Chương 875: Trận chiến ở tổng bộ! (4)
“Nắm Đấm Của Mặt Đất!”
Chad dùng sức mạnh điều khiển mặt đất tạo thành những nắm đấm khổng lồ to hơn mười mét, mấy chục cánh tay đó đều đấm mạnh vào Yanis.
Bành! Bành! Bành!
Yanis thong dong, ông ta hưởng trọn hết các đòn đó, cát bụi mù mịt, khi Yanis xuất hiện một lần nữa thì ông vẫn không b·ị t·hương một chút nào.
Yanis dang tay trong khi cười nói: “Tôi quên nói với cậu, sức phòng thủ của tôi gần bằng với cả kim cương, mà chỉ có những đòn t·ấn c·ông vượt qua phạm trù của người tiến hóa bình thường mới có thể phá hủy kim cương.”
“Vậy nên, tất cả đòn đánh của cậu đều vô dụng đối với tôi!”
Đất đá trong khu vực trung tâm này là loại đá đặc biệt được tạo ra bằng cách trộn nhiều loại đá hiếm của Hành Tinh Gaia với cả đất đá của thế giới tu luyện, nhờ vào đó bọn chúng mới có thể gánh vác trở thành một phần của trận pháp bảo vệ cấp cao đang được đặt ở đây.
Thế nhưng, dù với đám đất đá quý hiếm cứng cỏi kia thì Chad vẫn chẳng thể gây tổn thương lên người Yanis, việc này khiến Chad kinh hãi thất thần trong giây lát.
Ầm!
Yanis không bỏ qua cơ hội t·ấn c·ông kẻ địch, vẫn là một cú đấm bình thường, nó tạo ra một chấn động kihn hoàng thổi bay Chad ra đằng sau như một mũi tên, Chad đâm xuyên qua vài bức tường mới ngừng lại, bộ giáp đất đá kiên cố trên người cậu b·ị đ·ánh thủng, máu tươi chảy róc rách.
Hơi thở Chad trở nên dồn dập vì b·ị t·hương, nó tác động khá lớn lên cơ quan nội tạng của cậu khiến toàn thân cậu khó chịu và đau đớn, Chad gắng gượng đứng lên, bằng một vẻ mặt kiên định, Chad quát lớn:
“Mặt đất, hãy cho ta thêm nhiều sức mạnh hơn nữa!”
“Đại Địa Ngưng Giáp!”
Oành! Oành!
Các dãy kiến trúc xung quanh Chad sụp đổ, chúng trộn lẫn với nhau tạo ra một bộ giáp còn kiên cố hơn cả bộ giáp trước đó, thân thể Chad cao lớn hơn năm mét.
Mặt đất đã giúp Chad nâng cao sức mạnh vật lý lẫn khả năng phòng thủ, đây là một trạng thái khá mạnh của Chad nhưng nó khiến thể lực của cậu bị bào mòn một cách nhanh chóng, không thể chiến đấu trong điều kiện lâu dài.
Chad đành phải sử dụng đến nó vì đối thủ của cậu là một kẻ nguy hiểm cực độ, một nhà sinh vật học sở hữu năng lực tiến hóa “Tế Bào Tổ Hợp”!
“Chúng ta tiếp tục nào!” Chad thét dài một tiếng rồi lấy đà xông tới phía trước.
“Không lùi bước trước kẻ địch mạnh mẽ, cậu là một chàng trai dũng cảm đấy!” Yanis mỉm cười hài lòng.
Trái ngược hoàn toàn với trận chiến nghiêng về sức mạnh thuần túy của Chad và Yanis. Trận chiến của Edgar và Melvin không kém phần nguy hiểm, chỉ cần Edgar sai lầm là có thể m·ất m·ạng ngay lập tức.
Năng lực của Melvin rất khó chịu, đôi mắt cứ mở to hết cỡ kia trở thành bóng ma trong lòng của Edgar, cậu phải luôn để tâm đến Melvin, không được phép lơ là một giây nào nếu không cậu sẽ phải trả một cái giá cực kỳ đắt đỏ.
“Thanh Kiếm Của Bầu Trời!”
Edgar cao giọng nói, năng lượng kỳ lạ giáng xuống từ bầu trời bảo vệ Edgar ba trăm sáu mươi độ làm Melvin không thể tiếp cận Edgar, Melvin còn gánh chịu một số vết chém nhỏ.
“Bầu Trời Rực Lửa!”
