Chương 359: Tấn công dinh thự
Vừa nói xong, ngay lập tức chân Thanh Vũ liền bước về phía trước, nhắm thẳng tới ngọn núi Vivian, tòa dinh thự xa hoa, rộng rãi.
Vù! Một cơn gió mạnh thổi ra xung quanh, cả người Thanh Vũ biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, bọn họ liền ăn ý bay lên bầu trời, t·ấn c·ông vào dinh thự.
“Giết! Đừng nương tay!” Dieter quát lên một tiếng cảnh tỉnh tất cả mọi người.
“Vâng!” Năm trăm người đồng thời trả lời, chỉ thoáng chốc nửa giây, toàn bộ khí tức của họ tựa hồ đã hợp thành một, một cỗ áp lực khổng lồ đè thẳng lên ngọn núi Vivian.
Lúc Thanh Vũ xuất hiện, hắn đã ở trên bầu trời, gần với dinh thự, thần thức Thanh Vũ phóng ra ngoài bao trùm toàn bộ khu vực bên dưới, hắn liền thu tất cả hình ảnh vào đáy mắt. Đám c·ướp đang nói chuyện tươi cười bỗng nhiên im bặt lại vì cảm thấy ngột ngạt từ Khốn Linh Trận, và lòng của chúng dần sợ hãi vì có khí tức mạnh mẽ ở trên bầu trời, áp lực giống như một ngọn núi đặt trên đầu chúng.
Bên dưới tầng hầm, có một dây chuyền sản xuất v·ũ k·hí khổng lồ, gần đó là những căn hầm ngục nhốt mấy ngàn người, họ có khuôn mặt sầu não, u buồn và tuyệt vọng, một số người còn triệt để nằm im một chỗ từ bỏ tất cả, một số thì khóc thút thít chờ đợi c·ái c·hết.
Còn ở khu cuối dinh thự, Thanh Vũ lại phát hiện một nhà ngục khá lớn, có đến năm nhà ngục thế này, và thứ bị nhốt trong đó không phải con người, đó là Venger, vài chục con Venger khát máu đang ra sức t·ấn c·ông lồng sắt nhưng không thành, một số thì ngồi ăn mấy cái xác một cách ngon lành, máu tươi chảy ra từ miệng chúng, đôi mắt hốc hác đầy tàn bạo.
“Mấy cái xác kia là của con người!” Thanh Vũ trừng mắt ra không dám tin tưởng, chỉ cần xem xét đến đây là đủ để Thanh Vũ suy đoán, bọn c·ướp thường hay quăng mấy n·gười c·hết vào lồng sắt để nuôi Venger rồi lấy đi tinh thể tiến hóa, vừa có thể xử lý xác c·hết con người, vừa thu được nhiều tinh thể tiến hóa.
Mặc Hàn cũng xuất hiện kế bên, ông có khuôn mặt âm trầm đáng sợ, ông chẳng thể ngờ được bọn người này lại ác độc và tàn nhẫn đến vậy.
“Bọn chúng còn đáng sợ hơn cả tán tu nữa, thậm chí cả tán tu dưỡng thi cũng chẳng bằng chúng về độ tàn nhẫn.” Mặc Hàn thở hắt ra một hơi.
“Lũ người này chẳng còn chút nhân tính nào, toàn bộ t·ấn c·ông, không cho phép một tên chạy thoát!” Thanh Vũ dùng thần thức ra lệnh.
“Tôi xin phép.” Mặc Hàn và Không Thiên Hà nhìn Thanh Vũ rồi nói, hai người dùng tốc độ cực nhanh, như một tia chớp phóng tới căn hầm ngục để cứu người vô tội và bảo vệ họ.
Thanh Vũ lạnh lùng, khí tức kéo lên cao, hắn sử dụng Thánh Dực, đôi cánh hoàng kim khổng lồ rực rỡ trở thành tâm điểm của toàn bộ thế giới, và rồi chiến lực Thanh Vũ tăng lên gấp năm lần.
Thanh Vũ bắt ấn quyết, từng ấn quyết cấu tạo thành các ký hiệu huyền ảo nhảy múa trên tay hắn và Thanh Vũ đánh ra một chưởng về phía dưới, thẳng tới lũ c·ướp.
Vù vù vù! Theo đó, một bàn tay khổng lồ hư ảo phát ra tia sáng trắng ngưng tụ trên không trung, nó to đến khoảng ba chục mét, ầm ầm vỗ xuống.
“Chuyện gì thế này?” Một vài t·ên c·ướp đứng trên tường thành có nhiệm vụ canh gác, bọn chúng phát hiện Thanh Vũ, người thần bí đang lơ lửng trên không trung, và rồi với ánh mắt ngây dại, chúng gào thét trong điên cuồng.
“Giết nó, nó t·ấn c·ông chúng ta! Mau g·iết nó!” Có người t·ên c·ướp rống lên, hắn liền sử dụng Railgun SS, loại súng máy bắn liên thanh có năm mươi viên đạn, nó đủ sức xuyên thấu cả cơ thể của quái vật cấp ba.
