Mặt trời vừa lên cao nhóm người Ngưng Vũ đã tập trung đủ ở dưới núi. Thu lại dáng vẻ phong tình, lần này xuất ngoại Ngưng Vũ chỉ mặc một bộ trường bào màu tím sẫm, tóc dài nửa búi phía sau lưng, rẽ ngôi che đi đuôi mắt phượng sắc bén.
Đi bên cạnh nàng có Chu Diệp mặc một thân bạch y, tóc cột đuôi ngựa, còn thêm gương mặt tuấn tú càng khiến cho bọn họ trở nên nổi bật.
Đợi một lúc thì Viễn Chi tới, nàng mang mạng che mặt, Huyên Nghiên bên cạnh nàng cũng vậy. Nói một cách đơn giản chính là không muốn dẫn theo sự chú ý. Bởi lẽ Viễn Chi quá mức mỹ lệ, so với sự quyến rũ của Ngưng Vũ thì nàng lại cực kì thanh khiết.
Mạng che mặt cũng tốt, Ngưng Vũ không có ý kiến, thậm chí còn mua một chiếc mạng che mặt bàng tơ tằm thêu chỉ vàng cho Viễn Chi. Có lẽ cũng coi như một chút tâm tư nhỏ của nàng không muốn có quá nhiều người để ý đến dung mạo đối phương, bản thân cũng theo họ mang mạng che mặt.
Một nhóm người ba nữ một nam xuống núi. Dưới Phượng cung là Đô thành, dân cư đông đúc, trên đường cũng cực kì náo nhiệt, người tới kẻ đi ồn ào đứng bên những sạp hàng ven đường, thiếu nữ vui vẻ mua son phấn, nam nhân lớn tiếng uống rượu.
Đây là lần đầu tiên Viễn Chi thấy những cảnh này, có chút mới mẻ, vì vậy nhịn không được nhìn nhiều thêm một chút, cước bộ cũng chậm lại khiến người đi phía trước chú ý đến. Ngưng Vũ nhoẻn miệng cười, nàng đến gần một sạp bán đường nhân, ngữ điệu vui vẻ cất tiếng hỏi lão nhân gia già nua ngồi bên sạp: "Lão bá, làm cho ta một chiếc đi."
Thấy có khách đến, lại còn là một vị cô nương cực kì xinh đẹp thì lão nhân vui ra mặt, niềm nở nói cười: "Cô nương muốn hình dạng nào?"
Ngưng Vũ nhướn mi, sau một hồi liền lên tiếng đáp lại: "Một con mèo, một con chó nhỏ, với một đóa hoa mai đi."
Lão nhân liên tục cười rồi nói được được, không quá thời gian hai chén trà ba chiếc kẹo đường đã được đưa đến trước mặt Ngưng Vũ, nàng vui vẻ trả tiền rồi chạy lại phía nhóm người đang đợi mình. Theo ánh mắt khó hiểu của Chu Diệp mà đưa cây kẹo hình chó con cho y, rồi lần lượt đưa kẹo hoa mai cho Huyên Nghiên, của Viễn Chi là mèo nhỏ.
"Tại sao của ta lại là mèo?"
"Vì bộ dáng lúc ngươi tức giận rất giống mèo nhỏ đang xù lông nha.", Ngưng Vũ không chút kiêng kị vạch trần Viễn Chi, lại đổi lại một ánh nhìn tức giận của đối phương. Nữ nhân ném lại kẹo cho nàng, trực tiếp xoay người bước đi: "Nhàm chán."
Chính xác bắt được kẹo đường, Ngưng Vũ không chút để ý ngậm vào miệng, xong rồi cũng chậm rãi đi theo. Hai người phía sau cũng không biết nên làm gì cho đúng, sau một thời gian tiếp xúc họ chợt hiểu mỗi khi Viễn Chi tức giận vô cớ với Ngưng Yên thì bọn họ vẫn nên yên lặng thì hơn.
Chỉ cần thở ra một tiếng gió thì Viễn Chi nhất định sẽ lột da họ, mà cầu cứu Ngưng Vũ lại không được. Chỉ cần Viễn Chi muốn đánh, Ngưng Vũ còn hận không thể dâng kiếm của mình lên cho nàng.
