Chương 717: Tộc Trưởng Chiến!
Một cơn gió mạnh thổi qua cuốn bay hết khói bụi, cùng với đó là cảnh vật ở bên trong hiện ra trước tầm mắt của mọi người.
Đúng như họ tưởng!
Hắc Diên Sương vẫn đứng thẳng người, bộ khải giáp màu trắng bạc đang phản chiếu tia sáng của Mặt Trời làm tôn vinh vẻ đẹp hào hùng của cô, một tay cô cầm cây bổng pháp bảo, đôi mắt lạnh nhạt nhìn về phía trước cách cô không xa lắm, khoảng chừng vài mét.
Ở nơi đó, máu tươi chảy xuống trở thành một phần của Xích Hùng Chiến Đài, khiến chiến đài này càng thêm sát phạt, khủng kh·iếp, máu đó thuộc về Thiết Nam Yêu Vương, tộc lão của Thiết Thạch Nghĩ tộc.
Một tay hắn ta đang ôm ngực, một tay chống lên mặt đất, cả người gần như không còn sức lực, tùy ý nằm dài trên nền đá lạnh lẽo, khóe miệng có một vệt máu tươi, đôi mắt vẫn còn toát ra sự kh·iếp hãi.
Trong một cái nháy mắt, khi Hắc Diên Sương kích hoạt sức mạnh của huyết mạch, đòn t·ấn c·ông đó cũng là át chủ bài của cô, Thiết Nam cảm thấy toàn thân bị áp chế gắt gao, một cảm giác sợ hãi chiếm hữu tâm trí khiến hắn rơi vào hoảng loạn.
Ngay sau đó, Thiết Thạch Yêu Giáp b·ị đ·ánh vỡ, một đòn t·ấn c·ông trời giáng đánh trúng vào ngực của hắn làm hắn bay ra ngoài, b·ị t·hương rất nặng, ít nhất cần dưỡng thương trong vòng nửa tháng trời.
Thiết Nam càng kh·iếp sợ hơn nữa là hắn biết rõ Hắc Diên Sương đã thu hồi phần lớn lực lượng, nếu không thì hắn đã biến thành một cái t·hi t·hể.
“Trận đấu thứ nhất của Tộc Lão Chiến, Hắc Diên Sương đại diện cho Hắc Viên tộc thắng lợi!” Lời tuyên bố kết quả vang dội từ Điệp Lãng.
“Chúng ta thua?” Nhiều Thiết Thạch Nghĩ giật mình, nội tâm hoang mang cực độ.
Liên tiếp thua nhiều trận đấu quan trọng làm bọn họ hoài nghi thực lực của bộ tộc!
Chẳng lẽ bộ tộc bọn họ lại chẳng bằng Hắc Viên tộc bắt nguồn từ một khu rừng ở vùng đất nghèo nàn về linh khí ư?
Đây quả đúng là một đòn trọng kích đánh thẳng vào lòng tự tôn của Thiết Thạch Nghĩ tộc!
“Lại thua!” Thiết Ma Hào cắn răng nói, đôi mắt lạnh lùng, may là hắn giữ chức vị Tộc Trưởng đã lâu, rèn luyện được một tâm cảnh cứng rắn, nếu không thì hắn ta nhảy lên t·ấn c·ông Hắc Viên tộc hay thậm chí là quát mắng tộc nhân của hắn rồi.
“Đưa Thiết Nam tộc lão trở về đây trị thương!” Thiết Ma Hào nhàn nhạt ra lệnh cho những Thiết Thạch Nghĩ đứng sau lưng.
Vài ba Thiết Thạch Nghĩ liền gật đầu chấp hành mệnh lệnh từ Tộc Trưởng, bọn họ đi đến gần Thiết Nam tộc lão rồi đưa hắn ta về, còn Thiết Nam vẫn chưa hết bàng hoàng, chưa thoát khỏi sự kh·iếp hãi vì Hắc Diên Sương bộc lộ ra sức mạnh quá lớn lao.
