Chương 325: Đây là hạnh phúc!
Thanh Vũ nhìn Mira đi mất khỏi tầm mắt rồi quay sang nói với Mặc Hàn: “Mặc lão, ông đã lĩnh ngộ được bao nhiêu về Trận Pháp rồi?”
Mặc Hàn trầm ngâm trong chốc lát, sau đó ông bình tĩnh trả lời: “Tôi đã sử dụng Tinh Thần Ấn Kí do ngài ban thưởng và đạt được tri thức bằng với một Trận Pháp Sư hai sao, tuy nhiên đó chỉ là một mớ kiến thức mà tôi chưa hấp thụ hết, vì vậy tôi chỉ có thể bố trí ra các loại trận pháp một sao.”
“Thật xin lỗi vì đã làm ngài thất vọng.” Mặc Hàn nhỏ giọng nói, ánh mắt ông nhìn thấy Thanh Vũ không biểu hiện ra tâm tình gì trên khuôn mặt, nội tâm ông càng cảm thấy vui mừng cho Giáo Hoàng, ông quen biết Thanh Vũ khá lâu so với những thành viên của Giáo Đình.
Ông tận mắt nhìn thấy một Giáo Hoàng tự đem mạng sống của mình chỉ để thăm dò một thế giới chưa biết trong khi cả một Giáo Đình tại Tu Chân Giới chỉ vừa ổn định không bao lâu, điều đó chứng tỏ Thanh Vũ có một lối suy nghĩ khá non trẻ, và bây giờ thì Mặc Hàn vừa nhìn thấy một sự trưởng thành của Thanh Vũ.
“Không sao, ta quá vội vàng rồi, năng lực của con người có hạn, ta nên xin lỗi ông vì đã cố nhồi nhét cho ông một đống nhiệm vụ khó khăn.” Thanh Vũ lắc đầu từ tốn nói.
“Được làm việc cho Giáo Đình là niềm vinh hạnh của tôi thưa ngài, tôi sẽ cố gắng hết mình và cam đoan rằng nửa tháng sau tôi sẽ bố trí ra các trận pháp hai sao.” Mặc Hàn quyết tâm nói, ánh mắt ông đầy ý chí chiến đấu như một người trẻ tuổi đang có một mục đích để phấn đấu, dòng máu nóng với đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ đang chảy trong cơ thể Mặc Hàn, ông không còn là một người già yếu vô vọng đi tìm cách để chữa trị v·ết t·hương nữa.
Giờ đây, Mặc Hàn là một thiên tài có thể chiến đấu vượt hai cấp, đủ để Mặc Hàn tự ngạo với bất cứ tu sĩ nào! Ông còn mang trên mình trách nhiệm lớn lao của Giáo Đình, ông có một nơi gọi là nhà, ông có rất nhiều mục đích cần phải làm, ông được mọi người tin tưởng và có một người Giáo Hoàng luôn luôn sẵn lòng học hỏi để tiến bộ.
Nếu như nói, thời gian nào trong cuộc đời Mặc Hàn mà ông vui vẻ nhất, thì đó chính là bây giờ, ông đang thực sự sống một cuộc sống có nhiều màu sắc.
“Ta tin tưởng ông.” Thanh Vũ cười nói. Sau đó Thanh Vũ chuyển chủ đề sang tu luyện, Mặc Hàn có nhiều kinh nghiệm trong cảnh giới Tam Dương kỳ, dù sao ông cũng bị kẹt tại đây trong khoảng mấy trăm năm, nếu đặt ở Trái Đất thì trong mấy trăm năm kia có có sự chuyển giao giữa nhiều cuộc cách mạng khoa học kỹ thuật, khoảng thời gian kia cực dài đối với Thanh Vũ là cực kỳ dài.
Hai người trò chuyện khoảng nửa giờ đồng hồ, các xác c·hết của Venger và t·hi t·hể của con người đã được mọi người cùng Quân Đoàn Gaia dọn dẹp và bắt đầu châm lửa hỏa táng, Thanh Vũ được mọi người tin tưởng giao cho vị trí chủ trì trong buổi t·ang l·ễ vội vàng, hắn đọc từng chữ trên bài văn đưa tiễn n·gười c·hết và sự khích lệ người còn sống.
“Hãy yên nghỉ đi, chúng tôi sẽ làm mọi việc mà các bạn đang còn dang dở.” Thanh Vũ chậm rãi đọc nốt câu văn cuối trong sự chú ý của đám đông, cuối cùng, Thanh Vũ bước xuống bục cao rồi đi cùng Mặc Hàn trở về vị trí cũ, một đêm không ngủ khiến Thanh Vũ cảm thấy khá mệt mỏi, và hắn phải luôn luôn sẵn sàng chiến đấu ứng phó mọi tình huống sẽ xảy ra trong đêm nay.