Chu Diệp thở dài, sư phụ y cực kì chiều tiểu sư thúc.
Hương vị thanh ngọt trong miệng khiến tâm tình Ngưng Vũ cũng không quá tệ, nàng thấy cũng đã đến giờ cơm, nhóm người liền đi vào trong một tửu lâu. Viễn Chi không biết đường đành phó mặc ba người phía trước dẫn tới dẫn lui. Sau một lúc thì cũng đến được Thiều Hàm lâu nổi danh.
Đồ ăn trong Thiều Hàm lâu cực kì nổi tiếng, cũng là danh xứng với thực, nhưng Ngưng Vũ vẫn là không có khẩu vị, trước mặt là một chén thịt cá đã được nhặt xương cẩn thận, nhưng không phải để nàng tự ăn. Ngưng Vũ đẩy bát cá đến trước mặt Viễn Chi, nụ cười bên môi mang theo ý tứ lấy lòng: "Thử một chút xem, cá ở đây không tanh đâu."
Một miếng cá non mềm rơi vào trong miệng, đúng là không tanh, mùi vị lại rất vừa ăn. Viễn Chi nhịn không được ăn thêm vài miếng. Thấy nàng như vậy tâm tình của Ngưng Vũ cũng cực thoải mái, lại tiếp tục cúi đầu nhặt xương cá giúp đối phương, hoàn toàn không để ý đệ tử đang dùng ánh mắt khinh miệt nhìn nàng.
Ngưng Vũ biểu thị không quan tâm, chỉ cần Viễn Chi thích là được.
"Sư tỷ, muội cũng muốn ăn cá.", Huyên Nghiên ngước mắt nhìn Viễn Chi, ngại ngùng thỉnh cầu. Viễn Chi nhìn bộ dáng thiếu nữ bẽn lẽn thỉnh cầu một món đồ, trong lòng nàng khẽ động, lại quét mắt sang phía đối diện, ngón tay thon dài từng chút thành thục gỡ cá. Môi mỏng mím lại, Viễn Chi đưa bát cá đến trước mặt Huyên Nghiên, một bên lại giúp nàng gắp thêm vài miếng thịt: "Muội còn nhỏ, ăn nhiều một chút."
Huyên Nghiên ừm một tiếng rồi vui vẻ ăn.
Ngay thời khắc ấy, đôi đối diện dính đầy dầu mỡ chợt khựng lại, nhưng cũng rất nhanh chóng hạ xuống. Tâm tình trong thoáng chốc trở nên không vui, Ngưng Vũ lau tay, thấy Viễn Chi hoàn toàn không để ý đến mình thì hơi rũ mắt. Cuối cùng mang bát cá vừa gỡ đẩy đến trước mặt Chu Diệp: "Đang tuổi ăn tuổi lớn thì đừng ăn ít như vậy, thêm chút nữa đi."
Chu Diệp nhìn đống bát lớn bên cạnh mình, nhất thời tâm trạng trở nên vi diệu, y nhìn tiểu sư phụ mất hứng, dè dặt hỏi: "Vậy sư phụ người không ăn sao? Từ nãy đến giờ ta chưa thấy người động đũa."
"Động tay là được rồi." Ngưng Vũ nhàn nhạt đáp: "Không có hứng ăn."
"Không khỏe trong người sao?", rõ ràng là lời hỏi thăm nhưng lại mang theo âm điệu không quan tâm. Ngưng Vũ nhìn thẳng vào mắt Viễn Chi, hồi lâu sau mới lên tiếng: "Không có gì, mất hứng chính là mất hứng thôi."
Xong trực tiếp đứng dậy rời đi.
Một màn này rơi vào mắt Huyên Nghiên, nàng đặt chén đũa xuống, nhẹ kéo tay áo Viễn Chi: "Đại sư tỷ sao vậy, không lẽ là do muội ăn cá tỷ ấy gỡ cho tỷ sao?"