Phải biết rằng, Hắc Diên Sương còn chưa đặt chân vào lĩnh vực Yêu Vương!
“Hắc Viên tộc lại chiến thắng!!”
“Thật không thể nghì đến kết quả này!”
“Đúng là một trận đánh hay, chuyến đi này không uổng công!”
“Rất có giá trị quan sát!”
Mọi người nhao nhao cất tiếng nói với vẻ mặt chấn kinh.
Vào lúc này, Hùng Thành Kiệt cười khổ:
“Xích Hùng Chiến Đài đã bị hủy, xem ra chúng ta cần một chiến đài khác để thay thế!”
Sức mạnh từ hai bên quá mạnh mẽ, Xích Hùng Chiến Đài không chịu nổi sức p·há h·oại nên không còn đáp ứng được điều kiện cho trận chiến tiếp theo.
Âm thanh phát ra từ Hùng Thành Kiệt vừa dứt, Xích Hùng Chiến Đài lóe sáng rồi biến mất, trở về trong tay Hùng Thành Kiệt thì một giọng nói của phái nam trẻ tuổi đã vang lên.
“Trùng hợp đấy, ta cũng mang theo một chiến đài, tên của nó là Quang Minh Chiến Đài!”
Tất nhiên, có tư cách nói chuyện trước hàng ngàn yêu tộc, nhân loại, và hai Đại Yêu Vương không ai khác chính là Thanh Vũ.
Mọi người vừa nhìn về phía Thanh Vũ thì hắn đã vung tay lên một cái nhẹ, một tia sáng trắng thuần bắn ra từ Nhẫn Chứa Đồ trên ngón tay của Thanh Vũ.
Kế tiếp, mọi người nhìn thấy một chiến đài màu trắng tinh khôi xuất hiện ngay vị trí cũ của Xích Hùng Chiến Đài.
Tiếng nói của Thanh Vũ lại tiếp tục rơi vào tai của mọi người:
“Quang Minh Chiến Đài được làm từ Bạch Quang Ngọc Thạch do Luyện Khí Sư chế tạo, lại có Trận Pháp Sư bố trí một trận pháp cấp bốn dùng để gia tăng thêm độ cứng rắn của chiến đài.”
Nói tới đây, Thanh Vũ giương mắt lên nhìn vào Hùng Thành Kiệt và Điệp Lãng, hắn ta nở một nụ cười mỉm:
“Theo ta nghĩ, nó có thể tiếp nhận toàn bộ trận chiến của Đại Yêu Vương trở xuống, không biết hai vị có ý kiến gì không?”
Nghe Thanh Vũ giải thích, Hùng Thành Kiệt, Điệp Lãng và mọi người liền bắt đầu dùng thần thức hay nhiều thủ đoạn đánh giá Quang Minh Chiến Đài.
Quang Minh Chiến Đài giống như đang hấp thu ánh sáng, không cần bất cứ sự trang hoàng mỹ lệ gì nó cũng trở thành một chiến đài bắt mắt, đủ để đại diện cho quy cách cao cấp của những trận chiến, đề cao danh dự của những người chiến đấu trên đó.
Quang Minh Chiến Đài là một vật phẩm do Vũ Hy cùng Mặc Hàn cùng nhau chế tạo cho thành viên dự bị của Quân Đoàn Gaia luyện tập, còn những thành viên chính thức thì đã chạy vào Huyễn Linh Chiến Trường, căn bản không cần dùng đến chiến đài này làm gì.
Vì vậy, cấp bậc của Quang Minh Chiến Đài không cao lắm, chỉ là ngang với pháp bảo cấp bốn tuyệt phẩm, chịu đựng những đòn pháp thuật mạnh nhất của tu sĩ nửa bước Ngũ Dương kỳ, cũng chính là nửa bước Hòa Thần kỳ.