“C·hết đi! Lũ chó!”
Nhưng bọn c·ướp chưa kịp làm gì, thì âm thanh lạnh lẽo kia vọng vào tai chúng, nhiệt độ tăng cao đột ngột, nóng rực như lò lửa, bọn c·ướp ngẩng đầu nhìn về phía khác, chỉ thấy một nắm đấm lửa đang lao vào bức tường, chúng đang ở nơi đó.
“Không!”
“Không!!” Từng t·ên c·ướp gào thét khàn cả họng, chúng hoảng sợ bỏ chạy nhưng đã muộn màng, nằm đấm lửa khổng lồ với nhiệt độ khủng bố lao xuống đâm sầm vào bức tường, từng ngọn lửa gào thét cuốn tất cả, nhấn chìm chúng vào địa ngục, cơ thể lũ c·ướp biến thành tro tàn.
Ầm!
Một âm thanh kinh thiên động địa vọng ra từ phía xa, bàn tay sáng rực đã đánh nát căn phòng khách rộng, nó biến thành một đổ nát, tuy nhiên, rất nhiều t·ên c·ướp kịp thời bỏ trốn, dù sao chúng cũng tiến hóa đến cấp hai trở lên, phản ứng rất nhanh.
Mùi máu tươi bắt đầu tràn ra bốn phía, tanh tưởi, có dòng suối máu ở bên dưới đống phế tích, ít nhất năm mươi t·ên c·ướp bị đ·ánh c·hết bởi Thanh Vũ.
“Kết Bách Thánh Trận, tiêu diệt tất cả!” Dieter nói với giọng lạnh lùng, năm trăm người kia đã vào chỗ, họ chẳng ngạc nhiên với đòn t·ấn c·ông của Thanh Vũ nữa, họ bình tĩnh vào vị trí và dùng linh lực kết nối với nhau.
Bành! Bành! Từng bước chân khổng lồ hiện ra trên bầu trời, mỗi người khổng lồ đều cao đến ba mươi mét, bọn c·ướp trông như lũ chuột nhắt khi đứng trước năm người khổng lồ màu trắng sáng.
Một tay cầm kiếm dài, một tay cầm thuẫn chắn, toàn bộ cơ thể được bảo bọc trong một lớp giáp sắt kiên cố, người khổng lồ rống giận chém xuống phía dưới bằng thanh kiếm to bản.
Vù! Gió mạnh đập vào mặt lũ c·ướp, chúng còn chưa kịp hoàn hồn vì sức mạnh đánh nát căn phòng khách thì một cảm giác nguy hiểm xuất hiện, chúng ngẩng đầu lên, nhìn thấy năm người khổng lồ, khuôn mặt chúng liền méo mó vì rung động.
Xẹt! Năm thanh kiếm lướt qua, từng cơ thể bọn c·ướp bị cắt làm đôi, một số thì bay lên bầu trời, tan xương nát thịt, vài chục t·ên c·ướp đền tội.
“Tiếp tục t·ấn c·ông, càn quét tất cả!” Lucas lạnh giọng nói.
“Vâng!” Năm người khổng lồ há to miệng, một luồng sóng ánh sáng bắn ra ngoài, mang theo sức mạnh hủy diệt xóa bỏ từng t·ên c·ướp.
“Bọn mày là ai? Tại sao lại t·ấn c·ông bọn tao!” Một t·ên c·ướp có chức vụ cao gầm lên, hắn liền chạy đến khu vực cất giữ v·ũ k·hí, rồi bắn liên thanh vào người khổng lồ.
Cạch! Cạch! Cạch!
Viên đạn bật ra ngoài khi chạm vào lớp giáp của người khổng lồ, tuy nhiên nó cũng thành công đẩy lùi thế tiến công trong giây lát, sức mạnh của súng máy rất lớn có thể làm người khổng lồ b·ị t·hương.
“Haha! Mau đi lấy v·ũ k·hí b·ắn c·hết cha chúng!” Tên c·ướp cười dữ tợn và quát lớn, mấy chục người xung quanh liền dữ tợn làm theo hắn.
“Tôm tép mà thôi!” Dieter nhìn thấy vậy, cậu khinh thường nói và đấm về phía tên đó một quyền, không khí ầm vang, hỏa quyền to như một căn nhà giáng thẳng vào t·ên c·ướp rồi đốt hắn thành than.
“Để ta trả lời cho các ngươi, chúng ta chính là Quang Minh Giáo Đình, đến đây để trừ khử các ngươi, tội lỗi của các ngươi không thể nào được tha thứ, hãy c·hết trong đau khổ đi!” Thanh Vũ nói với giọng trầm lạnh, lời nói như phán quyết của tử thần, tay Thanh Vũ cầm lấy một ngọn thương ánh sáng rồi phóng xuống.
Vù! Ngọn thương vụt đi, kéo theo từng tiếng xé gió, và rồi nó đâm thẳng vào mặt đất, ngọn thương nổ tung tạo ra từng cỗ uy lực mạnh mẽ xé tan cơ thể lũ c·ướp bên dưới.