Cũng coi như có chút suy nghĩ, Chu Diệp cảm thán, rồi lại nhìn sang phía nhị sư thúc, chỉ thấy Viễn Chi xoa đầu Huyên Nghiên, vừa cười vừa an ủi: "Cá cũng đã gỡ thì ai ăn cũng đều như nhau thôi. Tính tình tỷ ấy không tốt, muội đừng để ý."
Chu Diệp đảo mắt, đột nhiên cũng mất hứng ăn, y nhanh chóng giải quyết nốt chỗ cá tiểu sư phụ vừa gỡ rồi cũng đứng dậy rời đi.
Trên bàn cơm rốt cuộc cũng chỉ còn hai người, không khí trầm lắng khiến Viễn Chi có chút khó chịu, ánh mắt vô thức dồn về phía nữ nhân tử y ngồi ban nãy, đáy lòng hỗn tạp đến mức ngẹn lại, cố gắng để cho suy nghĩ tránh xa phiền não nhưng dù có thử như nào cũng không thể. Rốt cuộc Viễn Chi cũng từ bỏ, tập trung chậm rãi ăn cơm.
Bọn họ nghỉ ngơi dưới trấn một ngày, sau đó lại gấp rút lên đường xuôi Nam. Sau một tháng đi đường rốt cuộc cũng đặt chân tới Giang Nam phồn vinh.
Bước từ trong tiệm son phấn ra, Ngưng Vũ cầm trên tay một hộp ngọc màu trắng bạc, nàng mân mê lớp ngọc mát lạnh, bên trong là loại son nổi danh Giang Nam, chỉ tưởng tượng màu son này dùng trên môi Viễn Chi sẽ có bao nhiêu quyến rũ đã khiến Ngưng Vũ thấy cả người hứng khởi, nhịn không được muốn nhanh chóng trở về tiểu viện.
"Sư phụ."
Ngưng Vũ quay đầu nhìn Chu Diệp: "Sao vậy?"
Thần sắc Chu Diệp có vẻ không đúng, so với thường ngày lạnh lùng hơn, cũng càng thanh lãnh. Theo tầm mắt của y, Ngưng Vũ thấy một nhóm người mang theo mạng che mặt tiến vào một con hẻm, trong đầu chợt thông suốt. Ngưng Vũ tiến lại gần phía Chu Diệp, cơ thể gần như nép vào người đối phương, giữa đường lớn hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh mắt: "Có muốn đi xem thử không?"
Ánh mắt Chu Diệp chợt tối, y mím môi gật đầu, đổi lại ý cười trong mắt Ngưng Vũ.
Hai người yên lặng hòa vào đường phố nhộn nhịp, đáng ra là tâm điểm của mọi ánh nhìn nhưng trong nháy mắt lại biến mất vô tung vô ảnh.
Trong hẻm nhỏ chật chội, nhóm người đứng trước mặt một lão già, dao kiếm đã sớm ra khỏi vỏ, ý định rất rõ ràng muốn giết lão. Chỉ có điều lão già đó cũng không phải bao mềm mặc người xử trí, từ ánh mắt cùng thần thái có thể dễ dàng nhìn ra lão là một tay lão luyện, hoàn toàn không để nhóm người trước mặt vào mắt.
"Nói, huyết linh lung ở đâu?"
"Muốn giết thì giết đi, đừng nhiều lời.", lão nhân gia nheo mắt, tức giận hét lớn. Thoáng thấy lão không chịu đầu hàng, tên cầm đầu chửi một câu thô tục, tức giận đến tròng mắt đỏ bừng, một mệnh lệnh liền khiến những người còn lại bắt đầu cuộc chiến.
Chiến lực của lão nhân gia không thể coi thường, đấu với một nhóm người mà động tác vẫn dễ dàng như gió thổi, là cao thủ trong cao thủ.
Ở mái nhà không xa, Ngưng Vũ cảm thán nhìn trận chiến, Chu Diệp bình tĩnh đứng sau lưng nàng, hai tay nặng nề nắm kiếm.
"Nhìn ra được gì sao?"
"Chính là bọn họ diệt cả nhà ta.", Chu Diệp mở miệng: "Khi giết phụ thân ta bọn chúng cũng hỏi đến thứ gọi là huyết linh lung."