Giây lát sau, Hùng Thành Kiệt và Điệp Lãng nhìn lẫn nhau rồi cùng gật đầu. Hùng Thành Kiệt cất tiếng nói với Thanh Vũ:
“Quang Minh Chiến Đài có thể đáp ứng các trận chiến tiếp theo, mời người đại diện của hai bên tiến lên chiến đài!”
“Hắc Tiều Đại Trưởng Lão, cố lên nha!” Hắc Diên Sương vừa vỗ vai Hắc Tiều vừa nói, ông ta là một tộc lão có danh vọng cao nhất trong Hắc Viên tộc, được hàng trăm ngàn Hắc Viên kính trọng.
Hắc Tiều quay đầu nhìn Hắc Diên Sương rồi đến những tộc nhân mà ông quen biết, ông hít sâu một hơi rồi gật đầu một cái, không lời nói những như vậy đủ để thể hiện sự quyết tâm của Hắc Tiều.
“Trận đấu thứ hai của Tộc Lão Chiến, Hắc Tiều chiến đấu với Thiết Hoàng!” Điệp Lãng chậm rãi cất tiếng nói ra.
Hai người đứng đối diện với nhau, Hắc Tiều hơi cao tuổi một chút nhưng vì cảnh giới đề cao nên tuổi thọ kéo dài, thể trạng tốt hơn so với lúc trước, thân đứng thẳng băng như một cây cột, thân mặc trọng giáp, khí chất bên ngoài không hề thua kém khi so với những chủng tộc như Thiết Thạch Nghĩ.
Còn Thiết Hoàng là một Yêu Vương sơ kỳ, khí thế hung hăng không sợ hãi giống như muốn lấn áp Hắc Tiều.
Thiết Hoàng không tin rằng Hắc Viên tộc lại sáng tạo ra thêm một cái kỳ tích!
Mang trên mình gánh nặng vì chuỗi thua liên tục, Thiết Hoàng nhất định phải chiến thắng!
“Trận chiến bắt đầu!” Điệp Lãng khoát tay trong sự reo hò trợ uy của những người quan chiến từ xa.
Thế là Hắc Tiều Đại Trưởng Lão và Thiết Hoàng liền vào thế chiến đấu, trong giây lát, tình cảnh rất căng thăng, yêu lực trùng kích bừa bãi, các luồng sóng xung kích nhộn nhạo vô hình nhưng lại rất mạnh mẽ, có thể thổi bay những kẻ yếu.
Hắc Tiều cũng nhận được một phần thưởng từ Thanh Vũ, huyết mạch thay đổi từ bình thường trở thành bất phàm, một phần mười dòng máu của Thánh Viên tộc đang chảy trong người ông,
Hiển nhiên, vì giá cả của một giọt máu Thánh Viên là mười ngàn điểm tín ngưỡng cố định nên Thanh Vũ mới hào phóng, phát cho Hắc Viên tộc nhiều giọt máu đến vậy, từ Hắc Ni Tộc Trưởng tới Hắc Tiều, Hắc Diên Sương và Hắc Tần, mọi người đều có đủ.
Ngoài ra, Thanh Vũ còn giữ một viên Thiên Phú Chi Tin chuẩn bị đưa cho Hắc Ni Tộc Trưởng.
Quang Minh Giáo Đình đang khuếch trương tín ngưỡng ở một vài thế lực một sao gần Không Vũ quốc, lại có thêm tín ngưỡng ở Hắc Viên Sâm Lâm và Hành Tinh Gaia, số lượng Tín Đồ tăng vọt, điểm tín ngưỡng cố định và điểm tín ngưỡng bình thường cũng dư ra rất nhiều.
Vì thế Thanh Vũ mới dễ dàng đồng ý phát cho Khoa Học Viện một chiếc Chiến Hàm Hoàng Đế số hai với giá trị là năm trăm triệu điểm tín ngưỡng, tuy vậy, Thanh Vũ cần tích lũy điểm tín ngưỡng trong một khoảng thời gian là một tuần nữa mới đủ mua sắm cho Viện Trưởng Mira nghiên cứu.
