Chương 90: Bạch Ngọc Minh Thố
Một buổi tiệc tiêu hao hơn ba ngàn Linh Thạch hạ phẩm, Hinh Quan Hải trả tiền không một chút chần chờ hay tiếc nuối, thể hiện sự giàu có của một nhất tinh thiên tài.
Điều này làm cho Lâm Phong và mọi người tắc lưỡi, trong lòng cười khổ không thôi.
Bọn họ phải làm lụng cần cù để làm ra từng viên Linh Thạch hạ phẩm, khi thấy Hinh Quan Hải chi trả một số lượng lớn Linh Thạch hạ phẩm chỉ vì một bữa tiệc thì ai cũng phải cảm khái về tài lực hùng hậu của con cháu trong thế lực lớn.
“Vậy thì xin cáo từ, ngày mai chúng ta gặp lại tại cổng vào của tàng bảo đồ.” Hinh Quan Hải chắp tay, cười nói.
“Được, ta còn có một chút việc cần thu xếp.” Bảo Trụ An Vương vuốt chùm râu oai hùng của mình rồi nói.
Đường đi đến đây khá là gấp làm cho hắn không kịp chuẩn bị một số việc. Bởi vì mức độ nguy hiểm của chuyến đi này là không biết, cho nên Bảo Trụ An Vương chỉ đi một mình, còn việc Bảo Trụ Như Kiều ở đây, là do tính tình ham chơi của tuổi mới lớn, sau ngày hôm nay, Bảo Trụ Như Kiều sẽ về vương thành.
“Chúng ta cũng vậy, các vị đi thong thả, mai gặp lại.” Lâm Phong phất tay.
Cuối cùng, cuộc náo nhiệt lần này đã kết thúc, Lâm Phong cùng mọi người đi đến một cái quán trọ.
Có lẽ là đầu óc kinh doanh của Phi Hạc thương hội quá lớn, cho nên quán trọ này cũng thuộc sở hữu của Phi Hạc thương hội.
Tận dụng kiếm thêm nguồn thu nhập là việc của mỗi thương hội, Lâm Phong chỉ có thể chấp nhận bỏ ra một ít linh thạch để thuê phòng.
Bởi vì quán trọ được Phi Hạc thương hội bảo vệ tận răng, cho nên có rất nhiều người đến đây để trọ lại.
Tu sĩ quả nhiên thần thông quảng đại, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã xây dựng một tòa nhà to lớn hơn mười tầng, với hàng trăm căn phòng, và một trận pháp dò xét động tĩnh xung quanh.
Nguyệt Linh rất hiếu kỳ đi xung quanh, tham quan quán trọ này, nhất là Nguyệt Linh nhìn thấy những tu sĩ nâng lên chén rượu vừa uống vừa nói chuyện, có người còn đập bàn cười to, có người thích ngồi trong góc tối cầm chén rượu vừa uống vừa nhìn xung quanh với đôi mắt hờ hững.
Đủ loại màu sắc của nhân loại mà trước đây Nguyệt Linh chưa bao giờ chứng kiến, đương nhiên là cô đã nhìn thấy Hắc Viên uống rượu rồi.
Không Tinh thì có kinh nghiệm nhiều, hắn thể hiện mình là một lão thành trong chuyện này, với nơi đông người thì thứ tìm kiếm được nhiều nhất đó là thông tin.
Với khả năng của mình, Không Tinh hòa lẫn vào đám tu sĩ để moi móc thông tin từ họ, bởi vì Không Tinh không phát ra khí tức Kết Đan cho nên rất ít người chú ý đến hắn, có người thấy hắn ở bên ngoài thì cũng không dám mở miệng tìm kiếm phiền phức.
Cho nên việc làm của Không Tinh hết sức thuận lợi.
Trong khi Không Tinh xung phong nhận công việc này, Hư Minh và Băng Tu ngâm mình trong nước nóng được mua từ cửa hàng, nước nóng này là một thứ rất thần kỳ, có thể làm cho tâm hồn thanh thản hơn nhiều, Giáo Đình rất thông dụng loại nước nóng này.
Trên Quang Minh Thánh Điện còn có một phòng tắm nước nóng do Diêu Nguyệt xây dựng, cô mua hẳn một suối nước nóng đặt ở trên Quang Minh Thánh Điện và thu phí từ nó, cho nên nó rất là nổi tiếng.
Băng Tu cười khổ khi nhìn thấy đầu mình như đầu heo trong làn nước nóng, có lẽ bởi vì không muốn đắc tội hắn, cho nên mọi người ở trên đường đã không để ý nhiều đến cái đầu dị dạng kia, nếu không bọn họ phải bậc cười lên mất, phải nói là Không Tinh và Hư Minh đ·ánh đ·ập quá ác!
Từ khi đột phá Kết Đan kỳ đến giờ, kèm với việc tài nguyên cần cho tu luyện tăng lên theo cấp số nhân, Hư Minh không cảm thấy tu vi của mình tinh tiến chút nào.
Bởi vì hắn không nỡ sử dụng hết điểm cống hiến để mua tài nguyên tu luyện, điểm cống hiến có nhiều tác dụng, tồn trữ một số lượng lớn đều dùng lúc nguy cấp là một phương pháp bảo vệ tính mạng.
Đừng hiểu lầm tính cách cực đoan của bọn họ đã được Quang Minh Giáo Điều vơi đi phần nào, nhưng điều đó không có nghĩa là họ ăn chay, nếu có một kẻ địch đứng trước mặt, bọn họ sẽ giơ lên đồ đao một cách không ngần ngại để chém xuống cái đầu của kẻ địch.
