Quay Đầu Vấn Nhân Tâm

Chương 2: Chán ghét




Viễn Chi rời khỏi tiểu viện của Ngưng Vũ, một đường tiến tới chủ điện, huyết mỹ nhân vẫn đang nghỉ ngơi nhưng nàng một chút cũng không để tâm, một đường tiến thẳng vào.

"Mẫu thân."

Người nằm trên tráp quý phi nhướn mày, có chút khó chịu khi bị đánh thức: "Có chuyện thì đi tìm sư tỷ của ngươi, đừng làm phiền ta."

Ý muốn đuổi người rõ ràng, từ trước tới nay huyết mỹ nhân đối với nàng đều như vậy, lạnh lùng xa cách, nhưng đối với Ngưng Vũ lại mang theo một loại dịu dàng ẩn nhẫn khiến cho người khác phải ghen tỵ. Trước kia đối với thái độ này, Viễn Chi sẽ trực tiếp xoay người rời đi, cũng sẽ sinh ra oán hận với Ngưng Vũ.

Cũng đúng, tại sao lại không thể hận? Rõ ràng nàng mới là con gái ruột của người, nhưng tất thảy yêu thương cùng thiên vị đều chưa một lần dừng lại trên người nàng. Viễn Chi rũ mắt, khóe môi kéo thành một đường, có thể đến thời điểm hiện tại nàng vẫn hận Ngưng Vũ, chỉ là vô số hận thù ấy đã dần biến thành chán ghét, không muốn cùng đối phương có bất kì liên hệ nào nữa.

Cũng không rõ là do mẫu thân thiên vị mới khiến nàng chán ghét đối phương, hay lại do chính sự thay đổi của đối phương khiến nàng chán ghét như vậy. Viễn Chi phân không rõ, cũng không muốn phân ra, đơn giản cứ như vậy mà chán ghét Ngưng Vũ.

Thấy nàng không chịu rời đi, huyết mỹ nhân cau mày, bà hơi nâng người ngồi dậy, vừa vặn đối diện với ánh mắt không cảm xúc của nữ nhi: "Tất cả mọi chuyện Ngưng Vũ đều sẽ đáp ứng ngươi, cần gì đến ta phải ra mặt?"

"Con muốn biết chuyện của Thương Thiên phái.", lời của Ngưng Vũ không nghi ngờ đã đả động đến lòng tự tôn của nàng. Một Viễn Chi kiêu ngạo sẽ không cho phép bất kì ai hạ nhục mình, thiên hạ không được, Ngưng Vũ lại càng không được phép.

Còn huyết mỹ nhân dường như nghe được một điều gì đó rất buồn cười, bà suy nghĩ, quả thực đối với những chuyện này Ngưng Vũ tuyệt đối sẽ không nói cho Viễn Chi biết. Từ sâu trong lòng, bà biết Viễn Chi ngạo mạn nhưng lại cực kì đơn thuần, Ngưng Vũ có lẽ cũng chỉ là đang cố sức bảo vệ đứa trẻ này mà thôi, dẫu vậy phương pháp bảo hộ của nàng lại có chút quá mức, hoàn toàn không để cho Viễn Chi chạm đến bất kì một vũng bùn lầy nào.

Huyết mỹ nhân rời tráp, gương mặt mang theo chút ý cười: "Đi theo ta, con cũng đến lúc phải học hỏi nhiều thứ rồi."

Viễn Chi yên lặng bước theo sau huyết mỹ nhân, mẫu tử hai người đi đến trước một kệ sách, huyết mỹ nhân tìm đến cơ quan, cửa mật đạo lập tức mở ra. Mỗi một môn phái đều sẽ có một không gian bí mật để lưu trữ bí thuật cùng những bảo vật quan trọng, Viễn Chi cũng không lạ khi trong phòng mẫu thân nàng xuất hiện một mật đạo như vậy. Nhưng cũng không hiểu vì sao, khi bước vào nơi này, Viễn Chi chợt lên tiếng hỏi: "Ngưng Vũ cũng đã từng tiến vào đây rồi sao?"