Hắc Tiều không sử dụng pháp bảo, hay nói chính xác là ông ta không có pháp bảo cao cấp như Hắc Diên Sương bởi vì ngay cả Giáo Đình cũng không có đủ tài nguyên chế tạo pháp bảo, v·ũ k·hí phục vụ cho công cuộc vĩ đại giải cứu quê hương ở Hành Tinh Gaia.
Hắc Tinh đã đưa cho Hắc Diên Sương pháp bảo đó, còn những tộc nhân khác thì không có phần.
Không có pháp bảo phụ trợ, tuổi tác làm giảm đi nhiều chiến lực của Hắc Tiều, kẻ địch lại là Yêu Vương sơ kỳ gần đột phá trung kỳ, kinh nghiệm chém g·iết bỏ xa Hắc Tiều Đại Trưởng Lão.
Nhưng dù thế, Hắc Tiều vẫn chiến đấu một cách phấn khởi, sau cùng dùng Thánh Viên Phụ Thể kết hợp Cuồng Nộ Quyền, cộng thêm nhiều kỹ năng Thánh Kỵ Sĩ và Ngũ Hành Pháp Thuật, kết quả là trận chiến không phân ra được thắng bại.
Hắc Tiều, Thiết Hoàng đều mệt mỏi rã rời, không thể tiếp tục đánh nữa.
Cho nên, Điệp Lãng cao giọng tuyên bố:
“Trận chiến thứ hai của Tộc Lão Chiến, cả hai bên không phân ra thắng bại, vì thế kết quả chung cuộc là hòa nhau!”
Vì nhìn thấy nhiều kỳ tích do Hắc Tiên tộc tạo ra, hầu hết mọi người đều không cảm thấy bất ngờ với kết quả này.
Thiết Hoàng cắn chặt hàm răng nhìn vào Hắc Tiều, hắn cảm thấy Hắc Tiều rất khó chơi, phòng ngự cực kỳ trầm ổn, rất ít khi lộ ra điểm yếu, còn có nhiều pháp thuật quái lạ, kết quả này làm hắn ta cảm thấy biệt khuất.
Lần thứ hai, Yêu Vương của Thiết Thạch Nghĩ lại không thể chiến thắng Yêu Tướng của Hắc Viên!
“Ông đã chiến đấu rất tốt!” Hắc Ni Tộc Trưởng vỗ vai Hắc Tiều rồi nói.
Những Hắc Viên khác gật đầu thể hiện sự ủng hộ của bọn họ dành cho Hắc Tiều dù Hắc Tiều không chiến thắng.
“Lại thua nữa, không được để tình trạng như vật tiếp tục diễn ra!” Thiết Ma Hạo nhanh chóng suy nghĩ.
Thế là Thiết Ma Hạo trầm giọng ra lệnh:
“Thạch Công Quyền, ngươi hãy trở lại đây, để cho Thiết Phương tộc lão lên đi!”
“Thiết Phương tộc lão!” Thạch Công Quyền là tộc lão đang chuẩn b·ị đ·ánh trận thứ ba, khi nghe mệnh lệnh từ Thiết Ma Hạo, hắn ta cảm thấy kinh ngạc.
“Thiết Phương, tộc lão cảnh giới Yêu Vương trung kỳ!” Điệp Uyển nhấc mí mắt lên nhìn vào Thiết Ma Hạo.
“Có vẻ như Thiết Ma Hạo rất muốn giành lấy một chiến thắng!”
“Theo như tình hình này, dù chiến thắng cũng không làm cho mọi người phục! Dùng Yêu Vương trung kỳ đánh với Yêu Tướng, đây là một hành động không đẹp đẽ, thế nhưng Thiết Ma Hạo khôn còn cách nào khác nữa!” Hùng Bá khẽ nói một tiếng rồi im lặng.
Thạch Công Quyền trở về, Thạch Phương bình tĩnh bước lên Quang Minh Chiến Đài, mỗi một bước chân đều tỏa ra áp lực nặng nề bao phủ toàn trường, yêu khí tung hoành mấy ngàn mét.