Đột nhiên, Edgar dùng đến một sức mạnh khác của quyền năng bầu trời, lấy vị trí Edgar làm trung tâm, không gian bầu trời xung quanh bỗng nhiên cháy rực, nó nhanh chóng bao phủ cả Melvin vào trong đ·ám c·háy bất chợt đó, đây là một loại sức mạnh t·hảm h·ọa của thiên nhiên cực kỳ tàn khốc.
Edgar đã từng nhìn thấy bầu trời rực lửa một lần, cậu vẫn còn nhớ như in trong đầu.
Trong quá khứ, khi bầy Venger ập đến phá hủy bức tường bảo vệ một căn cứ của loài người, chúng nhe răng nhào tới cắn xé con mồi. Edgar cùng rất nhiều người khác đã bỏ chạy khỏi căn cứ, trong một khoảnh khắc nhỏ, Edgar đã quay đầu lại, cậu nhìn thấy thủ lĩnh của căn cứ đã tự châm lửa đốt cháy đống chất nổ, người thủ lĩnh đáng kính đã bị ngọn lửa khủng kh·iếp nuốt chửng cùng bầy Venger, cả bầu trời rực lửa, nhờ đó mà Edgar và nhiều người khác đã chạy trốn khỏi miệng máu của đám Venger.
Khi sử dụng Bầu Trời Rực Lửa, Edgar đã đưa vào nó cơn giận dữ của chính cậu, giận dữ vì sao một kẻ như Melvin lại có thể sống vui vẻ còn những người như vị thủ lĩnh kia lại c·hết thê thảm như vậy.
Thoáng chốc, ngọn lửa nóng bỏng thiêu đốt Chiến Giáp Ánh Bạc, Melvin đau đớn, nhưng hắn ta vẫn không ngừng lại động tác t·ấn c·ông, hắn ta nở một nụ cười châm chọc, ngay sau đó, đám lửa xung quanh Melvin đột nhiên trở nên chậm chạp gấp nhiều lần.
Melvin xuyên qua Bầu Trời Rực Lửa, hắn ta hớn hở đưa móng vuốt bạc định đâm xuyên qua đầu của Edgar thì bất ngờ Edgar thoát khỏi được trạng thái làm chậm từ Melvin.
Trong hai con ngươi sửng sốt của Melvin, Edgar gồng cánh tay lên rồi đánh thẳng một cú đấm vào mặt Melvin, hắn ta bắn ngược ra sau như thể một viên đạn, phần giáp đầu b·ị đ·ánh vỡ vụn.
“Trời Quang Mây Tạnh!”
Edgar chậm rãi nói, cậu vừa sử dụng sức mạnh thần kỳ bắt nguồn từ sức mạnh bầu trời, đó là Trời Quang Mây Tạnh, nó giúp cậu nhanh chóng thoát khỏi các hiệu ứng bất lợi, giống như bầu trời sau cơn mưa lớn, mây mù tản đi, để lộ ra một khoảng trời trong xanh tuyệt đẹp.
“Không ngờ ngươi đã ẩn dấu một phần năng lực, đó là khả năng làm chậm cả môi trường!” Edgar dõng dạc nói.
Melvin vẫn chưa c·hết, hắn ta ôm mặt một cách đau khổ, cú đấm vừa rồi làm Melvin mất ít nhất ba bốn cây răng, cơn đau đang chiếm trọn lấy tâm trí của Melvin, một kẻ lười nhác như hắn không hề thích b·ị t·hương chút nào.
Melvin gầm gừ, bắt đầu phun ra mấy từ ngữ không tốt: “Edgar, thằng nhãi khốn nạn, mày đã giấu thứ sức mạnh thoát khỏi năng lực của tao?!”
Edgar thẳng thừng đáp: “Melvin, ta vẫn còn rất nhiều món quà bất ngờ dành cho ngươi đấy, cứ từ từ mà tận hưởng bữa tiệc bất ngờ này đi!”
“Thằng nhãi khốn kiếp, tao muốn cắt lưỡi của mày!” Melvin nghiến răng, máu chảy ra từ khóe miệng làm hắn trông như quỷ dữ điên cuồng đến từ địa ngục.
Edgar tỏ ra thản nhiên: “Cứ việc xông tới đây!”
Phía bên kia, các trận chiến vẫn đang diễn ra giữa Giáo Đình và tổ chức K.A.K, tiêu biểu là trận chiến của Aviv cùng một người nam nhỏ con tên là Vishal.