Bóng hồng phía trước chợt dừng lại, Viễn Chi cũng cảm thấy câu hỏi của mình quá mức ngu ngốc, quá mức hoang đường. Khi nàng nghĩ mẫu thân sẽ không trả lời thì bà lại lên tiếng, đáp án khiến Viễn Chi phải bất ngờ: "Chưa từng, đây là nơi chỉ cung chủ phượng cung mới được phép đi vào."

Đoạn, huyết mỹ nhân lại nói, Viễn Chi ngoài ý muốn phát hiện trong âm thanh của bà mang theo một tia chua xót: "Người thứ hai có thể bước vào nơi này bên cạnh cung chủ chỉ có thể là ái nhân của hắn."

"Vậy phụ thân con cũng từng vào đây sao?"

Huyết mỹ nhân bật cười, không chút kiêng kị đáp: "Chưa từng."

Bóng lưng càng lúc càng xa, mà bàn tay trong ống tay áo xanh nhạt đã sớm bị nắm đến trắng bệch. Viễn Chi chưa từng được nghe nói về phụ thân của mình, trong phòng huyết mỹ nhân cũng không có bất cứ vật liên quan gì đến sự tồn tại của ông ấy. Khi còn nhỏ, Viễn Chi đã từng hỏi bà về người ấy, nhưng rốt cuộc chỉ nhận lại một ánh nhìn phức tạp không rõ cảm xúc.

Là chán ghét nàng, hay thông qua nàng chán ghét người nam nhân ấy?

Viễn Chi từng nghĩ có lẽ phụ thân là người đã phá hủy cả cuộc đời mẫu thân, là một kẻ phụ bạc.

Hoặc chỉ là đơn giản mẫu thân không yêu phụ thân, chỉ vậy mà thôi.

Gạt hết suy nghĩ về chuyện này, Viễn Chi theo huyết mỹ nhân vào trong, mật đạo dẫn đến một hang đá, bên trong để vô số kệ sách, Viễn Chi dạo qua một vòng, phát hiện quá nửa là sách y thuật, một thứ chẳng hề liên quan đến Phương cung của bọn họ. Viễn Chi tùy ý cầm một cuốn sách lên, nhưng ngay lập tức bị âm thanh lạnh băng của huyết mỹ nhân làm đáy lòng trầm xuống: "Đừng chạm vào chúng."

Giữa phòng đặt một chiếc giường đá, bên trên trải thảm lông cừu mềm mại, tuy vẫn sạch sẽ nhưng có thể nhận ra đây đã là đồ của rất nhiều năm trước, mỗi một chén trà, bình hoa, nghiên mực đều mang theo cảm giác hoài niệm.

Huyết mỹ nhân ngồi trên giường, cách một bàn đá mắt đối mắt với Viễn Chi, bà không nói chút chuyện gì về nơi này, Viễn Chi cũng không hỏi bà. Hai người chỉ chậm rãi nói chuyện giang hồ.

"Tại sao lại đột nhiên muốn biết nhiều chuyện như vậy?"

Viễn Chi cũng bình thản trả lời lại bà: "Con là thiếu chủ Phượng cung, tất nhiên phải học hỏi rất nhiều thứ. Mẫu thân, người bằng lòng dạy cho con chứ?"

Chắc chắn không phải vì Phượng cung. Viễn Chi từ nhỏ đã không có quá nhiều điều yêu thích, trong mắt thế nhân nàng là thiếu chủ cao cao tại thượng, quyền uy ngút trời, nhưng trong mắt nàng, quyền lợi danh vọng trong mắt nàng chẳng qua chỉ là một hạt cát trong sa mạc.