Ngưng Vũ hứng thú ồ một tiếng: "Có biết huyết linh lung là thứ gì không?"
Chu Diệp lắc đầu. Ngưng Vũ suy nghĩ một chút rồi lại nói: "Có muốn cứu người không?"
"Không, chuyện không liên quan đến chúng ta, không nhất thiết phải nhúng tay.", nghe thấy tiếng Ngưng Vũ cười, Chu Diệp khó hiểu nhìn sang, nhưng rốt cuộc đối phương cũng không nói gì thêm nên người làm đệ tử như y cũng không thể hỏi thêm. Sau cùng hai người bọn họ vẫn ở lại thêm một chút để quan sát trận chiến. Không biết nhóm người kia từ đâu đến nhưng công pháp mười phần quỷ dị, cho dù lão nhân gia kia có là cao thủ nhưng thời gian lâu dần cũng không phải đối thủ của đám người đó.
Kết quả lão nhân gia bị giết, thủ lĩnh của nhóm người một kiếm chém ngang tầm mắt lão, lại đâm một kiếm xuyên tim xác chết. Ngưng Vũ nhíu mày, nếu đã giết được người thì cần gì phải tốn công tạo thêm vết thương như vậy? Trên giang hồ nàng cũng chưa từng nghe thấy phương thức giết người nào như vậy.
"Về thôi."
Ngưng Vũ nói, dù khó hiểu nhưng nếu chuyện đã không liên quan đến nàng thì nàng cũng không cần phải quan tâm. Bớt lo chuyện bao đồng sẽ đỡ được chút việc.
Vừa trở về Ngưng Vũ đã vội đi tìm Viễn Chi, thấy người kia đang đọc sách, không gian yên tĩnh khiến nàng không nỡ phá hỏng bầu không khí này. Giống như bao lần trước, Ngưng Vũ tùy tiện tìm một chiếc ghế rồi ngồi xuống, lặng ngắm Viễn Chi đọc sách. Nàng thích ngắm đối phương như vậy, mỗi khi đọc sách đều vô cùng tập trung, ôn nhuận kiên nhẫn, hoàn toàn khiến người khác không dám có ý định khi nhục.
Thanh thanh cao cao không thể với tới.
"Có chuyện gì sao?", Viễn Chi dời tầm mắt, ánh mắt quá chuyên chú của Ngưng Vũ khiến nàng không thể tiếp tục tập trung, rốt cuộc cũng nhịn không được phải lên tiếng.
"Làm muội phân tâm rồi sao?", Ngưng Vũ cười nhận lỗi, nhưng lại hoàn toàn không có chút ý hối lỗi nào. Nàng mang theo hộp ngọc đẩy đến trước mặt Viễn Chi, mềm mại nhu thuận nằm xuống bàn trà, mắt phượng sắc bén thường ngày cũng bị thay vào mộ tầng cảm xúc giống như lo lắng lại có chút mong chờ: "Tặng muội."
Ở góc độ này nhìn xuống, Viễn Chi có thể thấy rõ ràng một nụ cười ngọt ngào đầy ngại ngùng. Đột nhiên bàn tay cầm sách khựng lại, trong lòng Viễn Chi run rẩy, muôn vàn cảm xúc phức tạp bị sự ngờ vực bao phủ. Đột nhiên muốn siết chặt đối phương hỏi ra những thắc mắc giấu kín trong lòng bảy năm, nhưng lại sợ ánh mắt ôn nhuận kia đột nhiên lại bị khí thế sắc lạnh bao phủ. Viễn Chi rũ mắt, tránh để chút cảm xúc nhỏ bé bị đối phương bắt lấy, một hồi lâu mới có thể cứng nhắc nói ra một câu: "Tỷ... sao đột nhiên lại như vậy?"
Ngưng Vũ vẫn mềm mại cười: "Muội không thích như vậy sao?"
Những ngày này Ngưng Vũ phát hiện Viễn Chi cực kì thích sự ngọt ngào của Huyên Nghiên, vì vậy nàng cũng thử ngọt ngào một lần, chạy đến trước mặt Viễn Chi vẫy chiếc đuôi nhỏ.