“Linh áp này… không thể sai đi đâu được, Thiết Nghĩ tộc muốn đưa Yêu Vương trung kỳ vào trận đấu thứ ba!”
“Cái này đúng là đang khi dễ Hắc Viên tộc không người!”
“Đây là chiến đấu vì tương lai của bộ tộc, hiển nhiên Thiết Thạch Nghĩ không nương tay!”
“Hắc Viên tộc rất may mắn vì phần lớn chiến lực cao cấp của Thiết Thạch Nghĩ tộc đều đang ở Vực Sâu Vong Sương, nếu không thì Hắc Diên Sương và Hắc Tiều đã phải thua cuộc trước những Yêu Vương hậu kỳ, đỉnh phong rồi!”
Nghe người này phần tích, mọi người liền không tự chủ được mà gật đầu sau đó tiếp tục tập trung quan sát.
“Trận chiến thứ ba, Hắc Tần chiến đấu với Thạch Phương!” Điệp Lãng nhàn nhạt mở miệng thông báo.
“Bắt đầu đi!”
Hắc Tần dù có nhiều thứ gia tăng chiến lực, gần như mạnh ngang với Hắc Tiều Đại Trưởng Lão nhưng chắc chắn không phải là đối thủ xứng tầm với Thạch Phương, dù Hắc Tần rất cố gắng nhưng kết quả vẫn là thua cuộc.
Nhưng thua cuộc một cách vinh quang, không mất hết mặt mũi vì Hắc Tần thể hiện chiến lực cao, ngay cả Thạch Phương cũng phải nghiêm túc mới chiến thắng được.
“Trận chiến thứ ba của Tộc Lão Chiến, Thạch Nam đại diện cho Thiết Thạch Nghĩ tộc giành chiến thắng!” Điệp Lãng bình tĩnh nói ra.
“Tỷ số của Tộc Lão Chiến là bằng nhau, ta tuyên bố kết quả chung cuộc của Tộc Lão Chiến là hòa!”
“Mời hai bên chuẩn bị Tộc Trưởng Chiến!”
Tới đây, Điệp Lãng, Hùng Thành Kiệt hay toàn thể mọi người đều nhìn vào Thiết Ma Hạo và Hắc Ni Tộc Trưởng.
“Rốt cuộc đã có một trận thắng!” Thiết Ma Hao thở ra một hơi, sau đó hắn nở nụ cười nguy hiểm trong khi nhìn vào Hắc Ni Tộc Trưởng, rõ ràng Hắc Ni Tộc Trưởng không phải là kẻ địch của hắn.
“Ta phải cho ngươi biết hậu quả khi dám khiêu khích uy nghiêm của Thiết Thạch Nghĩ tộc!” Thiết Ma Hạo lạnh lùng nghĩ thầm.
“Tộc Trưởng Chiến…” Điệp Uyển thở dài, vẻ mặt thể hiện sự tiếc nuối xen lẫn nhẹ nhõm.
Tiếc nuối vì Hắc Viên tộc sẽ thua Ước Pháp Tam Chiến, một vì sao tỏa sáng rực rỡ nhưng bị dập tắt trong giây lát.
Mấy chục ngàn tộc nhân sẽ b·ị b·ắt làm nô lệ, làm sao có đủ thực lực quật khởi nữa chứ?
Chắc chắn Thiết Thạch Nghĩ sẽ chèn ép Hắc Viên tộc, triệt để nhổ tận gốc cây gai chướng mắt này!
Còn nhẹ nhõm vì Thiết Thạch Nghĩ tộc sẽ còn ở trong liên minh của Minh Hàng Sâm Lâm, danh tiếng cường thịnh, trấn nh·iếp những bộ tộc nhỏ kia làm bọn họ không thể không nghe theo, cùng nhau tạo thành đội quân yêu tộc chiếm lấy một mảnh đất màu đỡ tại Vực Sâu Vong Sương.