Nếu không phải Ngưng Vũ từ chối vị trí này, huyết mỹ nhân cũng sẽ không để cho Viễn Chi ngồi. Huyết mỹ nhân muốn tìm ra một tia biểu tình trên gương mặt đối phương, nhưng cuối cùng lại không tìm thấy một kẽ hở: "Chi nhi, ta không thể dạy, cũng vốn dĩ không có khả năng dạy."

Viễn Chi nhíu mày, nàng biết huyết mỹ nhân vẫn còn điều muốn nói, vì vậy yên lặng chờ nàng nói. Qủa nhiên không để Viễn Chi phải chờ lâu, huyết mỹ nhân lên tiếng hỏi: "Nghe nói con cứu nữ nhi của Thương Thiên chưởng môn?"

"Phải.", đối với chuyện huyết mỹ nhân sẽ biết Viễn Chi cũng đã đoán được trước, vì vậy thành thật trả lời bà.

"Tại sao?"

Viễn Chi nói: "Nàng quá thanh khiết, không thích hợp với nơi này."

Huyết mỹ nhân bật cười, bà lại hỏi: "Vậy sau đó sư tỷ ngươi đã làm cái gì?"

Vấn đề này huyết mỹ nhân tuyệt đối không thể không biết, nhưng Viễn Chi lại không biết vì sao bà lại hỏi mình như vậy, nàng mím môi, một lúc sau mới trả lời: "Sư tỷ giết toàn bộ người trong lồng sắt, giúp Huyên Nghiên trở thành người chiến thắng."

"Giúp sao?", huyết mỹ nhân giống như đang nghiền ngẫm ý nghĩa của từ này, làm như vô ý tiếp tục hỏi Viễn Chi: "Vậy con biết vì sao không?"

Viễn Chi lắc đầu, huyết mỹ nhân lại vì vậy mà bật cười: "Con quá đơn thuần."

Đoạn, bà nhắm mắt, hơi thở đều đều: "Thế giới này hoàn toàn không giống như con nghĩ đâu, thuần khiết hay không thuần khiết, rồi cũng sẽ bị thế giới này vấy bẩn. Chi nhi, cả con cũng vậy, con nghĩ ta, nghĩ sư tỷ con tàn nhẫn? Nghĩ tất cả những mưa máu gió tanh trên đời này đều là ngu ngốc sao?"

"...Con mới chính là đứa nhỏ ngốc..."

Có lẽ Viễn Chi quả thực không hiểu những điều trên, nhưng nàng vẫn có ý niệm của bản thân, nàng có nhận định riêng của chính mình.

Viễn Chi không thích cuộc sống này, càng không thích chém giết, đối với nàng, lại càng không muốn nhìn đến những người như Ngưng Vũ.

Ghét? Viễn Chi ghét Ngưng Vũ, cũng cực kì thương hại nữ nhân này.

"Ngốc thì có gì không tốt? Vô lo vô nghĩ, sống một cuộc sống tiêu dao tự tại.", Viễn Chi lên tiếng, nhưng nhận lại tiếp tục là một tràng cười của huyết mĩ nhân.

Nàng giương mắt vào hư vô khiến Viễn Chi hoàn toàn không nhìn rõ ra tâm trạng của nàng, càng không đoán được ý đồ của mẫu thân. Cuối cùng Viễn Chi cũng lười suy đoán.

"Mấy ai lại không muốn sống một cuộc sống vô ưu vô nghĩ, chỉ là thời thế ép cuộc chúng ta như vậy mà thôi. Chi nhi, đến một lúc nào đó con sẽ hiểu."

Viễn Chi còn tiếp tục muốn nói, nhưng huyết mỹ nhân lại không cho nàng cơ hội lên tiếng, huyết mỹ nhân liếc mắt nhìn hộp gỗ trên bàn, khóe miệng có đôi ba nếp nhăn nhẹ nhàng cười: "Phượng ấn, nhận lấy đi, từ nay Phượng Cung là của con. Sư tỷ con là người biết chừng mực, cũng sẽ không gây khó dễ Huyên Nghiên."