Khuôn mặt của đám đông được chiếu sáng bởi đ·ám c·háy rực, các làn khói màu đen bay lên trời rồi trộn lẫn vào màn đêm, đôi khi chúng in hình bóng của mình dưới những ánh sáng của các vì sao, bên dưới là những con người đang thả lòng mình theo cảm xúc đau thương, nước mắt chảy dài trên gò má cho đến khi chúng rơi xuống đất.
“Xin lỗi, tôi có thể hỏi ngài một vấn đề được không?” Một người đi đến gần Thanh Vũ và Mặc Hàn rồi nói, thái độ của ông ta khá kính nể.
Thanh Vũ nhìn người kia, ông ta là một người đàn ông vào độ tuổi trung niên, mái tóc đã ngã sang màu bạc, ông ta có một khuôn mặt tiều tụy, nhưng tinh thần lại sáng ngời vì ông ta có hi vọng để sống tiếp, lúc này, ông ta đang cầm lấy một tờ giấy rồi đưa cho Thanh Vũ.
“Có phải đây là nơi mà ngài sẽ đưa chúng tôi đến không?” Người đàn ông hỏi.
Mặc Hàn nhíu mày xem xét tờ giấy kia và ông gật đầu ngay lập tức: “Đúng vậy, Thập Linh Hỏa thành trong tờ giấy này chính là nơi ở của Giáo Đình, nơi đó có khoảng hơn mười hai ngàn người đang sinh sống rất tốt.”
“Cảm ơn ngài vì đã trả lời câu hỏi của tôi.” Người đàn ông cười nói.
“Tôi đã nhặt được nó từ một khu dân cư bị bỏ hoang được ba ngày rồi, nhưng những thông tin được ghi trên tờ giấy quá tốt và nó khiến tôi phải nghi ngờ về độ tin cậy của nó, vì vậy tôi đã để nó trong người cùng với không đưa ra quyết định đi đến đó.” Người đàn ông giải thích.
“Thì ra là vậy, ông cứ yên tâm đi, tôi lấy danh dự một Thánh Sứ của Quang Minh Giáo Đình cam đoan rằng tất cả những thông tin trên đó đều là thật.” Mặc Hàn cười nói.
“Cảm ơn các ngài, chúc các ngài một buổi tối tốt lành.” Người đàn ông cười nói rời đi, ông ta đi đến gần một cái lửa trại, có hàng chục con heo rừng đang bị nướng trên những cái giàn bằng cây, thịt heo chảy ra nước long lanh nhỏ giọt xuống lửa trại rồi phát ra âm thanh xèo xèo.
Hầu như tất cả mọi người sống sót trong căn cứ này đều vây quần bên các đống lửa rồi nói chuyện và thưởng thức bữa tối thịnh soạn.
Thanh Vũ nhìn Mặc Hàn và hỏi: “Ta nhớ rằng ông có một cách để thu hút các nạn dân đi đến Thập Linh Hỏa thành, và đây là cách ông sử dụng sao?”
Mặc Hàn cười gượng nói: “Tôi đã học được nhiều kiến thức từ Hành Tinh Gaia và thử sử dụng một cách đó là phát ra các tờ rơi đi khắp nơi bằng Drone, phạm vi phát tờ rơi đã hơn ba trăm km và đang tăng lên.”
“Đó là một cách hay để quảng bá Thập Linh Hỏa thành, tuy nhiên ông đang phạm phải một sai lầm c·hết người, ông bại lộ vị trí của Giáo Đình, nếu như có người xấu nhìn thấy tờ rơi thì sao?” Thanh Vũ bình tĩnh hỏi.
“Tôi đã dự tính tất cả nguy cơ có thể xảy ra và quyết định làm sử dụng cách đó, đôi khi bại lộ vị trí cũng là một việc có lợi cho chúng ta, danh tiếng của chúng ta càng cao thì mọi người sẽ càng tin tưởng, và khi đám người xấu dám bén bảng đến đây p·há h·oại cuộc sống yên lành của Thập Linh Hỏa thành thì chúng ta có lí do chính đáng để đánh bại họ.” Mặc Hàn bình tĩnh nói.
“Dù sao đi nữa, cách phát tờ rơi này cũng khá nguy hiểm, nên ta quyết định không sử dụng bí thuật nếu như không rơi vào tình cảnh bất khả kháng.” Thanh Vũ cứng rắn nói, bí thuật là một cái tên thay thế cho trạng thái kích hoạt Danh Hiệu mà Thanh Vũ nói với Mặc Hàn.
“Tôi hiểu rõ thưa ngài, tất cả vì an toàn lên hàng đầu.” Mặc Hàn gật đầu nói, thật ra vào lúc Mặc Hàn quyết định phát tờ rơi thì ông ta có một chút khinh thường con người ở Hành Tinh Gaia, và bây giờ thì sự khinh thường kia đã biến mất triệt để.
“Đó là các lửa trại và thịt do Quân Đoàn Gaia chiêu đãi mọi người, ngài có đói bụng không, tôi có thể đem một số thức ăn đến đây.” Mặc Hàn nhìn đống lửa trại rồi nói.