Đúng vậy, bao gồm cả Hùng Bá Tộc Trưởng, Điệp Uyển Tộc Trưởng hay những người khác đều đinh ninh rằng Hắc Ni Tộc Trưởng sẽ thua cuộc!
Chắc chắn rồi, khi Thiết Ma Hạo chiến thắng, tỷ số sẽ là bằng nhau, vào lúc đó, Ước Pháp Tam Chiến có một điều khoản quy định, chiến thắng bên chiến thắng Tộc Trưởng Chiến có quyền thủ vững chiến đài trong vòng nửa giờ đồng đồ, bên thua cuộc sẽ tiến hành khiêu chiến ba lượt, bất kỳ một tộc nhân nào cũng có thể khiêu chiến Tộc Trưởng.
Nếu Tộc Trưởng phe thắng thủ thành công thì giành thắng lợi sau cùng, còn không thủ được thì sẽ trở thành bên thua cuộc.
Theo như mọi người nghĩ, Thiết Ma Hạo với thực lực mạnh mẽ ngang Đại Yêu Vương sơ kỳ làm sao lại thua Hắc Ni Tộc Trưởng hay ba lượt khiêu chiến kế tiếp chứ?
“Đánh rất tốt, ngươi đã cho những người khác nhìn thấy nhiệt huyết nóng bỏng của Hắc Viên tộc!” Hắc Ni Tộc Trưởng khẽ nói để an ủi Hắc Tần Phó Tộc Trưởng.
“Tôi cảm thấy hổ thẹn…” Hắc Tần thở dài một cách sầu não.
“Đừng suy nghĩ bi quan, đối thủ của anh là Yêu Vương trung kỳ, thua cũng là điều dễ hiểu.” Hắc Tinh nhẹ giọng nói ra.
“Ta rất tự hào ví có một Phó Tộc Trưởng như ngươi, Hắc Tần!” Hắc Ni cười nói.
“Hắc Viên tộc phát triển thần tốc, một vài năm sau thì có thể vượt qua Thiết Thạch Nghĩ tộc, không cần để kết quả thắng bại lần này ở trong lòng, tương lai của Hắc Viên tộc xa hơn như thế nhiều!” Thanh Vũ từ tốn khuyên bảo một câu.
Thân là Giáo Hoàng, Thanh Vũ có nghĩa vụ phải tiếp thêm cho những thành viên Giáo Đình một nguồn động lực và tầm nhìn tương lai sáng lạng!
“Thời gian nghỉ ngơi đã kết thúc, mời hai vị Tộc Trưởng bước lên chiến đài!” Hùng Thành Kiệt dùng âm thanh to rõ nói chuyện làm mọi người phấn chấn cao.
Sau cùng thì trận chiến quyết định cũng bắt đầu!
Thiết Ma Hạo ngẩng cao đầu bước đi trước sự sùng bái của những tộc nhân khác, không cần tỏa ra uy thế rạng ngời nhưng hắn vẫn là tâm điểm của mọi người.
Nhưng mà khi hắn nhìn vào đối thủ thì hắn liền ngạc nhiên, sau đó chuyển thành khó chịu:
“Hắc Ni Tộc Trưởng, tại sao các ngươi lại cử Hắc Tinh lên ứng chiến?”
“Ta cũng là một Tộc Trưởng!” Hắc Tinh nhe răng, cậu trả lời thay cho Hắc Ni Tộc Trưởng.
“Hai vị tiền bối, việc này có vẻ như không hợp quy củ với Ước Pháp Tam Chiến cho lắm.” Thiết Ma Hạo ngẩng đầu nói với Điệp Lãng và Hùng Thành Kiệt.
“Hắc Ni Tộc Trưởng, Ước Pháp Tam Chiến là quy định của những bậc tiền bối, không thể bị khinh nhờn!” Điêp Lãng nhíu mày nói trong khi nhìn vào Hắc Tinh rồi nhìn tới Hắc Ni Tộc Trưởng.
