Chương 95: Meow!
Sau đó, một cảnh tượng làm mọi người giật mình đã xảy ra.
Tảng đá to lớn đột nhiên nổ tung thành hàng ngàn mảnh vụn văng tứ phía, để lộ bên dưới nó là một hang động rất lớn.
‘’Lối vào của động phủ đã mở ra.’’
‘’Chúng ta vào nhanh.’’
Chỉ trong chốc lát, đã có những tiếng kinh hô truyền ra, hàng ngàn người như ong vỡ tổ xông vào hang động đen tối kia.
Hang động y hệt một con cự thú đang há mồm sâu như thâm uyên của mình nuốt chửng lấy đám người.
‘’Chúng ta cũng nên vào thôi.’’ Hinh Quan Hải nhìn đám người đã vào gần hết, lúc này, hắn mới nói ra.
Hắn cùng hai người tiến vào hang động trước tiên và cố ý giữ khoảng cách, dù thế nào đi chăng nữa, không thể không để phòng người mới quen biết chưa bao lâu.
Ngược lại với Hinh Quan Hải, Bảo Trụ An Vương rất sảng khoái đi bên cạnh Lâm Phong.
“Haha, bây giờ thì ta đã biết hai người đi cùng Hinh Quan Hải là ai, các ngươi có hứng thú để nghe không?’’
‘’Giờ này mới nói, chúng ta đều biết họ là ai rồi.’’ Nguyệt Linh liếc An Vương một cái rồi nói.
An Vương tiếp tục nói: ‘’Cái ta nói không phải tên của họ, mà là thân phận kìa.’’
‘’Thận phận? Họ có thân phận gì?’’ Lâm Phong hiếu kỳ.
‘’Họ là người nhà của Hinh Quan Hải, Lâm Phong đạo hữu không nghe thấy họ Hinh sao?’’
‘’Ai mà không biết chuyện này?’’ Nguyệt Linh đã gần như trợn mắt.
Bỏ qua lời nói của Nguyệt Linh ở ngoài tai, Bảo Trụ An Vương nói tiếp: ‘’Một họ ra đến bốn cường giả Kết Đan kỳ, thật không biết làm sao bọn họ có thể đạt được?’’
Nói xong, Bảo Tru An Vương bí mật đánh giá biểu hiện của đám người Lâm Phong, thấy được khuôn mặt của đám người vẫn xem như không có chuyện gì xảy ra, chứng tỏ bốn vị cường giả Kết Đan không đủ để làm bọn họ kinh ngạc.
‘’Xem ra các vị đạo hữu này có chổ dựa lớn đây.’’ Bảo Trụ An Vương nói thầm.
Bước vào hang động, mọi người nhìn thấy đó là một cái hanh lang rộng rãi có thể cho năm chiếc xe ngựa chạy song song, với không khí thoáng mát và hòa lẫn với những tia khí lạnh làm cho người ta cảm thấy dễ chịu.
Hành lang khá dài, có lẽ những người khác đã đi hết, cho nên ở đây không có tiếng người.
Những tiếng bước chân vang lên đều nhịp ở trong hành lang yên tĩnh, đằng xa là một tia sáng báo hiệu bọn họ đã đến lối ra.
Đập vào tai của bọn họa là những tiếng ồn ào phát ra khi nói chuyện của người với người.
Cuối hành lang là một cái quảng trường to lớn với những ánh sáng phát ra từ các viên dạ minh châu được đính trên vách.
Có lẽ hành lang kia đang dẫn mọi người xuống thật sâu dưới lòng đất, cho nên các vách đá xung quanh quảng trước rất cao, và đặc biệt là, những vách đá còn có hàng ngàn lỗ thủng.
‘’Thật là hùng vĩ, ta đoán rằng, chúng ta có lẽ đã ở khoảng một ngàn mét dưới lòng đất.’’ Bảo Tru An Vương không khỏi khen một tiếng.
‘’Công trình to lớn như vậy, chỉ có cường giả Giả Anh cảnh mới có thể làm ra với mục đích làm động phủ.’’ Hinh Quan Hải gật đầu.