Đoạn, huyết mỹ nhân lại nói: "Nếu không chọc đến Ngưng Vũ, Huyên Nghiên sẽ an toàn."

Huyết mỹ nhân nói như vậy thì chính là sẽ như vậy, Viễn Chi mím môi, yên lặng nghe đối phương gặng hỏi: "Chi nhi, đừng quá thân cận với Huyên Nghiên, sẽ không tốt cho con đâu."

Rời khỏi mật thất, Viễn Chi chậm rãi tiến đến thư các Phượng cung, thân là thiếu chủ, nàng có rất nhiều điều cần phải giải quyết, cho dù không đồng tình với cách làm việc tàn ác trước đó nhưng thương vụ nàng lại không thể không để ý.

Cũng do lập trường của nàng, Phượng cung dần dần bị phân bổ thành hai nửa, những phi vụ bí mật không thể đưa ra ngoài ánh sáng sẽ do Ngưng Vũ quyết định, việc kinh doanh hoàn toàn nằm trong tay Viễn Chi.

Sổ sách tháng này rất không tồi, trên gương mặt Viễn Chi cuối cùng cũng xuất hiện ý cười loan loan đến khóe mắt cũng cong cong. Nhìn đặc biệt xinh đẹp.

Viễn Chi gõ vào mặt bàn hai cái, lại giữa thư các vắng ngắt lên tiếng: "Tra một chút thân phận của Huyên Nghiên, đừng để phía bên kia phát hiện."

Trong không gian vang lên một tiếng vâng rất nhỏ, Viễn Chi hài lòng gật đầu, ánh mắt lại tiếp tục dừng trên những trang sổ sách, trở lại thành một nữ nhân không đặt bất cứ cuộc tranh giành nào vào mắt.

"Sư muội, có đó không?"

Bên ngoài vang lên giọng nữ dịu dàng, Viễn Chi nhíu mày nâng mắt, khi đoán được chủ nhân của âm thanh kia là ai thì nhất thời không muốn trả lời. Người bên ngoài cũng không vội, tiếp tục gọi thêm hai tiếng sư muội nữa, thấy không có ai lên tiếng thì trực tiếp bước vào.

Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Viễn Chi, Ngưng Vũ đã tập mãi thành quen, nàng không chút để ý xách theo một thực hạp, tử y càng trở nên uyển chuyển rũ xuống mặt đất. Ngưng Vũ vẫn vậy, tóc dài tùy ý xõa tung, khóe môi đỏ tươi như máu, nhưng so với hương vị huyết tinh lần trước thì hiện tại khí tức xung quanh nàng đã sạch sẽ hơn rất nhiều.

Viễn Chi cũng không còn quá khó chịu, nàng lên tiếng hỏi: "Sư tỷ có chuyện quan trọng muốn thương lượng sao?"

"Không có.", Ngưng Vũ ngồi một bên, tự mình rót trà tự thưởng thức: "Muốn đến nhìn muội một chút thôi."

"Ta rất bận.", Viễn Chi nhíu mày, có chút không kiên nhẫn đáp trả.

Nghe vậy thì Ngưng Vũ liền bật cười, nàng ngả người ra thành ghế, một tay chống cằm một tay đùa nghịch chén ngọc trong tay. Dọc theo ngón tay trắng nõn tinh xảo, nước trà sóng sánh văng ra chảy xuống cổ tay thon gầy, da Ngưng Vũ rất trắng, nhiều lúc khiến những người khác liên tưởng đến bệnh trạng, vừa nhìn liền muốn yêu thương mỹ nhân yếu đuối.

Chỉ là đến khi chứng kiến nàng giết người lại nhịn không được cảm giác sợ hãi muốn nôn mửa.

Cũng không biết bàn tay xinh đẹp kia đã nhiễm lên biết bao nhiêu máu tươi.

