Chương 422: Hai yêu cầu
Thanh Vũ nhìn khuôn mặt của mọi người một lần, sau đó mới mở miệng nói tiếp:
“Ta có hai yêu cầu.”
“Một, Giáo Đình được tự do truyền bá tín ngưỡng về Quang Minh Chi Thần ngay tại Hắc Viên Sâm Lâm, bất kỳ yêu tộc nào cũng được chào đón vào Giáo Đình.”
Lời với vừa vang ra, mọi người đều cau mày, kể cả Hắc Ni Tộc Trưởng. Hắc Tiều trầm mặc một lát rồi nói ra:
“Ý của Giáo Hoàng là quản lý Hắc Viên Sâm Lâm sao?”
“Nếu vậy thì chúng tôi xin từ chối yêu cầu đó.” Hắc Ni lên tiếng nói tiếp lời cho Hắc Tiều, mọi người gật đầu đồng ý.
Hắc Viên Sâm Lâm là quê hương mà Hắc Viên tộc sinh sống mấy trăm năm, bọn họ đã bám rễ ở đây rất lâu rồi, và làm chủ vùng đất, không một yêu tộc nào dám can thiệp vào lãnh thổ của họ.
Vì thế, khi nghe xong yêu cầu thứ nhất của Thanh Vũ, Hắc Ni Tộc Trưởng, Hắc Tiều bô lão, và mọi người sẽ kiên quyết từ chối, thậm chí là có một sự không hài lòng đối với Thanh Vũ.
“Không phải là như vậy.” Tiểu Hắc lắc đầu trả lời thay cho Thanh Vũ.
“Ta là một Thánh Sứ của Giáo Đình và rất hiểu rõ cơ chế của Giáo Đình.”
“Hắc Tinh Tộc Trưởng là người của Giáo Đình?” Hắc Diên Sương ngạc nhiên thốt ra, nét mặt không tin tưởng cho lắm, cường giả số một của Hắc Viên tộc chỉ là một thành viên của Giáo Đình, chuyện này nếu truyền ra ngoài lập tức nhấc lên nhiều ý kiến trái chiều từ tộc nhân.
Thậm chí, các tộc nhân còn ghét bỏ Tiểu Hắc, xem Tiểu Hắc như một kẻ phản bội, phục vụ cho tu sĩ nhân loại, quên đi nguồn gốc của dòng máu đang chảy trong người, tội danh rất nặng, ngay cả Hắc Ni cũng không dám ngó lơ được.
“Phải, ta trở thành người của Giáo Đình từ rất lâu rồi.” Tiểu Hắc bình tĩnh gật đầu.
Hắc Tiều cùng các Tộc Trưởng thì nhíu mày không vui, còn Hắc Ni Tộc Trưởng vẫn bình đạm ngồi yên một chỗ, nét mặt thản nhiên vì ông biết từ trước đó thông qua lời kể của Tiểu Hắc.
“Vậy, ngươi dẫn tên Giáo Hoàng đến đây là để chiếm đoạt Hắc Viên tộc sao?” Hắc Tiều âm trầm nói, ánh mắt không có thiện chí đảo qua Thanh Vũ và Tiểu Hắc.
Vào thời khắc tồn vong của chủng tộc, dù có đối mặt với một Tiểu Hắc cường hoành, Hắc Tiều vẫn tiến lên giữ vững trách nhiệm của một bô lão, bảo toàn Hắc Viên tộc, giữ Hắc Viên tộc an ổn và phát triển, c·ái c·hết đối với Hắc Tiều cũng như một cơn gió nhẹ mà thôi, người sống hơn hai trăm năm, coi sinh mệnh nhẹ hơn rất nhiều.
Cũng có thể nói, c·hết là một sự giải thoát.
“Hắc Tiều, ta nghĩ ông nên nghe Hắc Tinh nói tiếp.” Hắc Ni nhàn nhạt nói trong khi nhìn vào Hắc Tiều và mấy người khác để trấn an họ.
