Chương 699: Hiển lộ Thần Tích, tinh luyện bổn nguyên
“Quang Minh Giáo Đình còn đặt tên cho loại Venger đó nữa sao?” Sven giật mình hỏi.
“Venger Thức Tỉnh không phải do Venger thường tiến hóa thành, mà xuất hiện vì con người rơi vào tuyệt vọng nhất, toàn bộ năng lượng tiến hóa của họ sẽ chuyển thành c·hất đ·ộc tiến hóa hắc ám, cùng với đó là sức mạnh của họ sẽ tăng cao, đánh mất lý trí, giống như các Venger khát máu khác.” Ngọc Trang bình tĩnh trả lời.
“Vì vậy, Venger đó mới tên là Venger Thức Tỉnh, mỗi một cá thể như vậy đều là mối nguy hiểm cao, cần phải bị diệt trừ trong thời gian ngắn nhất!”
Ngọc Trang có đầy kinh nghiệm đối đầu với Venger Thức Tỉnh, Quang Minh Giáo Đình, Viện Trưởng Mira thì đã bắt tay vào nghiên cứu Venger Thức Tỉnh từ lâu, còn đề ra nhiều biện pháp làm giảm đi nguy cơ xuất hiện của bọn chúng từ chính con người trong Thập Linh Hỏa thành.
Đây là một thông tin n·hạy c·ảm, nếu như truyền ra bên ngoài thì con người có thể sẽ nghi ngờ lẫn nhau, suốt ngày đề phòng, Ngọc Trang tiết lộ cho Sven vì ông ta là thủ lĩnh của một khu tập trung con người, cần biết thông tin đó rồi tìm cách làm giảm đi nguy hiểm.
Giảm đi tỷ lệ xuất hiện Venger Thức Tỉnh bằng nhiều cách, trong đó là nâng cao giá trị đạo đức, nâng cao mức sống của con người, để bọn họ sống một cách thoải mái, không gặp phải khó khăn, nguy hiểm hay căng thẳng vì các quái vật nữa.
Tốt nhất là tạo ra một bầu không khí phấn khởi, đầy lý tưởng, tràn ngập sự tự tin giống như ở Thập Linh Hỏa thành, con người nơi đó đang sống một cuộc đời tươi đẹp giữa một thế giới điên cuồng, đầy máu tanh.
Các khu vực lân cận Thập Linh Hỏa thành cũng đang cải thiện đi nhiều, các căn cứ từ nhỏ khoảng vài ngàn người, lớn chừng mấy chục ngàn người đều nhận được sự giúp đỡ lớn lao từ Quang Minh Giáo Đình, giúp cho con người tu luyện, sở hữu nhiều loại pháp thuật đa dụng, nâng cao khả năng sinh tồn…
Bây giờ thì khu vực Thập Linh Hỏa thành an toàn tuyệt đối, chỉ có những sinh vật, Vegner cấp thấp hoạt động, chúng đang trở thành đối tượng bị săn bởi con người.
“Người tên Souza cũng nói cho tôi biết về Venger Thức Tỉnh gần giống như thế!” Sven bình tĩnh nói.
“Có lẽ người tên Souza kia đã nhìn thấy tận mắt quá trình biến đổi thành Venger Thức Tỉnh của một con người.” Dương Khả khẽ suy đoán.
“Có thể là vậy!” Ngọc Trang từ tốn gật đầu.
“Venger Thức Tỉnh là một mối nguy hại, tôi sẽ tham dự với ông đi đến chân ngọn núi Wong, tham dự cuộc vây quét Venger Thức Tỉnh.”
“Thật tốt quá, tôi tin rằng cùng với sự giúp đỡ của các vị thì Venger Thức Tỉnh sẽ sớm bị diệt trừ, giải quyết một mối họa tiềm tàng cho người dân Bali.” Sven nói bằng vẻ mặt vui vẻ.
Sau cùng, cả đoàn hơn một trăm người đã về đến khu tập trung con người do Sven làm thủ lĩnh.
Đây là một nơi có thể nói là tồi tàn, khó coi, không khí còn có thêm một mùi hôi khó chịu, đâu đâu cũng là những con người hơi gầy còm, họ mặc những bộ quần áo thô dày làm từ thực vật, quái vật để chống lại cái rét của mùa đông khắc nghiệt.