Viễn Chi âm thầm rời tầm mắt, tập trung vào sổ sách. Nhưng người kia lại không muốn để nàng bận rộn, Ngưng Vũ mở thực hạp, lấy một miếng hoa quế cao mang đến, hơn nửa người nàng đều dựa vào thành ghế của Viễn Chi, mềm mại như mãng xà lại mang đến quyến rũ vô tận: "Ăn một chút rồi lại tiếp tục xem."

Nữ nhân tránh đi điểm tâm đang đưa đến trước mặt, trong mắt ngoại trừ lạnh lùng thì chính là chán ghét: "Sư tỷ, ngươi rảnh rỗi đến mức không có gì làm sao?"

Cánh tay cầm bánh khựng lại giữa không trung, Ngưng Vũ nhìn một cái, rồi lại chậm chạp đưa bánh lên miệng mình, ánh mắt vẫn không rời khỏi dung nhan xinh đẹp của đối phương: "Có nha, sư tôn muốn ta tới chăm sóc muội."

"Ta không phải tiểu nữ hài.", Viễn Chi bắt lấy cánh tay muốn nắm lấy tóc mình lại, trên gương mặt xinh đẹp đã ẩn ẩn dáng vẻ tức giận. Chỉ là tức giận thì mỹ nhân vẫn là mỹ nhân, Ngưng Vũ ngọ nguậy tay, Viễn Chi cũng không nắm chặt nên nàng có thể dễ dàng thoát ra.

Ngưng Vũ nói: "Muội cũng chỉ mới mười chín, không lớn, sư tỷ chăm sóc ngươi tất nhiên là hợp tình hợp lý."

Cảm giác mát lạnh trong lòng bàn tay biến mất, trong lòng Viễn Chi khẽ động, nàng nắm chặt tay: "Nhưng ta là thiếu chủ Phượng cung."

"Ta biết.", mắt phượng khẽ chớp, Ngưng Vũ thu lại bộ dáng tùy ý của mình, lúc này nàng mang đến một đĩa kẹo dừa, hương vị dịu ngọt trong không khí khiến cho tâm trạng của hai người bớt phần căng thẳng: "Vì vậy muội mới cần nghỉ ngơi thật tốt, nếm thử đi, sư tỷ làm riêng cho ngươi đó."

Biểu tình Viễn Chi thoáng khựng lại khiến Ngưng Vũ bật cười, nữ nhân còn lấy ra một chén canh tổ yến còn nóng, cẩn thận đẩy gần về phía đối phương: "Không có gì lạ đâu, ăn xong hẵng đến Tiếu Diện các, các vị điện chủ muốn thương lượng chuyện nhận đệ tử năm nay."

Lần này Viễn Chi cũng không từ chối, quan hệ của nàng cùng Ngưng Vũ vẫn như vậy, một người nguyện ý đối tốt, còn một người lại không nguyện ý tiếp nhận. Ngưng Vũ khi ở cạnh nàng cùng Ngưng Vũ trong giang hồ tựa như hai người hoàn toàn khác nhau, khiến cho Viễn Chi cảm thấy chính mình như đang lâm vào ảo mộng, gặp một người mơ hồ không chân thực.

Lần đầu tiên Viễn Chi gặp một người đầy mâu thuẫn đến vậy.

Trong tàn nhẫn lại ẩn chứa những ôn nhu ngọt ngào.

Trong tàn độc lại có một phần ẩn nhẫn.

Viễn Chi ghét cảm giác Ngưng Vũ mang lại cho nàng, hoàn toàn không thể nắm bắt.

Viễn Chi chán ghét Ngưng Vũ, chỉ là trong một số trường hợp, nàng ấy lại là người nàng tin tưởng nhất, cho dù tất cả có phản bội nàng, Ngưng Vũ cũng tuyệt đối không phản bội Viễn Chi.

Đây chính là trực giác của nữ nhân, Viễn Chi tin điều đó.

============================================================================

23/04/2022.