Sau nhiều lần b·ị đ·ánh bay bởi ngọn mâu của Aviv, Vishal với một cơ thể chồng chất v·ết t·hương đã chậm đi so với lúc đầu, thế nhưng gương mặt của Vishal vẫn là một gương mặt hưng phấn đến điên dại.
Aviv cảm thấy Vishal này không đơn giản là một kẻ điên cuồng thích bị n·gược đ·ãi, rõ ràng Vishal đang ấp ủ một âm mưu gì đó để giúp hắn ta giành lấy chiến thắng cuối cùng.
Chính vì lý do đó, Aviv quyết định ra một đòn đánh kết liễu kẻ địch trước khi kẻ địch thực hiện được âm mưu.
Aviv đặt một chân ra sau làm trụ để mượn lực, năng lượng lẫn sức mạnh thể chất đang dần dần thức tỉnh ngay bên trong cơ thể của cô, cả người được bao phủ bởi một luồng năng lượng màu vàng nhạt, đôi mắt trực thẳng vào Vishal, ngay lúc này, Aviv khẽ lẩm bẩm:
“Quang Huy!”
Vishal vừa mới ăn trọn một đòn đánh vào đầu nên hơi choáng váng, hắn đừng dậy từ trong đóng đất đá đổ nát, Chiến Giáp Ánh Bạc đang chữa trị các phần giáp nhận tổn thương, Vishal chợt cảm nhận được một thứ kia đó cực kỳ đáng sợ đang ập đến gần, hắn ta vội vàng nhìn về phía Aviv thì đôi mắt của hắn bị ánh sáng vàng chiếm trọn.
“Cái quái gì?” Vishal hoảng hốt.
Trong giây phút này, Aviv cứ như hóa thân thành một vầng Mặt Trời trước Vishal, vầng Mặt Trời đó lại đang bay đến với một tốc độ kh·iếp người, Vishal còn chưa thể nhấc một ngón tay lên để phòng thủ thì đã nhận lấy đòn đánh này của Aviv, vầng Mặt Trời trông như thể đã cắn nuốt Vishal, bao phủ hắn ta bằng ánh sáng chói lóa sáng ngời ngợi.
Xẹt! Xẹt! Ầm! Ầm! Ầm!
Cơ thể Vishal bị hàng trăm mũi mâu nhọn hoắc đâm thủng từ trước ra đằng sau, hắn ta bay ra ngoài rồi đụng nát rất nhiều bức tường.
Aviv xuất hiện trở lại ngay sau đó, cô nghiêng đầu nhìn vào vị trí Vishal, giọng nói nhỏ nhẹ: “Dọn dẹp mấy tên rác rưởi như ngươi là trách nhiệm của một hầu gái.”
Aviv, cô hầu gái luôn luôn có thứ hạng đứng sau Behira, một trong những người gia nhập Quang Minh Giáo Đình sớm nhất, điều đó nghĩa là Aviv hoàn toàn có tư cách hưởng các đặc quyền của Giáo Đình về tài nguyên, các pháp thuật đạt đến đẳng cấp Thần Thuật, cũng như cơ hội đi vào Thần Niệm Trần Ai Giới.
Aviv vẫn luôn là một người không đáng chú ý giữa dòng người nhộn nhịp của Thập Linh Hỏa Thành, khi so sánh với các thành viên nổi bật khác trong Giáo Đình thì sự tồn tại của cô càng bị coi nhẹ, thế nhưng điều đó chẳng có nghĩa là Aviv yếu ớt.
Ngay cả Chad và Edgar cũng phải thừa nhận rằng họ còn thua kém Aviv rất nhiều!
Rắc rắc!
Một vài tiếng động nhỏ phát ra từ vị trí Vishal ngã xuống, Aviv nhíu mày, cô quay người nhìn thẳng vào đó thì thấy Vishal đã đứng lên với một cơ thể đầy v·ết t·hương trí mạng dữ tợn.
“Tuyệt vời!” Vishal thỏ thẻ, gần như không phát ra tiếng.
“Tuyệt vời!”
Sau đó Vishal dùng hết sức lực còn lại để hét lớn, vẻ mặt hưng phần nồng nhiệt, đôi con ngươi vừa hạnh phúc vừa điên cuồng.