Nhiệt độ dưới âm hơn mười độ khiến cho không khí khô khan, cảm giác lạnh buốt cứ quanh quẩn bên cạnh con người làm hao mòn năng lượng của bọn họ.
Người tiến hóa cấp hai trở lên thì còn đỡ một chút, người tiến hóa cấp một sẽ c·hết nếu như không được giữ ấm, bào toàn thân nhiệt.
Vì nơi này có hơn mười lăm ngàn người cùng sinh sống cho nên nó khá lớn, không thể nhìn thấy điểm cuối khu đưa tầm mắt dời về phía xa hơn.
Ngọc Trang hơi nhíu mày nói: “Hoàn cảnh rất tồi tệ, con người không thể đánh thắng quái vật nếu như ngay cả chỗ ở, sinh hoạt hằng ngày cũng dơ bẩn, khó chịu giống như thế.”
“Chị Ngọc Trang nói không sai, nơi này thật sự rất xấu đấy.” Dương Khả thở dài một hơi vì cảm thấy buồn bã cho những con người bên dưới, sinh sống ở nơi tồi tàn thì có gì vui vẻ, có gì gọi là động lực để sống tiếp chứ?
“Họ cần một mái ấm thực sự giữa trời đông giá rét như thế này.” Tiêu Mị nhẹ nhàng gật đầu rồi nói.
Sven nghe ba người Ngọc Trang đánh giá khu tập trung của con người do ông quản lý, ông ta không có phản bác hay tức giận mặc dù nơi này chính là thành tựu mà ông cảm thấy kiêu ngạo nhất trong cuộc đời gian khổ.
Sven chỉ cười khổ một tiếng, nét mặt thể hiện một sự đắng chát, nội tâm vô lực thay đổi những gì đang hiện hữu trước mắt.
“Có một mái nhà che nắng, che tuyết đã là không dễ dàng, chúng tôi không thể làm gì tốt hơn được nữa vì còn phải dồn sức lực vào việc đánh đuổi bọn quái vật mà cứ trời tối chúng lại tìm tới đây một lần.”
Sven hay những người trong đội của ông giương mắt nhìn vào phần tường bao quanh khu sinh sống của con người, đó là tường gỗ lấy từ thực vật tiến hóa, chúng có tác dụng ngăn cản lũ quái vật trong một ít phút, trải qua nhiều đêm dài đằng đẵng, nhiều đoạn tường gỗ không còn nguyên vẹn, có bị cắt ra thành mấy khúc, có bị đốt cháy thành màu đen, có bị thủng lỗ chỗ, một vài mảnh kim loại, băng tuyết như những lưỡi dao găm chặt vào.
Có thể tồn tại đến lúc này, những con người trong căn cứ đã rất nỗ lực, cố gắng nhưng thế giới này đang ăn mòn cơ thể lẫn linh hồn của bọn họ.
“Mỗi một đêm dài đều là ác mộng.” Sven khẽ thở dài.
“Đúng là không dễ dàng gì để xây dựng nên một nơi ở như vậy.” Ngọc Trang khẽ nói ra.
“Nhưng từ lúc này, tôi sẽ không trơ mắt ra nhìn con người phải sinh sống trong điều kiện xấu nữa, hãy đón nhận một phần quà đầu tiên từ Quang Minh Giáo Đình.”
Ngọc Trang vừa nói xong, trước những đôi mắt khó hiểu đang chuyển thành kinh ngạc đến trừng mắt ra hết cỡ, một cánh tay mảnh khảnh của Ngọc Trang vung nhẹ xuống từ trên cao.
Ngay lập tức, một tia sáng lóe lên, bao phủ một khoảng trời rộng lớn, sáng rực giữa một bóng đêm lạnh lẽo tăm tối, và cũng là thứ ánh sáng mà con người nơi này đang chú ý đến, một ánh sáng đại diện cho thời khắc mà hạnh phúc, vui vẻ bắt đầu xuất hiện trong cuộc đời u ám của người dân Bali.
“Đây là…” Sven kinh hãi thốt ra.
“Không thể nào?!” Những người đứng sau lưng Sven không khỏi hét lên.
