Chương 88: Liên Minh
‘’Hinh Quan Hải, ngươi được lắm!” Nguyễn Thiên Danh nói một câu, rồi quay đầu rời đi với khuôn mặt tức giận, hai tên hộ vệ cũng theo sau trong khi ôm v·ết t·hương của mình.
Hinh Quan Hải nhìn bóng lưng của Nguyễn Thiên Danh rồi nói: ‘’Đúng là một tên ngu xuẩn!’’
‘’Được rồi, tên cặn bã đã rời đi, bây giờ thí Như Kiều Công Chúa đã được an toàn, thật xin lỗi vì sự việc ngày hôm nay, không phải ai ở Đà La Môn cũng như vậy, hắn chỉ là một ngoại lệ đáng xấu hổ của Đà La Môn mà thôi.’’
Hinh Quan Hải nhìn Bảo Trụ Như Kiều rồi cười nói, lời nói toát ra sự khinh thường dành cho Nguyễn Thiên Danh.
‘’Cảm ơn!’’ Bảo Trụ Như Kiều khẽ nói.
“Thật là cám ơn vị huynh đệ này đã ra tay tương trợ, việc làm của ngươi đã giúp Đà La Môn ít mang thêm một tiếng xấu.’’ Hinh Quan Hải nhìn Lâm Phong rồi nói.
‘’Không có gì, chỉ là thấy ngứa mắt nên tiện tay giúp đỡ mà thôi.’’ Lâm Phong khoát tay.
‘’Nếu như không chệ, vậy thì cho ta mời các vị đến tửu lầu để bồi tội.’’ Hinh Quan Hải ngỏ lời mời.
Lâm Phong nhìn mọi người, thấy được ai cũng gật đầu thì mới nói: ‘’Chúng ta không có chuyện gì gấp cần giải quyết, cho nên có thể đi được.’’
Bảo Trụ Như Kiều cũng đồng ý: ‘’Ta cũng vậy.’’
Nguyễn Thiên Danh bị bẽ mặt một lần, chắc hẳn sẽ không lại tiếp tục tìm đến Như Kiều, cho nên cô không cần phải rời đi nữa, dù sao gia gia cô cũng đã gần đến.
‘’Vậy thì xin mời.’’ Hinh Quan Hải làm động tác mời, không có một chút nào cao ngạo của một nhất tinh thiên tài của Đà La Môn.
Không phải ai cũng được Hinh Quan Hải đãi ngộ như vậy, bởi vì Như Kiều là công chúa, phía sau cô là thế lực của Bảo Trụ vương đình, đáng giá để kết giao, còn Lâm Phong thì Hinh Quan Hải đã nhìn thấy Lâm Phong xuất thủ, tiện tay đánh một đòn đã bại Nguyễn Thiên Danh, thực lực sâu không lường được.
Không phải Trúc Cơ Đỉnh Phong nào cũng có thể làm được chuyện này.
Sau khi đám người cùng vào trong một cái tửu lầu có vẻ mới toanh, nó vừa được xây dựng nên để phục vụ các tu sĩ tập trung gần đây, tửu lầu này tên là Phi Hạc là tài sản của Phi Hạc thương hội, một thương hội có nguồn tài nguyên và tài lực dồi dào, cùng với sức mạnh kinh khủng, ngay cả Đà La Môn cũng không dám đối nghịch với bọn họ.
Cũng như các thương hội khác, Phi Hạc thương hội có nhiều phân bộ trải dài khắp bản đồ để tận thu linh thạch và tài nguyên, cho nên bọn họ xuất hiện ở đây không phải là một chuyện lạ.
‘’Thật là thất lễ, ta còn chưa nói tên của ta cho các ngươi biết, ta tên là Hinh Quan Hải, một thành viên của Đà La Môn, sau này cứ gọi ta là Quan Hải là được.’’
Hinh Quan Hải gọi đủ loại món ăn được làm từ hung thú ra, đối với một người như hắn, thì chút linh thạch này không đáng là gì.
Trong khi chờ đợi, Hinh Quan Hải nói, trong khi ánh mắt hắn đang đánh giá ba bốn người đi chung Lâm Phong, bởi vì ba cường giả Kết Đan không phải là chuyện nhỏ, nhất là trong hoàn cảnh sắp đi thăm dò tàng bảo đồ như thế này.