Sau khi Nguyệt Linh tham quan một vòng để thỏa m·ãn t·ính hiếu kỳ, cô miệt mài lấy ra một đống vật dụng từ trong túi trữ vật, đây là một số vật liệu dùng cho chế phù.
Bởi vì Nguyệt Linh là một thành viên cấp cao của Giáo Đình, nên cô biết rõ đám người Không Tinh cam tâm làm việc cho Giáo Đình là có lý do.
Quang Minh Tín Ngưỡng quả!
Thanh Vũ không có phong tỏa thông tin về việc này, với Thanh Vũ, Giáo Đình là một ngôi nhà, chỉ mọi người cùng chung tay xây dựng nó, cho nên một số bí mật đều được Thanh Vũ công bố.
Nguyệt Linh biết được chuyện đó, cô cũng hơi lo lắng một ngày nào đó mình sẽ bị ép sử dụng Quang Minh Tín ngưỡng quả.
Nhưng Thanh Vũ đã từng nói, Quang Minh Tín Ngưỡng Quả chỉ dùng cho kẻ địch, cho dù c·hết hắn cũng không cho mọi người sử dụng, đây là một lời nói cam đoan, một lời thề dùng danh dự của Giáo Hoàng.
Bởi vì thế, Nguyệt Linh mới cảm nhận được áp lực, nó không tới từ Quang Minh Tín ngưỡng quả, nó không tới từ mối nguy hiểm rình rập Giáo Đình, nó tới từ sự tin tưởng của Thanh Vũ.
Một yêu tộc như Nguyệt Linh lại được bổ nhiệm làm chức vụ cao trong lần gặp mặt đầu tiên, ngay cả tinh thần ấn ký của nhất tinh phù sư, Thanh Vũ cũng nhẹ nhàng đưa cho cô sử dụng.
Đây là lý do vì sao Nguyệt Linh chăm chỉ với phù sư như vậy, không một chút lười biếng hay oán trách, Nguyệt Linh bước từng bước đi đến đỉnh cao của Phù Sư.
Có lẽ Giáo Đình đối với Nguyệt Linh là một nơi xa lạ, giống như một nơi đi làm để kiếm thêm thu nhập của một người làm công ăn lương, mà nơi đó lại xa nữa.
Nhưng rồi có một ngày, trong thâm tâm của Nguyệt Linh, đã không biết từ bao giờ, đã xem Giáo Đình là một ngôi nhà, nơi mà cô thuộc về, nơi mà cô gửi gắm tất cả tình thương và công sức để xây dựng và làm nó tốt đẹp hơn.
Nguyệt Linh nở nụ cười nhìn những lá phù cô mới vừa luyện chế, mỗi lần như vậy, cô điều cảm nhận được khả năng của mình lại tăng lên một chút, dù chỉ là một chút nhỏ nhoi, nhưng nó là những viên gạch lót đường cho cô tiến về phía trước.
Phải nói, Thất Vĩ Thiên Hồ, với thần hồn mạnh gấp mười bốn lần cùng cảnh giới, điều này mang lại cho cô một lợi thế khổng lồ về chế phù.
Tựa hồ, phù sư tồn tại là để dành cho Nguyệt Linh vậy.
…
“Bắt nó lại, nhanh lên, đó là Bạch Ngọc Minh Thố, một loài yêu thú cực kỳ quý hiếm.”
“Cái gì? Là Bạch Ngọc Minh Thố?”
Trong rừng rậm, khung cảnh yên bình như thường ngày đã b·ị đ·ánh nát bởi những tiếng la hét và tiếng thuật pháp đánh ra, hòa lẫn với tiếng những bước chân đạp nát cành cây khô trên mặt đất.
Một nhóm người đang truy đuổi một con thỏ màu đen, với đôi mắt linh động và gian trá, con thỏ màu đen thuộc loài Bạch Ngọc Minh Thố, tên nó có chữ Bạch nhưng nó lại màu đen bởi vì nó thích như vậy!
Đừng bao giờ nghĩ nó chỉ là một con thỏ nhỏ nhắn dễ dàng bị ăn h·iếp.
Minh chứng là một tên Trúc Cơ sơ kỳ, với ánh mắt tham lam mãnh liệt, đang ngăn trên đường nhún nhảy như bay của Bạch Ngọc Minh Thố.
Trong đầu hắn đã tưởng tượng rằng, hắn bắt được Bạch Ngọc Minh Thố và bán đi sau đó trở thành một phú hào.
Miệng hắn gần như chảy ra nước bọt khi Bạch Ngọc Minh Thố đi gần đến hắn.
Đôi mắt hắn chỉ nhìn thấy một bóng đen vượt qua, sau đó một đôi chân thỏ to tướng đáp thẳng vào mặt tên Trúc Cơ sơ kỳ trong sự ngỡ ngàng của những người khác.
Tên Trúc Cơ sơ kỳ bị Bạch Ngọc Minh Thố cho một đạp lên mặt, thân hình bay ra gần chục mét mới b·ất t·ỉnh, thế là hắn đã được toại nguyện trong giấc mơ cưỡng bức này.
Bạch Ngọc Minh Thố liếc nhìn tên đó với ánh mắt khinh thường và trào phúng sâu sắc, sau đó với đôi chân nhỏ bé, nó phóng đi với tốc độ cực nhanh, bỏ lại một đám người đang đuổi những dấu vết mà nó để lại, hay nói đúng hơn là Bạch Ngọc Minh Thố đã cố tình để lại.