Hắn ta lấy một đống vật thể hình tròn bỏ vào miệng rồi nuốt xuống, chúng là đan dược chữa thương mua từ các cửa hàng ven đường, Vishal còn lấy thêm mấy ống tiêm để bơm dung dịch lỏng màu xanh vào cơ thể, chúng là các thành tựu khoa học kỹ thuật giống như Chiến Giáp Ánh Bạc, chúng giúp các v·ết t·hương của Vishal hồi phục trong thời gian rất ngắn.
Toàn bộ v·ết t·hương khép lại, cơ thể trở lại trạng thái tốt nhất, Vishal nghiêng đầu nghiêng cổ, hắn liếm môi khát máu: “Aviv, đã đến giờ thưởng thức bữa tiệc của kẻ đi săn rồi!”
Vishal nói trong lúc cơ thể của hắn đang biến đổi thành một con khỉ màu đỏ, đôi mắt ám kim hung tợn, màu sắc bạc của bộ giáp chiến đấu đã ẩn đi.
Vishal cao giọng nói ra: “Đây là năng lực thần thoại của ta “Khỉ Đỏ Hung Tợn” nó cho ta sức mạnh hấp thụ năng lượng từ đòn t·ấn c·ông bên ngoài để biến thành năng lượng dùng cho việc biến hình vào trạng thái mạnh nhất, trong trạng thái này, sức mạnh, sự dẻo dai, sức bền, khả năng phòng ngự, kể và linh hồn của ta đều mạnh hơn lúc bình thường từ năm đến mười lần.”
Aviv hời hợt nói: “Vậy thì thế nào?”
Vishal cười đáp lại: “Đó là lý do ngươi c·hết, Aviv!”
Vù!
Vishal dứt lời thì hắn đã xông tới như một tia chớp màu đỏ, nó lướt qua không khí rồi tiếp cận trước Aviv trong chưa đầy một cái chớp mắt, đồng thời, Vishal đánh ra một cú đấm nhắm vào phần tim của Aviv, hắn muốn dùng cú đấm này đánh vỡ tim lẫn nội tạng Aviv khiến Aviv c·hết vì sốc.
Aviv gần như không thể theo kịp tốc độ hiện giờ của Vishal, cô phản ứng theo bản năng, mũi mâu đâm thẳng ra phía trước chạm vào cú đấm của Vishal, hai nguồn năng lượng trái ngược v·a c·hạm tạo thành một v·ụ n·ổ nhỏ khiến cả hai đều lùi mấy chục bước.
“Hahaha!” Vishal cười hồ hởi bởi vì hắn nhìn thấy bàn tay cầm mâu của Aviv đã rách, máu tươi chảy ra từ v·ết t·hương nhuộm ngọn mâu thành màu đỏ.
Aviv nhíu mày khó chịu: “Tại sao ngươi cứ lì lợm như vậy? Ta rất ghét những đống rác kinh tởm giống như ngươi đấy!”
“Behira, tôi g·iết hắn ngay luôn nhé?”
Aviv đột ngột hỏi Behira, người đang đối mặt Jason, thủ lĩnh của đám thành viên tổ chức K.A.K.
Behira và Jason vẫn chưa bắt đầu chiến đấu, hai người đang quan sát lẫn nhau và quan sát các trận chiến của đồng đội, Behira vừa nghe câu hỏi của Aviv thì nhẹ nhàng lắc đầu từ chối vì cô biết Aviv đang ám chỉ đến cái gì, tâm trạng của Aviv càng tồi tệ hơn nữa.
Aviv đành phải tiếp tục chiến đấu với Vishal, với sức mạnh của năng lực cấp độ thần thoại “Khỉ Đỏ Hung Tợn” thì Vishal không còn lép vế nữa, hắn ta đã có thể phản công làm Aviv b·ị t·hương nhẹ, trong khi hắn đang hấp thụ năng lượng từ các đòn đánh từ bên ngoài giúp năng lực ngày càng mạnh mẽ hơn.
Jason cười châm chọc: “Behira, Tổng Lãnh Thánh Điện, các đồng đội của ngươi đang c·hết dần c·hết mòn, ngươi không cảm thấy thương tiếc cho bọn chúng sao?”
Behira đáp khẽ: “Jason, ngươi nên dành tâm trí lo cho bản thân mình thì hơn.”
“Vậy sao? Ngươi có thể làm được gì?” Jason nhe răng khiêu khích.
Vù!