Thanh Vũ lắc đầu nói: “Ta không đói bụng, ông hãy đem thứ này trộn lẫn vào nước và cho mọi người uống đi, họ cần phải có trạng thái tốt nhất khi di chuyển về Thập Linh Hỏa thành.”
Thanh Vũ nói xong, hắn lấy ra một cái ly thủy tinh, trong cái linh có khoảng hai mươi giọt nước màu xanh lá cây đang tỏa ra một luồng khí mát lạnh, Mặc Hàn cũng bị ảnh hưởng bởi nó.
“Sinh Mệnh Chi Thủy cấp ba?” Mặc Hàn giật mình nói. Một giọt Sinh Mệnh Chi Thủy cấp một có giá năm trăm điểm cống hiến, cấp hai là năm ngàn điểm cống hiến và cấp ba là năm chục ngàn điểm cống hiến, hai mươi giọt cấp ba là một triệu điểm cống hiến, một con số không hề nhỏ chút nào, phải biết rằng một viên Kết Đan đan dược có giá trị là hai triệu điểm cống hiến.
Giáo Hoàng vừa ra tay là một triệu điểm cống hiến chỉ vì lo cho tình trạng cơ thể của mọi người, điều đó khiến Mặc Hàn kinh ngạc.
“Ngài nói rất đúng, đoạn đường từ đây về Thập Linh Hỏa thành không hề gần chút nào.” Mặc Hàn lấy ly thủy tinh rồi vội vàng rời khỏi, ông tìm một cái vại nước khá lớn rồi đổ ly thủy tinh vào, sau đó là đổ nước tinh khiết đầy vại, kế tiếp, Mặc Hàn đem chúng ra làm nước giải khát cho mọi người và không hề giải thích tác dụng của nước này.
Thanh Vũ không có việc gì để làm, còn khoảng bảy tiếng nữa thì trời mới sáng, không khí se lạnh vì đã vào mùa đông, Thanh Vũ rất thích loại không khí này, hắn sống tại một quốc gia có khí hậu nhiệt đới và ở một thành phố gần xích đạo, vì vậy hắn chỉ biết đến hai mùa là nóng và rất nóng, đây là lần đầu tiên Thanh Vũ cảm nhận một mùa đông thực sự đang lướt qua da thịt của hắn.
“Xin lỗi vì quấy rầy ngài.” Một giọng nói đánh thức Thanh Vũ khi hắn tu luyện được chưa đến năm phút, đó là một người đàn ông chống nạng, có hai người đang đỡ lấy ông ta đi đến gần Thanh Vũ, một người là bé trai có khuôn mặt non nớt, người còn lại là một người phụ nữ tuổi trung niên.
“Có chuyện gì sao?” Thanh Vũ đứng lên và từ tốn nói.
“Tôi rất cảm ơn ngài vì đã cứu lấy mạng sống của gia đình chúng tôi, xin ngài hãy nhận lấy nó thay cho lời cảm ơn của gia đình tôi.” Người đàn ông ra hiệu cho hai người kia không đỡ ông nữa, ông ta nhận lấy một cái lá xanh khá lớn gói các miếng thịt nướng ngon lành, rồi ông ta bước gần đến Thanh Vũ bằng các bước chân chập chững, tựa như ông có thể ngã xuống bởi một cơn gió nhẹ thổi qua.
Phải mất một khoảng thời gian khá dài và bỏ ra một sức lực khá lớn thì ông ta mới tới gần Thanh Vũ, ông ta đưa miếng lá xanh ra bằng hai tay đang run rẩy nhẹ, ông hiểu rõ hành động của mình là gì, nhưng cảm xúc trong ông nó cứ bùng cháy không thôi, cảm xúc khi được cứu từ trong đám quỷ dữ, không phải chỉ mình ông mà còn cả gia đình ông nữa, ông phải cảm ơn người Giáo Hoàng thần bí và nhân hậu này.
“Ta chấp nhận lời cảm ơn của ông, chúc ông một buổi tối tốt lành.” Thanh Vũ vui vẻ đưa tay ra nhận lấy chiếc lá đựng thịt nướng, tuy hắn muốn bao nhiêu thịt nướng thì có bấy nhiêu, nhưng khi nó được xem như là một lời cảm ơn từ một người thì nó đã có một ý nghĩa khác hẳn.
“Cảm ơn ngài nhiều lắm.” Người phụ nữ lên tiếng nói.
“Cảm ơn anh.” Đứa bé cũng nói theo.
“Chúng tôi không làm phiền ngài nữa.” Người đàn ông nhẹ nhàng nói rồi đi khỏi cùng gia đình ông, ba bóng lưng gần kề bên nhau tạo ra một hình ảnh đầy tình thân.
“Đây là hạnh phúc.” Thanh Vũ nhẹ nhàng cười, hắn khẽ vươn tay ra rồi bắt lấy một vật vô hình nhưng lại tỏa ra nhiều màu sắc đẹp đẽ.