‘’Ta tên là Lâm Phong, cứ việc gọi bằng tên là được.’’ Lâm Phong nói một cách thản nhiên.
‘’Nguyệt Linh.’’
‘’Băng Tu.’’
‘’Hư Minh.’’
“Không Tinh.’’
Tiếp theo sau là màn giới thiệu đậm chất tiết kiệm thời gian của mọi người.
‘’Rất hân hạnh được gặp gỡ các vị.’’ Hinh Quan Hải không để ý, chỉ nói một câu đáp trả.
‘’Như Kiều, gia gia của cô có khỏe không?’’ Hinh Quan Hải nhìn Như Kiều rồi hỏi.
‘’Gia gia của ta rất khỏe và đang trên đường đến đây, chắc hẳn sắp tới rồi đi!’’ Như Kiều trả lời.
‘’Vậy thì tốt, gia gia của cô thiên phú cao, có tỷ lệ đột phá cảnh giới cao hơn rất lớn, nếu tìm được một cơ duyên trong chuyến đi lần này, thì ngày sau ta cũng chỉ có thể ngưỡng vọng.’’ Hinh Quan Hải cười nói.
‘’Đa tạ.’’ Bảo Trụ Như Kiều đáp lại.
Không ai xem một câu nói như vậy là thật, dù sao tỷ lệ nó trở thành sự thật quá thấp.
‘’Quan Hải, ngươi mời chúng ta đến đây, không chỉ đơn giản là uống rượu như vậy đi?’’ Không Tinh đột nhiên nói.
‘’Tất nhiên là không đơn giản như vậy.’’ Hinh Quan Hải nói một cách thản nhiên, không để ý mục đích của mình bị người khác phá giải.
‘’Các vị đến đây đều có một mục tiêu là tàng bảo đồ, nhưng tàng bảo đồ này rất kỳ lạ, bên cạnh đó còn có nhiều cường giả nhận được tin tức mà đến, tỷ lệ chiếm đoạt được tàng bảo đồ là quá nhỏ.’’ Hinh Quan Hải nói một câu không tiêu điểm.
‘’Vậy thì ngươi có điều gì muốn nói với chúng ta?’’ Băng Tu nói.
‘’Như ta đã nói, tàng bảo đồ này rất kỳ lạ, ta đã tra nhiều điển tịch, nhưng không phát hiện một chút thông tin gì về nó, tựa hồ là trong một đêm xuất hiện từ hư không, cho nên Đà La Môn mới phái ta đến đây để điều tra.’’
‘’Nhưng sự việc ngoài sức chưởng khống của ta, cho nên ta đề nghị chúng ta kết thành một Liên Minh, cùng nhau thăm dò tàng bảo đồ này, đồ vật lấy được sẽ chia đều.’’
Cuối cùng, Hinh Quan Hải nói ra mục đích thật sự của mình.
‘’Quan Hải, có lẽ ngươi đã đề cao mình, dù sao ngươi chỉ là một tên Trúc Cơ đỉnh phong, ngươi nghĩ ngươi có tư cách để kết thành Liên Minh với chúng ta hay sao?’’ Hư Minh nhìn Hinh Quan Hải rồi nói, áp lực Kết Đan kỳ tỏa ra.
Lâm Phong và mọi người không có ngăn cản, còn Bảo Trụ Như Kiều và người hầu của cô thì kinh ngạc nhìn một màn này!
Có người đang chất vấn một nhất tinh thiên tài về tư cách sao? Nhất tinh thiên tài đã là một tư cách rồi!
Hinh Quan Hải cũng không ngờ, cho dù hắn có thể vượt một cấp để chém g·iết kẻ địch, nhưng nhất tinh thiên tài ở Trúc Cơ, không đột phá hai cảnh giới Trúc Cơ viên mãn và hoàn mỹ, thì ở cảnh giới Kết Đan sơ kỳ cũng chỉ là nổi bật mà thôi, không thể đánh ngang hàng với Kết Đan trung kỳ.
Nếu Hinh Quan Hải ở cảnh giới Trúc Cơ viên mãn đột phá Kết Đan, thì ở trong Kết Đan mới có thể vượt cấp g·iết địch.