“Tôi đang mơ ư?” Còn người đang bận rộn bên trong khu tập trung thì trừng mắt lên nhìn vào bầu trời đang sáng trưng như ban ngày, thứ ánh sáng hoàng kim mỹ lệ, tuyệt vời, mang theo sự hạnh phúc phủ xuống vùng đất đau khổ.
Một ngọn lửa nhiệt huyết vừa được nhen nhóm!
Một niềm hy vọng vĩnh hằng không bao giờ bị che phủ bởi bất kỳ một khó khăn vừa xuất hiện!
Đây là thời đại mới, một khi Quang Minh Giáo Đình lan truyền vùng đất tín ngưỡng, bất cứ một vùng đất nào cũng thay đổi trở nên tốt đẹp hơn.
Quốc gia Bali đang đón nhận những phước lành mang đến từ Hồng Y Giáo Chủ, Ngọc Trang của Quang Minh Giáo Đình.
“Tôi… tôi đang bị điên phải không? Đó là một tòa thành khổng lồ!” Tiếng kinh hô vừa mang theo ngạc nhiên lẫn vui mừng vang lên liên hồi từ bên trong khu sinh sống của con người.
“Trời ạ, một tòa thành cực kỳ hùng vĩ đột nhiên xuất hiện, mọi người hãy xem kìa…” Nhóm người đi cùng Sven thì đang dụi dụi đôi mắt.
“Một tòa thành… nó xuất hiện bởi vì một cú khoát tay của ngài Hồng Y Giáo Chủ ấy…” Sven sửng sờ, ông ta đứng hình trong một lúc lâu vì không kịp phản ứng lại đối với món quà tuyệt vời do Ngọc Trang ban tặng.
Đó là tòa thành giống như Thập Linh Hỏa thành, có thể chứa đựng từ bốn mươi ngàn cho đến năm mươi ngàn con người cùng sinh sống mà không cảm thấy chật hẹp, có một hệ thống điện nước hoàn thiện, có khả năng xử lý rác thải một cách tuyệt vời, có những căn nhà cao tầng cho phép con người sống thoải mái, còn có một bức tường thành cao hơn hai mươi mét bảo vệ sự an toàn cho người dân…
Không thể mong mỏi hơn gì từ một tòa thành giống như trong truyền thuyết hay một câu chuyện cổ tích mà bất kỳ đứa trẻ hay người dân trưởng thành của Bali nào cũng thuộc nằm lòng.
Ấy vậy mà, tưởng như nó chỉ tồn tại trong sự tưởng tượng hay ảo tưởng mơ ước của con người, bọn họ không ngờ rằng nó thật sự đang đứng ở trước mắt của họ, nó toát lên một sự tráng lệ, tạo ra một cảm giác an toàn khiến con người mê say, đắm chìm.
Lại một tòa thành bắt nguồn từ Quang Minh Giáo Đình hiển lộ trên Hành Tinh Gaia, mỗi một lần gặp phải khu tập trung con người, Ngọc Trang lại vung tay tạo ra cảnh tượng hoành tráng giống như Thần Tích đó.
Giá trị của mỗi một tòa thành như vậy là mười triệu điểm tín ngưỡng, đối với thành viên bình thường nó con số này khá lớn, còn so với tài lực của Ngọc Trang, một Hồng Y Giáo Chủ, lại còn là người tiêu diệt nhiều sinh vật tà ác thì bấy nhiều chỉ là một khoảng tài phú ít ỏi mà thôi.
Bỏ ra một chút tài lực để cải thiện đời sống của hàng chục ngàn người, theo Ngọc Trang, điều này quá đáng giá, cho dù mất đi hai mươi triệu, ba mươi triệu, hay thậm chí là nhiều hơn nữa thì Ngọc Trang vẫn sẵn sàng làm giống vậy.
Có thể nói, tính cách yêu thương con người của Ngọc Trang đang giúp cô trở thành một Hồng Y Giáo Chủ nổi tiếng vì cách đối nhân xử thế trên cả tuyệt vời, hàng trăm ngàn con người trên Hành Tinh Gaia đang ghi nhắc cái tên Ngọc Trang vào trong trái tim nóng bỏng của họ vì họ không thể nào quên được một cô gái mang theo điềm lành phủ xuống khắp mọi nơi, ban phát sự hạnh phúc và hy vọng.
“Ông có thích món quà này chứ?” Dương Khả cười híp mắt nhìn vào Sven đang đứng ngây ra như ngỗng.