Phải biết cường giả mạnh nhất Đà La Môn mới ở cảnh giới Kết Đan đỉnh phong mà thôi, Hinh Quan Hải chưa từng nhìn thấy cường giả Giả Anh cảnh, hôm nay được gặp một phần nhỏ, đủ để làm hắn kinh ngạc rồi.
‘’Chào mừng các vị đạo hữu đã đến động phủ của bần đạo.’’
Lúc mọi người đang loay hoay đánh giá, thì có một âm thanh vang vọng khắp quảng trường, bởi vì những vách đá cho nên âm thanh vọng rất nhiều lần.
‘’Xin được giới thiệu với các vị, bần đạo tên là Sơn Đồng, một tu sĩ cảnh giới Giả Anh.’’
‘’Meow—‘’
Tiếng nói cuối cùng được thốt lên giống như một thói quen, chủ nhân của âm thanh kia tựa hồ có chút lúng túng nói: ‘’À, ùm, đừng quan trọng tiểu tiết đó.’’
‘’Hôm nay là ngày bần đạo tu luyện thành một trận pháp, cho nên bần đạo rất là cao hứng, vì thế, bần đạo mở ra động phủ này là để tạo một trò chơi dành cho các vị đạo hữu muốn tầm bảo.’’
‘’Meow.’’ Lại là tiếng thốt như bản năng kia.
‘’Các vị đừng lo lắng, trò chơi này sẽ không nguy hiểm tính mạng đâu.’’
Chủ nhân của âm thanh kia giốn như nhìn thấy những ánh mắt e dè và hoảng sợ của đám người ở trên quảng trường, hắn ta nói thêm một câu.
‘’Meow.’’ Lâm Phong nghe được tiếng này, không biết tại sao trong đầu lại toát lên hình bóng của một con mèo vô sỉ.
Lắc cái đầu của mình, Lâm Phong không cho rằng con mèo vô sỉ kia lại có khả năng này.
Những người ở dưới nghe được lời nói chắc chắn này, liền vui mừng lên, một số thông tin cũng đã được tiết lộ ra, Sơn Đồng, một cường giả Giả Anh cảnh lại muốn tạo một trò chơi nhầm ban thưởng bảo vật cho họ, ai mà không vui vẻ?
Nhưng một số người có lịch duyệt và cường giả Kết Đan lại có ánh mắt suy ngẫm, dù sao bọn họ không phải kẻ ngu, bởi vì ở đây là sân nhà của đối phương, nếu bọn họ làm ra hành động gì quá khích sẽ đắc tội chủ nhân của động phủ này.
‘’Quả nhiên là vậy.’’ Hinh Quan Hải cười khổ.
Hắn còn đang nghi hoặc tại sao tàng bảo đồ lại được rãi xuống ở giữa ban ngày lại không một ai phát hiện ra người làm, bởi vì người ta có cảnh giới Giả Anh a!
Thật là hổ thẹn, bọn họ còn tưởng có kẻ cố tình lợi dụng tán tu đây!
Như muốn tăng thêm dục vọng trong lòng những người ở đây, trên quảng trường hiện ra những hư ảnh.
Mà hư ảnh lại phản chiếu một kho báu, nơi cất chứa hàng ta pháp bảo Kết Đan kỳ và Trúc Cơ kỳ, cùng với hàng trăm vạn linh thạch được để tùy ý, tựa hồ không xem những thứ này vào mắt.
Có tiếng nuốt nước bọ của người vang lên.
Âm thanh kia lại nói tiếp: ‘’Các vị đã nhìn thấy đi? Ai thắng cuộc trong trò chơi này sẽ nhận được toàn bộ phần thưởng đó.’’
‘’Với danh dự của Giả Anh cảnh, ta cam đoan không gạt người.’’
‘’Tiền bối, có được tất có mất, nếu chúng ta thua cuộc sẽ bị xử phạt gì?’’ Có một tên cảnh giới Kết Đan đứng ra hỏi.