Nếu Tiểu Hắc có ý đồ xấu xa gì với Hắc Viên tộc thì lúc chiến đấu với Hắc Ni, Tiểu Hắc đã dùng toàn lực rồi tiêu diệt Hắc Ni, đoạt lấy chức vị Tộc Trưởng chứ không phải liều mạng chống lũ ngoại tộc kia rồi.
Mọi việc Tiểu Hắc làm đều chứng minh trong sạch của bản thân. Vậy, nếu họ còn nghi ngờ Tiểu Hắc tất nhiên làm mối quan hệ trở nên xa cách. Hắc Ni không muốn thấy chuyện đó xảy ra, dù sao Tiểu Hắc đang rất quan trọng với Hắc Viên tộc, còn đem theo một Giáo Hoàng có thực lực bảo vệ cả tộc an toàn.
Tiểu Hắc chậm rãi nói tiếp: “Giáo Đình không nhúng tay vào việc quản lý cũng như quyền lực của các Tộc Trưởng, mọi thứ vẫn y như cũ, tuy nhiên Giáo Đình sẽ thành lập một số Thánh Đường phụ trách truyền giáo, tạo phúc cho các yêu tộc đang sinh sống ở đây và không gây ra bất kỳ hư hại nào cho Hắc Viên Sâm Lâm.”
“Hơn nữa, sự tồn tại của Giáo Đình còn làm các yêu tộc không phải c·hiến t·ranh giành lãnh thổ hay tài nguyên, Giáo Đình có một cách thức riêng để mọi tộc đều nhận được các quyền lợi tốt nhất, làm phát triển chủng tộc với một tốc độ chóng mặt.”
Nói tới đây, Tiểu Hắc kết ấn quyết, linh lực trào ra khỏi cơ thể rồi ngưng tụ thành một mặt kính giữa căn phòng, một hình ảnh xuất hiện trong mặt kính kia, đó là hình ảnh về cuộc sống thường ngày, các chiến binh đang luyện tập.
“Đây là bộ tộc của ta sau khi gia nhập Giáo Đình chưa đến nửa năm, tài nguyên dồi dào, tu luyện không lo lắng gì, tộc nhân khỏe mạnh và cường tráng, các chiến sĩ thiện chiến kiên cường.”
Tiểu Hắc vừa mới vừa điều khiển các hình ảnh kia thay đổi liên tục, mọi người nhìn một cách chăm chú với nét mặt ngạc nhiên không thôi.
“Có thật là chưa đến nửa năm?” Hắc Hòa nuốt một ngụm nước bọt rồi hỏi, ánh mắt chờ mong nhìn vào Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc nhẹ nhàng gật đầu, tự tin nói: “Ta có thể lấy huyết mạch ra thề độc để chứng minh!”
“Không cần đâu, tôi tin Hắc Tinh Tộc Trưởng!” Hắc Hòa lắc đầu nói, sau loạt pha thể hiện thực lực thì Hắc Hòa rất kính phục Tiểu Hắc, còn câu hỏi kia dùng để củng cố sự tin cậy mà thôi.
Mọi người rung động nhìn vào, tộc nhân trong hình ảnh kia có một tố chất mạnh hơn các tộc còn lại, hơn nữa, cảnh giới trung bình cũng khá cao đối một bộ tộc nằm ở lãnh thổ Hắc Viên Sâm Lâm.
Một bộ tộc mạnh hơn lẽ thường, vượt qua điều kiện khắc nghiệt của môi trường, bộ tộc ấy xuất hiện trước mặt bọn họ như một minh chứng đóng góp vào uy vọng của Giáo Đình.
“Giáo Đình chưa bao giờ nhúng tay vào bộ tộc của ta, và nhờ vào Giáo Đình, bộ tộc ta mới phát triển tới mức độ này.” Tiểu Hắc thản nhiên nói ra.