“Một tòa thành… điều này không khác gì Thần Thích hiện thế!” Sven nói bằng gương mặt rung động, chưa tỉnh hồn lại.
Trước sự sững sờ của hàng chục ngàn người, Ngọc Trang nhẹ nhàng bay lên trời cao, cô xuất hiện trong tầm mắt của con người bên dưới với một đôi cánh màu đỏ pha lần một chút sắc vàng, trông cô chẳng khác gì một tồn tại đi đôi hình tượng hoàn hảo, một hình tượng mà con người luôn luôn tôn thờ, đó chính là Ngọc Trang.
Khi Ngọc Trang lơ lửng trên bầu trời, tựa hồ mọi thứ, mọi màu sắc hay cả trời đất bao là đều mất đi vẻ đẹp vốn có, chỉ còn lại một vẻ đẹp trên cả hoàn mỹ chính là Ngọc Trang.
“Xin chào mọi người.” Ngọc Trang nhẹ nhàng nói ra, âm thanh như thiên âm vọng xuống bên dưới khu tập trung của con người, âm thanh này mang theo một sức mạnh kỳ diệu làm cho tâm linh mọi người bình tĩnh và kính trọng.
“Tôi là Ngọc Trang, một Hồng Y Giáo Chủ của Quang Minh Giáo Đình.”
“Từ này trở về sau, tòa thành hùng vĩ này chính là ngôi nhà mới của mọi người, nó là một món quà từ Quang Minh Giáo Đình dành tặng cho mọi người.”
Tiếng nói dịu nhẹ phát ra từ Ngọc Trang, không một người nào dám lên tiếng phá vỡ tình cảnh này, bởi vì trong lòng của bọn họ đã ghi lắc lại từng chi tiết về Ngọc Trang, người sẽ thay đổi hoàn toàn cuộc sống của bọn họ.
Tiếng nói vừa dứt, vô số quyển sách rơi xuống một cách chậm rãi, nhẹ nhàng như bay từ trên cao, đó là các quyển sách giới thiệu sơ qua về Giáo Đình hay thành tựu mà Giáo Đình đạt được ở Hành Tinh Gaia bao gồm xây dựng nhiều tòa thành lớn, giải cứu con người, quét sạch quái vật, tạo ra một vùng đất yên bình đúng nghĩa, giới thiệu về pháp thuật, cảnh giới, giới thiệu về mục đích, lý tưởng hay các bộ phận trong Giáo Đình.
Một cuốn sách do Mặc Hàn hợp tác với các Đường Chủ và những thành viên cấp cao khác biên soạn để giới thiệu chính xác, bộc lộ sự tốt đẹp của Quang Minh Giáo Đình cho những người khác biết.
Đồng hành với quyển sách giới thiệu Quang Minh Giáo Đình còn có Trinh Sát Đoàn với những bài báo mới cho mọi người biết tình hình đang diễn ra trong Giáo Đình như Quân Đoàn Gaia đang làm gì, viễn chinh nơi đâu, bộ phận nào đạt được thành tựu mới, hay còn đăng nhiều thông tin tuyển mộ thành viên gia nhập các nhóm Mạo Hiểm Giả hay các bộ phận khác trong Giáo Đình, còn có những người độc hành mong muốn tìm kiếm các vật phẩm, tài nguyên thích hợp với bọn họ, tất cả tạo nên một vùng đất sinh động, không còn bị ảnh hưởng xấu bởi thế giới đầy rẫy nguy hiểm này nữa.
Từng chi tiết một, con người đang kiến tạo lại văn minh mà họ đánh mất bởi vì sự xuất hiện của lũ quái vật, Venger, một nền văn minh tân tiến kết hợp giữa khoa học kỹ thuật và pháp thuật.
Sau khi phát biểu xong đôi lời, Ngọc Trang bình tĩnh hạ xuống mặt đất, đứng ở đằng trước nhóm người Sven Fluchter.
“Cảm ơn ngài Hồng Y Giáo Chủ vì đã ban tặng cho chúng tôi một mái nhà.” Sven vừa khom người vừa nói.
“Cảm ơn ngài Hồng Y Giáo Chủ!” Hàng trăm người cũng làm giống như Sven, ánh mắt cảm kích và kính trọng nồng đậm.