“Cái gì chó má Quang Minh Giáo Đình, c·hết hết đi cho tao!” Một vài t·ên c·ướp gào lên, chúng lấy v·ũ k·hí và phản công, viên đạn bay như mưa.
Năm người khổng lồ thể hiện ra sự cứng cỏi của mình, họ bước từng bước ra ngoài, đỡ lấy toàn bộ viên đạn bằng cái khiên, và rồi từng cú đá trời giáng quất xuống, đạp nát lũ c·ướp thành mảnh vụn, mỗi đường kiếm thu gặt sinh mệnh, không có một chút nhân từ gì.
“Không, tôi không muốn c·hết, cầu xin các người hãy tha c·hết cho tôi.” Một t·ên c·ướp bỗng nhiên quỳ xuống rồi nói bằng giọng thảm thương.
Thanh Vũ lạnh lẽo nhìn xuống, nói ra: “Trên người ngươi có mười bảy oán hồn, họ đang bám trên mỗi tấc da thịt của ngươi đấy.”
“Cái gì?” Tên c·ướp hoảng hốt, hắn đứng lên và nhìn lại toàn bộ cơ thể mình, và dường như hắn nghe từng âm thanh cầu xin của người bị hắn t·ra t·ấn tới c·hết.
“Không, bọn mày đáng lẽ ra phải c·hết rồi, cút hết đi, lũ hạ đẳng!!” Tên c·ướp vùng vẫn, cào cấu cơ thể của chính hắn, máu tươi chảy dài.
“Đền tội đi, các ngươi đã tạo nghiệt quá nhiều.” Thanh Vũ nhàn nhạt nói ra, một tay kết ấn, vòng tròn pháp thuật xuất hiện trên không trung rồi bắn ra từng cọc đất xuyên thấu cơ thể của t·ên c·ướp, đóng đinh trên mặt đất với tư thế đứng.
Trong lúc đó, Dieter chỉ huy năm Bách Thánh Trận quét ngang, từng t·ên c·ướp bị g·iết c·hết, trong vòng ba phút, từ hơn hai trăm tên còn mấy chục tên, một vài người còn bỏ chạy về phía chân núi, tuy nhiên, cái chúng nhìn thấy là một màn sáng vô hình ngăn chặn đường đi, chúng dùng sức mạnh muốn phá đi chướng ngại, nhưng chẳng có ý nghĩa gì, Dieter t·hiêu r·ụi chúng bằng năng lực tiến hóa.
“Giáo Hoàng, chúng tôi đã cứu toàn bộ người b·ị b·ắt, có một ngàn hai trăm mười bảy người, trong đó một số người b·ị t·hương nặng.” Mặc Hàn bay tới gần Thanh Vũ và nói, ông để Không Thiên Hà trông chừng họ ở cách đây không xa lắm.
“Tốt lắm, bọn c·ướp cũng đã bị quét sạch, nhưng tên thủ lĩnh của chúng còn chưa xuất hiện, hãy chia ra đi tìm hắn.” Thanh Vũ gật đầu một cái nhẹ và phân phó.
“Vâng!” Mặc Hàn trả lời, thần thức ông mạnh hơn Thanh Vũ, ông liền sử dụng nó thẩm thấu vào trong lòng đất, một vài giây sau, Mặc Hàn tìm được một căn phòng kín trong bức tường hợp kim cứng, Mặc Hàn nhìn thấy một người trong căn phòng, người kia ngồi trên cái ghế nhựa và đang cầm một vật gì đó.
“Chúng tôi đã xử lý toàn bộ lũ c·ướp chạy trốn.” Dieter bay đến gần và báo cáo. Năm Bách Thánh Trận tản ra xung quanh và bắt đầu tìm kiếm, không bỏ sót thứ gì.
“Làm tốt lắm, Dieter.” Thanh Vũ nói ra.
“Mặc lão, thế nào rồi? Ông đã tìm được tên thủ lĩnh chưa?” Thanh Vũ nhìn sang Mặc Hàn.
Mặc Hàn vừa định gật đầu báo cáo, nào ngờ ông hốt hoảng lên tiếng: “Không ổn! Mọi người hãy sử dụng toàn bộ linh lực dựng thành vòng bảo vệ!!”
Âm thanh của Mặc Hàn như sấm sét giữa trời quang, Thanh Vũ, Dieter và cả Quân Đoàn Gaia liền lập tức làm theo Mặc Hàn theo bản năng, nửa giây sau đó.
Ầm!
Mặt đất nổ tung, âm thanh lớn đến nỗi ù tai, khói mù bao phủ toàn bộ ngọn núi Vivian, nó như một cơn đ·ộng đ·ất mạnh, từng tòa nhà hiện đại ngã xuống và bị vỡ nát, lực trùng kích từ mặt đất ập tới v·a c·hạm vào mỗi người.
-----
Cầu Nguyệt Phiếu, cầu Kim Đậu ~~