“Giáo Đình tôn trọng quyền lãnh đạo của Hắc Viên tộc và cam đoan không tổn hại đến các quyền đó.” Thanh Vũ từ tốn nói.
“Cho chúng tôi một ít thời gian để bàn bạc.” Hắc Ni trầm ngâm nói.
“Cứ tự nhiên.” Thanh Vũ đưa tay lên và cười nhẹ một tiếng.
Hắc Ni gật đầu, sau đó dùng thần thức truyền âm cho các bô lão và Tộc Trưởng khác, sắc mặt họ biến đổi liên tục, và sau khoảng năm phút, Hắc Ni Tộc Trưởng mới hít một hơi thật sâu, nhìn Thanh Vũ nói:
“Được, Hắc Viên tộc chấp nhận yêu cầu từ Giáo Hoàng.”
“Ta rất vui khi nghe thấy câu trả lời từ Hắc Viên tộc.” Thanh Vũ mỉm cười và điềm tĩnh nói. Còn Tiểu Hắc thì thở dài, thả lỏng cơ thể, lòng Tiểu Hắc lo lắng về quyết định của Hắc Viên tộc, tuy nhiên, Tiểu Hắc rất hài lòng với quyết định trên.
“Yêu cầu thứ hai, toàn bộ Hắc Viên tộc, kể cả các yêu tộc trong Hắc Viên Sâm Lâm không được làm hại đến con người, chỉ được quyền tự vệ chính đáng.” Thanh Vũ bình tĩnh nói tiếp.
Yêu cầu thứ hai là để bình ổn lại các diễn biến trong Hắc Viên Sâm Lâm, dù sao khu rừng tồn tại rất dài, nhiều tộc có ân oán sâu đậm chưa giải quyết với nhau, thậm chí vào thời điểm này, con người sẽ c·hết khi dám bước một chân vào Hắc Viên Sâm Lâm, không bị tộc này t·ấn c·ông thì cũng gặp phải độc thủ của tộc khác.
Thanh Vũ muốn các tộc chung sống hòa bình và yêu cầu thứ hai là để giải quyết các tình trạng cực đoan, g·iết hại bừa bãi.
Đối với yêu cầu thứ hai, Hắc Ni Tộc Trưởng kể cả Tiểu Hắc và mọi người đều cực kỳ bất ngờ và khó hiểu, hình như nó không đem lại một chút lợi ích gì cho Giáo Đình, hơn nữa, nó giữ cho Hắc Viên tộc ở một vị thế siêu nhiên khi bọn họ đứng ra ký kết với Giáo Đình.
Vào lúc các yêu cầu được truyền rộng khắp khu rừng, Hắc Viên tộc tất nhiên nhận được nhiều sự kính trọng từ các yêu tộc khác, xem Hắc Viên tộc là người lãnh đạo độc nhất của Hắc Viên Sâm Lâm, tạo cho Hắc Việc tộc rất nhiều thuận lợi để phát triển.
Hắc Ni cùng những người khác tốn chưa đến một phút để đưa ra câu trả lời.
“Chúng tôi rất đồng ý với yêu cầu thứ hai, có phải Giáo Đình sẽ cử cường giả xuống để bảo đảm yêu cầu thứ hai được thực hiện một cách tốt nhất không?” Hắc Ni nhẹ giọng hỏi.
“Không!” Thanh Vũ vừa nói vừa lắc đầu, nét mặt thản nhiên.
“Giáo Đình hợp tác cùng Hắc Viên tộc và một số tộc khác để bảo đảm yêu cầu thứ hai được thực hiện chu toàn.”
Sự lo lắng giảm xuống khi nhận được lời nói của Thanh Vũ, họ sợ rằng Giáo Đình cử cường giả xuống, một mặt làm theo yêu cầu thứ hai, một mặt là để quản lý Hắc Viên tộc trong bóng tối, Hắc Ni và các Tộc Trưởng khác không cho phép việc đó xảy ra.