Bọn họ có người thân, bạn bè đang sinh sống ở đây, có thể cải thiện đời sống của những người thân hay là của chính bản thân họ là một nỗi niềm mà họ luôn ấp ủ từ lâu.
Con người làm sao có thể sống ở nơi rách rưới, tường gỗ luôn b·ị đ·ánh sập mỗi khi bọn quái vật đột kích?
Lúc này, tất cả những chuyện khó khăn trong quá khứ đã được giải quyết bởi Ngọc Trang, tòa thành hùng vĩ, hào nhoáng kia rồi sẽ là ngôi nhà ấm áp mà họ sẽ dùng mạng sống để bảo vệ.
“Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.” Ngọc Trang từ tốn lắc đầu.
“Tôi nghĩ rằng cái tên Fluchter rất thích hợp trở thành cái tên của tòa thành này bởi vì sự cống hiến của ông dành cho nơi đây là rất lớn, ta có thể nhìn thấy sự công nhận của mọi người dành cho ông, Sven Fluchter!” Ngọc Trang khẽ nói trong khi nhìn vào Sven.
Các đôi mắt chăm chú, vui vẻ đổ dồn vào Sven Fluchter, người thủ lĩnh mà bọn họ luôn lấy làm thần tượng xứng đáng nhận được một phần thưởng như thế. Lưu danh sử sách, Tòa Thành Fluchter sẽ mãi lưu truyền đến thế hệ sau, người người nhớ công ơn của ông ta đóng góp cho quốc gia Bali.
“Chuyện này có thể không?” Sven ngây người hỏi.
“Tất nhiên là được.” Tiêu Mị khẽ cười.
“Còn phải hỏi lại ư? Dù chúng tôi mới gặp ông lần đầu như chúng tôi lại cảm thấy nhân cách của ông rất tốt, như là khi đối mặt với con Tê Giác đầu đàn đang bùng nổ dữ dằn thì ông vẫn không có ý định lùi lại, mà là liều mạng tiếp tục t·ấn c·ông để bảo vệ những người khác.” Dương Khả thản nhiên lên tiếng.
“Không cần đắn đo suy nghĩ nữa, tôi là người tặng tòa thành này cho mọi người, tôi quyết định dùng cái tên Fluchter làm tên của thành trì.” Ngọc Trang nhàn nhạt cất tiếng nói, trực tiếp không cho phép Sven từ chối.
“Cảm ơn các vị.” Sven cảm động.
“Tôi sẽ cố gắng nhiều hơn nữa để đáp lại sự kỳ vọng của các vị và mọi người dành cho tôi.” Sven tiếp tục nói với âm thanh nghiêm túc, vẻ mặt thể hiện sự kiên định khó có gì lay động được.
“Được rồi, sắc trời đã tối, ông hãy giải quyết cảnh r·ối l·oạn rồi chỉ huy mọi người vào trong Tòa Thành Fluchter đi, không cần quan tâm đến chúng tôi.” Ngọc Trang cười khẽ.
“Và còn một điều nữa, tôi thân là Hồng Y Giáo Chủ của Quang Minh Giáo Đình, cho nên tôi muốn xây dựng một Thánh Đường ở đây, truyền bá tín ngưỡng Vị Thần Quang Minh, ông không có ý kiến gì chứ?”
“Không, những gì ngài làm cho mọi người đã chứng minh rằng ngài sẽ không bao giờ làm hại bọn họ, truyền bá một tín ngưỡng tốt đẹp để cho con người phấn chấn, gửi gắm tâm linh là một việc sẽ làm xua tan đi căng thẳng trong lòng mọi người.” Sven Fluchter nhẹ nhàng lắc đầu trong khi nói.
“Yên tâm đi, tín ngưỡng Vị Thần Quang Minh không những là một sự gửi gắm của tâm linh, điều đó còn là một sự giúp đỡ lớn lao dành cho người dân nơi đây nữa.” Dương Khả nói ra, nét mặt thần thần bí bí làm Sven khó hiểu.
Sven không quá để tâm đến việc này, ai lại nghĩ tín ngưỡng một Vị Thần có trong sự tưởng tượng lại giúp đỡ con người về mặt vật chất chứ?
Tất nhiên, Sven có suy nghĩ đó là vì ông ta không phải là một thành viên của Giáo Đình.