"Ta chán ghét.", Viễn Chi nhíu mày, gần như ngay lập tức thốt lên mặc cho động tác trên tay Ngưng Vũ đã khựng lại, vô định dừng ở giữa không trung, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.
"Tỷ trở về đi."
Một câu đơn giản muốn đuổi khách, Ngưng Vũ khôi phục lại bộ dáng thường ngày, nàng ngồi chống một tay trên bàn, lặng nhìn hộp ngọc bị đẩy trả về thì khẽ thở dài. Không biết qua bao lâu mới đứng dậy, nhàn nhạt mỉm cười: "Vậy muội nghỉ ngơi đi, ta đi trước."
Cửa gỗ đóng lại, Ngưng Vũ ngẩn người nhìn vườn hoa trước mặt. Đến Hoài Tô, nàng đặc biệt thuê một tiểu viện, xung quanh trồng toàn hoa lan rừng, cả tiểu viện thuấn nhuần vẻ đẹp sơ khai mà hoang dã. Ngưng Vũ ngắt một cành lan, cẩn thận ngửi hương vị mát ngọt dịu nhẹ.
Nhánh hoa này có hương tương tự trên người Viễn Chi vậy, Ngưng Vũ bỗng nhiên mỉa mai cười một tiếng.
"Sư tỷ."
Huyên Nghiên chậm rãi chạy đến bên cạnh Viễn Chi, mỉm cười chào nàng một tiếng. Ngưng Vũ cũng gật đầu chào lại nàng, lại còn cười mang nhánh hoa lan khi nãy đặt lên khay đồ ăn Huyên Nghiên đang cầm: "Thay ta mang nhành hoa này vào bên trong được không?"
Xong không đợi Huyên Nghiên lên tiếng thì đã rời đi. Một mình Huyên Nghiên khó hiểu đứng trước cửa, nàng cúi đầu nhìn đóa hoa tươi tắn trên khay, sau một hồi liền vất xuống đất.
Điều chỉnh lại cảm xúc, Huyên Nghiên gõ cửa: "Nhị sư tỷ, là muội."
"Vào đi.", Viễn Chi đặt sách xuống, gương mặt cũng dịu lại khi thấy Huyên Nghiên bước vào, nhìn thấy khay gỗ trên tay nàng thì cũng hiểu, chỉ là có chút bất đắc dĩ: "Lần sau không cần mất công làm điểm tâm cho ta như vậy đâu, thời gian rảnh muội vẫn nên theo Ngưng Vũ học võ công đi."
Cánh tay Huyên Nghiên khựng lại, nàng ngồi xuống đối diện Viễn Chi: "Không phải đại sư tỷ vẫn thường hay làm điểm tâm cho tỷ sao?"
Trong lòng Viễn Chi khẽ động, đôi tay nàng buông thõng, yên lặng không nói. Không khí có điểm không đúng, Huyên Nghiên vội vàng sửa lại lời nói: "Kỳ thực muội rất thích nấu ăn, nhưng từ trước đến nay đều không có ai ăn đồ muội nấu cả, nếu ngay cả tỷ cũng không ăn muội cũng không biết về sau nên nấu thế nào nữa."
Dáng vẻ đáng thương khiến lòng Viễn Chi mềm mại, nàng xoa đầu Huyên Nghiên rồi nói: "Vậy cứ tiếp tục nấu đi, mang cho Ngưng Vũ một phần, nàng thích ăn ngọt."
Mãi một hồi lâu sau Huyên Nghiên mới đáp được.
Gió mang theo hương hoa lan nhàn nhạt thổi vào phòng, Huyên Nghiên đã sớm rời đi, một mình Viễn Chi đứng ngoài cửa viện. Cũng không vì một lý do đặc biệt nào cả, chỉ là nàng bắt gặp một nhành hoa lan đơn độc nằm trên nền đất lạnh lẽo, cứ như vậy đáng thương chọc vào lòng nàng. Viễn Chi cúi người, mang cành hoa lan nhặt lên, đặt trong tay vuốt ve một lúc. Sau cùng nàng lại mang cành hoa ấy vào phòng, đặt trên cuốn sách bản thân vừa đọc.