“Vậy thì tốt quá, tôi tin rằng các tộc khác sẽ vui vẻ đồng ý.” Hắc Ni mỉm cười gật đầu, nội tâm thỏa mãn với hai yêu cầu trên.
“Theo như tôi thấy, Giáo Đình chẳng nhận được một chút lợi ích nào từ hai yêu cầu trên, mà còn phải tiêu hao một bộ phận nhân lực nữa.” Hắc Tiều khó hiểu nói.
“Đúng thế, giống như một sự trợ giúp vô điều kiện của Giáo Đình dành cho Hắc Viên tộc chúng tôi vậy.” Hắc Diên Sương gật đầu.
“Liệu tôi có thể hỏi một câu khó nghe không?” Hắc Diên Sương nhìn thẳng vào mắt Thanh Vũ và lên tiếng.
Hắc Ni nhíu mày một cái, nhưng ông vẫn không làm gì mặc kệ Hắc Diên Sương, còn mấy người khác thì hứng thú nhìn vào Hắc Diên Sương và Thanh Vũ.
“Hiển nhiên, cô có thể đưa ra bất kỳ câu hỏi nào liên quan đến sự hợp tác giữa Giáo Đình và Hắc Viên tộc.” Thanh Vũ gật đầu nhẹ trả lời.
“Giáo Hoàng, anh có mục đích gì khi đưa ra hai yêu cầu rất vô lý như thế?” Hắc Diên Sương lạnh giọng nói, giây lát, bầu không khí vui vẻ lập tức thay đổi thành ngưng trọng và áp lực bởi âm thanh của Hắc Diên Sương đang chỉ thẳng vào âm mưu nào đó của Thanh Vũ, mà Hắc Viên tộc chưa hề hay biết.
Tiểu Hắc khó chịu đang muốn nổi giận phản bác lại Hắc Diên Sương, thanh minh cho Thanh Vũ thì một bàn tay trầm trọng đã đặt lên vai Tiểu Hắc, lòng Tiểu Hắc bình tĩnh lại, vì người ngăn cản Tiểu Hắc là Thanh Vũ.
Thanh Vũ bình tĩnh nhìn vào Hắc Diên Sương và ánh mắt chăm chú của các Hắc Viên khác, hắn không có nổi giận khi bị hoài nghi về lòng tốt của bản thân, thật sự thì Thanh Vũ không hề có mục đích gì từ Hắc Viên tộc, ngoài việc truyền giáo, tăng cao Tín Đồ để điểm tín ngưỡng tăng cao, tạo ra nhiều khu vực an toàn và bình yên cho các tộc sinh sống, cũng như tạo điều kiện cho con người bước vào thế giới của yêu tộc.
Thúc đẩy giao lưu văn hóa, lưu thông vật tư cho Không Vũ quốc, Kinh Hồng quốc với Hắc Viên Sâm Lâm, Thanh Vũ tin rằng khi hợp tác thành công, đôi bên đều có lợi, suy ra Giáo Đình cũng có lợi.
Bọn họ nghi ngờ là lẽ thường tình thôi, đột nhiên có một người lạ mặt với một gương mặt mà bạn chán ghét bước vào nhà rồi đề nghị những hợp tác mê người giúp bạn thành triệu phú, bạn sẽ đâm đầu vào một cách ngu dốt hay nghi ngờ về mục đích của người kia?
Thanh Vũ chọn nghi ngờ, và đó cũng là lựa chọn của Hắc Diên Sương vào lúc này. Và Hắc Diên Sương thành công nhận được sự chú ý và tôn trọng của Thanh Vũ, một Tiểu Hắc cường đại còn phải cung kính trước Thanh Vũ đủ để biết thực lực Thanh Vũ nằm ở trình độ cao.
Ngay cả khi biết tất, Hắc Diên Sương vẫn có một trái tim can đảm đứng lên hoài nghi Thanh Vũ.