Từ Tín Sứ trở lên thì có thể dùng điểm cống hiến cộng thêm mỗi ngày để đổi vật từ Cửa Hàng của Hệ Thống, tuy có nhiều sự hạn chế vì lý do bảo mật bí mật cấp cao của Giáo Đình nhưng tổng thể thì bọn họ không sợ đói, rét lạnh hay thiếu tài nguyên giúp họ nâng cao sức mạnh nữa.
“Tôi xin phép làm việc trước!” Sven khẽ nói, sau đó ông ta dẫn theo nhiều người giữ nhiệm vụ quản lý khu sinh sống của con người tiến đến trấn an những người dân, ổn định tình hình rồi phủ trách việc dọn chỗ ỏ của người dân từ nơi tồi tàn sang Tòa Thành Fluchter.
“Người đó là ai vậy?” Tiếng nói tò mò vang lên không ngừng nghỉ trong lúc Sven đang làm việc bận rộn.
Mọi người cứ nhắm vào ông để hỏi chuyện về nhóm Ngọc Trang, một cô gái xinh đẹp với vầng hào quang chói lóa sáng rực rỡ, huy hoàng giống như Thần Linh lâm xuống thế gian đầy tội lỗi.
“Ngài ấy tên là Ngọc Trang, một Hồng Y Giáo Chủ của Quang Minh Giáo Đình.” Sven khẽ đáp lại.
“Chúng tôi biết chuyện đó chứ! Tôi muốn hỏi là tại sao ngài lại có thể gặp gỡ một con người vĩ đại như ngài Giáo Chủ ấy?” Có người vừa vỗ quyển sách thông tin Giáo Đình vừa nói lớn, vẻ mặt rất hiếu kỳ.
“Tôi gặp Ngọc Trang Giáo Chủ ở một khu rừng khi chúng tôi đang chém g·iết với bọn quái vật Tê Giác khổng lồ, chính ngài ấy đã cứu mạng chúng tôi vào lúc nguy hiểm nhất.” Sven bình tĩnh trả lời.
“Bọn Tê Giác khổng lồ? Cái bầy quái vật từng phá vỡ khu tập trung mà tôi từng sống đó phải không?” Có người hoảng sợ nói.
“Đúng vậy.” Sven nhẹ nhàng gật đầu.
“Bọn chúng rất hung tợn, không ngờ ngài Giáo Chủ ngoài là một người cao thượng thì ngài ấy còn là một người mạnh mẽ có thể tiêu diệt luôn đám quái vật khát máu đó.” Có người cảm khái.
“Được rồi, hãy tiếp tục di chuyển đi, đừng để mọi người phải chờ lâu.” Sven khẽ thúc giục mọi người bước vào Tòa Thành Fluchter thông qua một cánh cổng lớn.
Người nào cũng mang theo ít đồ đạc bên mình cho nên thời gian dời hết vào bên trong tòa thành kéo dài chừng ba, bốn tiếng đồng hồ mới xong xuôi.
Sven bận đến tối mày, tối mặt không có thời gian nghỉ ngơi, ông phải làm việc như quy hoạch từng vùng trong Tòa Thành Fluchter sao cho tốt nhất, còn làm giúp một yêu cầu từ Ngọc Trang là tuyển nhận mấy trăm người làm người trong Thánh Đường, giữ các nhiệm vụ nhỏ nhặt nhưng rất cần thiết…
Vào lúc này, giữa đêm khuya, hai Mặt Trăng thi nhau khóe sắc bạc, ánh sáng phủ xuống từ bầu trời, các vì sao lấp lánh rực rỡ, đẹp hút hồn con người.
Bên trong Tòa Thành Fluchter, tại một dãy cung điện bí mật có diện tích khá lớn, Ngọc Trang, Tiêu Mị, Dương Khả cùng với Thiên Hoàng Tử Tinh Quy đang có mặt ở đây.
Ngoài ra còn có một t·hi t·hể của con Tê Giác màu vàng đầu đàn, một con quái vật bổn nguyên thực thụ.
“Ngọc Trang, ta sẽ chỉ cho cô cách tinh luyện ra bổn nguyên của con Tê Giác này, còn Dương Khả, Tiêu Mị hãy hộ pháp, đừng để kẻ khác quấy rầy.” Thiên Hoàng Tử Tinh Quy nghiêm mặt nói.