Hinh Quan Hải chịu đựng áp lực mạnh mẽ, hắn suy nghĩ một lát rồi nói: ‘’Ta còn có viện binh, là hai cường giả Kết Đan kỳ.’’
‘’Chưa đủ.’’ Không Tinh nói một câu lạnh nhạt.
Nghe được câu nói này, Hinh Quan Hải tản mát ra khí tức mạnh mẽ, tựa hồ nó muốn xông phá một xiềng xích nào đó.
‘’Có đủ hay không?’’ Hinh Quan Hải nói.
Bảo Trụ Như Kiều biến sắc, đây là khí tức của người có thể đột phá cảnh giới bất cứ lúc nào họ muốn, điều này có nghĩa là Hinh Quan Hải có thể đột phá Kết Đan kỳ bất cứ lúc nào, khi đó trong cảnh giới Kết Đan sơ kỳ, Hinh Quan Hải ít có đối thủ.
‘’Đủ rồi.’’ Lần này, người nói là Lâm Phong.
Không Tinh và Hư Minh không phản đối, làm cho Hinh Quan Hải rất giật mình và khó hiểu, một tên Trúc Cơ đỉnh phong mà lại có thể làm cho Kết Đan kỳ giao lưu với vị thế ngang bằng như vậy?
Có lẽ bối cảnh của Lâm Phong cũng mạnh mẽ, hắn không thể nào là một thiên tài ở trên cấp bậc nhất tinh được.
Hinh Quan Hải nói thầm một câu trong lòng, một ý nghĩ mà hắn đã nghĩ ra đột xuất làm cho hắn cảm thấy hoảng sợ, để đè xuống sự hoảng sợ này, hắn đã tự lừa gạt chính mình.
Ở một nơi nhỏ bé như vậy mà lại xuất hiện nhị tinh thiên tài? Điều này là không thể nào!
Hinh Quan Hải nghĩ vậy, hắn thở dài một hơi.
Bảo Trụ Như Kiều cũng kinh ngạc, nhưng nàng không nghĩ sâu xa giống như Hinh Quan Hải, Bảo Trụ Như Kiều chỉ cho rằng Lâm Phong là bạn của ba người Kết Đan kia mà thôi.
‘’Có lẽ chúng ta không đủ tư cách để tham gia Liên Minh này.’’ Bảo Trụ Như Kiều cười khổ.
‘’Không, nếu ai có đủ tư cách nhất thì đó là Bảo Trụ Vương Đình, đây là lãnh thổ của Bảo Trụ Vương Đình, Đà La Môn sẽ không làm việc như chèn ép một thế lực dưới trướng.’’ Hinh Quan Hải nhìn Bảo Trụ Như Kiều rồi nói một câu chắc chắn.
Bảo Trụ Như Kiều sao không nghĩ ra được rằng Hinh Quan Hải đang lôi kéo? Trong Đà La Môn phức tạp, ai cũng có tranh thủ lợi ích cho riêng mình, không phải chỉ có một mình Hinh Quan Hải là nhất tinh thiên tài thôi đâu!
Cho nên áp lực của Hinh Quan Hải rất lớn, lần này hắn tranh thủ được mượn danh Đà La Môn điều tra tàng bảo đồ đã là một việc làm cho hắn tiêu hao nhiều thể lực.
Cho nên Hinh Quan Hải phải tìm được một thứ gì đó để bù đắp cho hắn.
‘’Nếu Quan Hải đã nói như vậy, thì ta thay mặt Bảo Trụ Vương Đình cảm ơn.’’ Bảo Trụ Như Kiều nói một cách vui vẻ.
‘’Nếu gia gia biết được ta tranh thủ được một cơ hội như vậy thì sẽ như thế nào?’’ Bảo Trụ Như Kiều nghĩ thầm.
Liên Minh này có đến năm tên Kết Đan cường giả, mỗi người đều có thể đánh một trận với gia gia của nàng, trong ấn tượng của Bảo Trụ Như Kiều, gia gia của cô rất mạnh mẽ, bây giờ có năm ngươi như vậy cùng thăm dò tàng bảo đồ thì sợ gì không chiếm được một phần?