gì nữa mà đeo lại kính rồi tiếp tục làm việc.

Sau khi hẹn hò được một năm, tôi muốn chuyển đến sống cùng với Trần Vỹ, nhưng anh không đồng ý

“Tại sao? Anh mà không nói được lý do hợp lý thì chúng ta liền chia tay!” Tôi tức giận trừng Trần Vỹ.

“Tống Thần sẽ phát hiện.”

“Thì sao chứ? Mặc kệ anh ấy. Em trưởng thành rồi, chuyện tình cảm của em em sẽ tự quyết định, không đến lượt Tống Thần quản.”

“An An, em nghe lời anh, tạm thời khoan hãy nói đến chuyện này. Đợi anh thêm 3 tháng, à không, 2 tháng nữa thôi, anh bảo đảm sẽ nói chuyện của tụi mình cho Tống Thần biết, có được không? Bây giờ chưa phải lúc để Tống Thần biết chuyện.” Trần Vỹ nắm lấy hai vai tôi, trầm giọng khuyên nhủ.

Đương lúc tôi sắp mũi lòng đồng ý với anh thì đằng sau truyền đến giọng nói của nhân vật chính trong cuộc trò chuyện vừa rồi của chúng tôi.

“Biết chuyện gì cơ? Có chuyện gì tôi cần phải biết sao?”