‘’Đừng quá lo lắng về chuyện này, chắc chắn sẽ không ảnh hưởng gì đến sức khỏe của ngươi đâu.’’ Âm thanh kia nói ra với giọng nói thần bí.
‘’Không nói gì nhiều nữa, hãy để trò chơi này bắt đầu nào, các ngươi đã nhìn thấy những động nhỏ trên vách của quảng trường đi?’’
‘’Muốn tham gia trò chơi của ta, chỉ cần bước vào trong đó là được, sau khi trải qua mười vòng thì sẽ trở thành người chiến thắng.’’
Cuối cùng, âm thanh kia nói xong một hơi rồi im lặng, không trả lời một ai về bất cứ vấn đề nào nữa.
‘’Cái này, chúng ta phải làm sao đây?’’ Có tu sĩ không biết làm gì, cho nên nói một câu vô định.
‘’Còn chờ gì nữa? Ngươi không nghe vị tiền bối kia nói hay sao? Tham gia trò chơi này, thật bại không bị nguy hiểm đến tính mạng, đây là chuyện tốt nha.’’ Có tu sĩ đứng kế bên chỉ điểm người trong mộng.
‘’Haha, ta phải lấy được kho báu kia, trở thành một cường giả đáng kính như tiền bối này.’’ Có tu sĩ cười, phi thân vào trong một hang động trên vách của quảng trường.
Một ngòi nổ đã được châm, gần ngàn tu sĩ lựa chọn hang động cho riêng mình rồi bước vào, có người còn phát hiện là có thể đi cùng đồng bạn để vào trong nữa.
Hinh Quan Hải nhìn hư ảnh trên không trung, hai mắt hiện lên tia lửa nóng, hắn gật đầu đôi với Hinh Văn Trí và Hinh Văn Hà, sau đó mới ôm quyền nói:
‘’Vậy thì chúng ta xin đi trước.’’
Giờ phút này, ở cùng một Liên Minh hay không đã không còn quan trọng, việc quan trọng là phải chiếm đoạt lấy kho báu.
‘’Haha, các vị, ta thích một mình xông pha hơn, chúng ta xin cáo từ tại đây.’’ Bảo Trụ An Vương cười to nói xong rồi cầm cây thiết thương xông vào.
‘’Lâm Phong ca ca, ngươi đang suy nghĩ gì vậy? Còn không mau đi nhanh lên, người ta đã đi mất hết rồi.’’ Nguyệt Linh đong đưa thân hình của Lâm Phong.
Lâm Phong bị làm cho tỉnh lại trong khi đang chìm vào suy nghĩ, hắn nghĩ mình đã phát hiện một thứ quan trọng, nhưng giờ khắc này lại không nhớ ra.
‘’Chúng ta cũng đi thôi.’’ Không Tinh dẫn đầu đi trước.
‘’Haha, kho báu kia có vài món pháp bảo làm ta ưng ý.’’ Băng Tu cười nói.
‘’Ngươi đừng để mình là người đầu tiên bị loại là được.’’ Hư Minh nói xéo.
‘’Ngươi nói cái gì?’’ Hình như Băng Tu đang chìm trong ảo tưởng nào đó.
‘’Không có gì.’’
…
‘’Aaaaaa.’’
Đâu đó trong khu rừng Minh Hàng sâm lâm, có một bóng người đột nhiên hiện ra từ trong lòng đất, với miệng còn đang há to cùng với đôi mắt đầy nước.
‘’Pháp bảo của ta, gia tài của ta, không còn gì nữa.’’
Người kia nói một cách thất thần, nếu có người nhìn thấy hắn sẽ rất kinh ngạc, bởi vì có một người t·rần c·huồng chỉ mặc một cái quần lót ở trong rừng gào khóc?
‘’Thì ra vị tiền bối kia nói thần bí là vì chuyện này! Thua là bị t·rấn l·ột tất cả gia tài a.’’ Nước mắt của người kia chảy dài xuống.