Một âm thanh gió thổi thoảng qua tai, Jason trừng mắt vì nhìn thấy Behira đã đứng bên phải của hắn, hắn hoàn toàn không thể cảm nhận được rằng Behira đã ở đó bằng cách nào, toàn thân Jason tê dại, các tế bào, cơ bắp, các giác quan và hệ thần kinh lập tức phản ứng, hắn ta tung một cú chém bằng thanh kiếm bạc về phái bên phải nhưng lại chém vào không khí, Behira đã trở lại vị trí cũ, đứng đối diện Jason.
“Hô! Hô!”
Jason thở mạnh vài nhịp vì bị kích thích nghiêm trọng, nhưng chuyện này không nằm ngoài dự đoán của hắn, rất nhanh thì hắn lấy lại sự bình tĩnh.
Behira đưa mắt nhìn vào nơi Jason chém qua, một đường kiếm phản xạ của Jason khiến mặt đất cả trăm mét bị cắt làm hai nửa, vết chém còn rất sâu, nó giúp cô đánh giá được phần nào về thực lực của Jason.
Behira dõng dạc nói: “Phản ứng của ngươi khiến ta cảm thấy ngạc nhiên.”
Jason lắc đầu trả lời: “Không, người nên ngạc nhiên là ta mới đúng, Behira, ta không ngờ rằng ngươi lại nắm giữ được năng lực tiến hóa liên quan đến điều khiển thời gian, nó là thứ năng lực đáng sợ đấy, ngươi có biết không?”
Behira cau mày trong vài giây rồi đáp lại: “Xem ra các ngươi đã chuẩn bị rất kỹ càng trước khi đến đây.”
“Đúng vậy, dù sao đi chăng nữa, bọn ta không phải là những tên thích tìm đường c·hết!” Jason cười lớn.
Jason nói xong, tầm mắt của hắn thấy rõ một mũi thương lớn đang đâm tới chuẩn bị xuyên thủng đầu của hắn, nhưng Jason không hề ngạc nhiên hay hoảng sợ vì tốc độ t·ấn c·ông của Behira, hắn ta dùng một tốc độ ngang ngửa với Behira để tránh sang một bên khiến đòn đánh kia thất bại.
Behira xuất hiện ngay tại vị trí cũ với vẻ mặt nghiêm tục hơn hẳn: “Ngươi có thể nhìn thấy trước tương lai?”
Jason lại lắc đầu: “Không, ta không thể nhìn thấy trước tương lai, bởi vì năng lực của ta giúp ta đi tới tương lai!”
“Đi tới tương lai ư?” Behira khó hiểu.
Năng lực tiến hóa của Behira là điều khiển dòng chảy thời gian của bản thân hoặc một mục tiêu nào đó, vừa rồi cô đã gia tốc dòng thời gian của chính cô để t·ấn c·ông Jason nhưng Jason đã né được, chuyện này rất phức tạp.
Có thể nói, đây là lần đầu tiên Behira đối mặt kẻ địch có thể nhìn thấy và né tránh được đòn đánh của cô!
Jason cười một cách tự tin: “Năng lực của ta còn làm được nhiều điều phi thường hơn thế, ví dụ như, khuếch đại sức mạnh năng lực của đồng đội!”
“Ngươi có cảm thấy điều gì không Behira?” Jason bỗng nhiên hỏi.
Behira giật mình, cô đưa mắt nhìn quanh thì thấy toàn bộ không gian ở khu vực trung tâm này đang chậm lại gấp nhiều lần, nếu không phải có năng lực thời gian thì Behira cũng không thể nhận thức được việc này, ngoài ra, cô còn thấy sự làm chậm kia đang tăng mạnh, ngay cả với năng lực của cô thì cô cũng sẽ bị làm chậm vào một lúc nào đó.
Behira phát hiện năng lực này bắt nguồn từ người tên Melvin đang chiến đấu với Edgar, còn Edgar bị đông cứng một chỗ, không thể hành động, hay nói đúng hơn là toàn bộ người ở đây đều đã bị đông cứng bởi sự làm chậm.
“Năng lực của ngươi không nằm ở đôi mắt!” Behira thản nhiên nói với Melvin.