“Ồ? Chúng tôi vẫn chấp hành đúng quy củ mà? Hắc Viên có rất nhiều Tộc Trưởng, và Hắc Tinh là một trong số đó!”
“Có phải vậy không các tộc nhân thân yêu của ta?” Hắc Ni cười khẽ một tiếng, nụ cười chói lóa càng làm những người khác tin tưởng.
“Đúng vậy, Hắc Tinh chính là Tộc Trưởng của bọn tôi!” Các Hắc Viên liền gật đầu lia lịa.
“Vậy thì Hắc Tinh có đủ quyền tham dự Tộc Trưởng Chiến!” Điệp Lãng muốn nói tiếp nhưng một âm thanh khác đã chấp nhận Hắc Tinh, đó là Hùng Thành Kiệt.
Cảnh giới của Hắc Tinh không quá Yêu Vương, dù lên đánh thay cho Hắc Ni Tộc Trưởng thì kết quả vẫn là thua mà thôi.
“Hừ!” Thiết Ma Hạo lạnh lùng nhìn vào Hắc Tinh, cảm xúc phẫn nộ tích lũy từ đầu đến giờ đang gào thét trong lòng hắn, hắn phải rửa sạch hết vết ô uế của Thiết Thạch Nghĩ tộc bằng cách chà đạp lên tên Hắc Viên gọi là Hắc Tinh này.
“Ta xin tuyên bố, Tộc Trưởng Chiến bắt đầu!” Hùng Thành Kiệt cao giọng tuyên bố.
Ở vào thời điểm này, không ai chú ý tới một người đứng bên cạnh Thanh Vũ.
“Giáo Hoàng, chúng ta cùng xem hiệu quả của Nguyên Vương Đan đi!” Nguyễn Thanh Đường Chủ mỉm cười.
“Ta rất sẵn lòng chiêm ngưỡng thành quả của Nguyễn Thanh Đường Chủ!” Thanh Vũ cười khẽ.
Hắc Ni, Hắc Diên Sương, Hắc Tiều, Hắc Tần đều nhìn vào Nguyễn Thanh, bọn họ vừa nhìn thấy Nguyễn Thanh đưa cho Hắc Tinh một viên đan dược gọi là Nguyên Vương Đan.
Và giống như Hắc Tinh, Thanh Vũ, Nguyễn Thanh đã chuẩn bị cho tình cảnh này từ trước, bọn họ đề cử Hắc Tinh lên chiến đấu thay cho Hắc Ni Tộc Trưởng.
“Yêu Vương?”
“Hắc Tinh là Yêu Vương ư?”
“Chẳng phải hắn vừa mới đi ra từ Trúc Cơ Cốc à?”
Một loạt tiếng kinh hô r·ối l·oạn, khó hiểu phát ra từ toàn thể mọi người, ngay cả hai Đại Yêu Vương cũng kinh ngạc đến ngây người.
Bởi vì ngoại trừ Thiết Ma Hạo đang tản ra ra uy thế của Đại Yêu Vương thì còn có một luồng uy thế khác được tỏa ra bởi một người mà làm cho toàn trường bất ngờ.
Hắc Tinh, vốn dĩ cậu ta chỉ là Yêu Tướng lại bất thình lình tỏa ra uy áp không kém gì Yêu Vương!
“Thiết Ma Hạo, chúng ta bắt đầu thôi!” Hắc Tinh tiếp tục nở nụ cười tươi tắn, nhưng lần này, Thiết Ma Hạo lại cảm thấy Hắc Tinh như thể một ma đầu khát máu đang đưa móng vuốt dữ tợn như thế muốn bóp nát hắn.
“Ngươi… làm sao có thể như vậy, không phải ngươi chỉ là Yêu Tướng thôi sao?” Thiết Ma Hạo hãi nhiên nói.
“Nhìn thấy bản mặt ngươi rất đáng ghét, cho nên ta lâm trận liền đột phá!” Hắc Tinh nhàn nhạt đáp lời.