Melvin định g·iết hại Edgar thì nghe được mấy lời nói đó, hắn ta tỏ ra hứng thú nên xoay người đáp:
“Thằng nhãi ranh đó không biết gì cả, nếu ta thật sự muốn g·iết nó thì nó đ·ã c·hết hàng ngàn lần rồi, tất cả mọi chuyện diễn ra từ đầu cho đến lúc này đều vì một mục đích…”
“Đó là dùng năng lực “Khuếch Đại” của Jason giúp năng lực “Làm Chậm” của ta mạnh hơn gấp mấy chục lần, đây sẽ là đòn t·ấn c·ông trí mạng nhất khiến cho toàn bộ các ngươi thua cuộc!”
“Vậy à? Các ngươi đã hoàn thành một kế hoạch rất khó đấy!” Behira lẳng lặng nói.
Từ đầu đến cuối, Melvin đánh lừa toàn bộ mọi người về năng lực của hắn, từ suy đoán của Edgar về Melvin rằng năng lực nằm ở đôi mắt cho đến khi Melvin có thể tác động năng lực đến cả môi trường trong phạm vi tầm nhìn, sau cùng Melvin bộc lộ năng lực thật sự không bị giới hạn bởi đôi mắt.
Melvin thẳng thắng nói: “Behira, Tổng Lãnh Thánh Điện, ta khen ngợi sự điềm tĩnh của ngươi vào giây phút kề cận c·ái c·hết này.”
“Năng lực của ta đang ngày một mạnh hơn, bây giờ, chúng ta nên bắt đầu bữa tiệc bất ngờ c·hết chóc này bằng việc g·iết ngươi trước nhé, Tổng Lãnh Thánh Điện?”
Jason cười lớn: “Quả là một bữa tiệc tuyệt vời!”
Jason cũng bị ảnh hưởng bởi năng lực “Làm Chậm” hắn miễn cưỡng dùng “Khuếch Đại” vào các tế bào, cơ quan thần kinh phần đầu để nói chuyện, giúp tinh thần tỉnh táo duy trì năng lực giúp đỡ Melvin khống chế hiện trường, với lại Melvin ít tập trung sức mạnh vào Jason nên Jason dễ thở hơn nhiều.
Hành động của Behira ngày một chậm lại, Melvin dần dần tập trung hầu hết sức mạnh về phía Behira để áp chế Behira, người được xem là mạnh nhất trong khu vực trung tâm Giáo Đình.
Bộ giáp của Melvin chuyển hóa thành một khẩu súng lớn màu bạc, viên đạn của nó có uy lực mạnh hơn viên đạn bình thường rất nhiều, Melvin từ tốn đưa nòng súng nhắm vào đầu Behira:
“Lên đường thôi, Tổng Lãnh Thánh Điện đáng kính!”
Melvin thản nhiên nói, hắn ta chuẩn bị bóp cò bắn ra viên đạn kết thúc mạng sống Behira thì một bàn tay nào đó đã đặt lên vai Melvin một cách quỷ dị, bàn tay này bóp chặt lấy phần vai làm Melvin không thể thoát khỏi, rất nhanh thì có thêm một bàn tay khác đặt lên đầu của Melvin rồi vặn cổ hắn sang một bên.
“Này, Melvin, ai cho phép ngươi quay lưng lại với kẻ địch của mình thế hả?”
Một giọng nói khe khẽ vọng vào tai Melvin, cùng lúc đó, hắn nhìn thấy kẻ đang bắt lấy mình, đó là một sinh vật kỳ dị khác thường với đôi mắt màu xanh xa thẳm như thể ẩn chứa toàn bộ bầu trời rộng lớn.
Bành!
Melvin còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đôi mắt của hắn đột nhiên nổ tung!
Răng rắc!
Bàn tay bắt lấy đầu Melvin co lại bóp nát cái đầu của hắn khiến hắn c·hết thảm ngay tại chỗ!
“Melvin, ngươi đã quên rồi sao? Bữa tiệc bất ngờ mà ta dành cho ngươi còn rất nhiều thứ thú vị!”
Một giọng nói khe khẽ vọng vào tai mỗi người khiến tim của họ như thể ngừng đập, cảm giác nguy hiểm bùng nổ tỏa ra từ sinh vật vừa g·iết hại Melvin cứ như nuốt chửng tâm linh của mỗi người, trực giác mách bảo rằng họ không thể nhìn vào sinh vật đó, nếu không đôi mắt của họ cũng sẽ nổ tung.
Lúc này, Behira nhắm mắt lại, cô chậm rãi nói:
“Sức mạnh bị cấm, hình thái nguyên sơ…!”
“Thần Bảo Vệ Bầu Trời, Edgar!!”