Chương 311: Một cơ hội làm lại! Giết!!
“AAAAAA!!!”
Paul gầm gừ ra từng âm thanh khàn khàn ẩn chứa sự đau đớn tận cùng, linh hồn cậu đã bị ăn mòn, đã bị một thứ hắc ám dần nuốt chửng, cả cơ thể Paul đang biến đổi với tốc độ cực kỳ nhanh, cái đuôi đâm ra khỏi cơ thể rồi dài đến tận một mét, từng cái gân xanh ẩn hiện trên toàn bộ khuôn mặt của Paul.
Sức mạnh vùng vẫy từ Paul tăng lên khiến Rory phải dùng toàn bộ sức lực, ông gầm thét một tiếng rồi cố ngăn cản Paul, nhưng như vậy, Rory càng cảm thấy Paul ở thời điểm này là mạnh mẽ đến như thế nào.
Rory là một người tiến hóa cấp ba, ông còn có một năng lực tiến hóa khá mạnh mẽ, với nhiều yếu tố như thế thế nhưng Rory vất vả lắm mới ngăn chặn được Paul lại.
“Paul!!”
“Paul!!”
Rory gào thét vào tai của người thanh niên đang mất đi ý chí, đến giờ phút này Rory mới hiểu ra Paul coi trọng đồng đội đến như thế nào, ấy vậy mà Rory không hề nhận ra điều đó, mặc dù ông từng nghe Paul kể rất nhiều về đồng đội của cậu ta.
“Tỉnh lại đi Paul!!” Rory không hề bỏ cuộc trong khi Paul đang cao lớn hơn, mái tóc đã biến thành màu trắng bạc và một con mắt mất đi tròng đen, chỉ còn lại một ánh bạc lạnh lùng kh·iếp hồn.
Thật may mắn rằng không ai nhận ra chuyện lạ ở chỗ này, nếu như họ nhìn thấy một người trông giống Venger trong căn cứ thì họ sẽ ưu tiên tiêu diệt Paul, Rory kéo Paul vào góc tối, và đám đông đang chuẩn bị chiến đấu với lũ Venger, thậm chí một số người còn tỏ ra hưng phấn.
Hàng đêm, thường hay có một số bầy Vegner nhỏ yếu t·ấn c·ông nơi đây, họ đã quen với việc đó và thời điểm này cũng là lúc họ đi thu hoạch thêm nhiều tài nguyên để gia tăng sức mạnh của bản thân, họ không hề coi trọng tiếng còi báo động kia một chút nào.
Vài chục người có nhiệm vụ canh chừng tường gỗ đang ra lệnh và chỉ huy đám đông vào vị trí, họ tỏ ra rất kinh nghiệm, đám đông đứng trên tường thành khá dài, họ cầm các loại v·ũ k·hí như đao, kiếm, búa và một số loại xương thú để chiến đấu với Venger.
Paul nhìn xuyên qua khe hẹp cuối cùng của ánh mắt, cậu nhìn thấy đám người, những h·ung t·hủ g·iết c·hết đồng đội cậu đang rời khỏi tầm mắt, và ngay lúc này, niềm khát khao g·iết sạch, khát khao báo thù được thiêu đốt mạnh mẽ hơn bao giờ hết, và cậu cảm nhận được, nếu như cậu từ bỏ đi ý chí chống lại, bán mình cho hắc ám, cậu sẽ có được sức mạnh làm điều đó.
Mục đích sống, lý tưởng sống và cả nhân cách của Paul đã tan biến theo những c·ái c·hết của đồng đội, Paul chẳng còn gì cả ngoài một cái xác thân tàn ma dại, một cái xác rỗng vô hồn chỉ để báo thù, và cậu đồng ý chấp nhận điều đó, hắc ám dần ập tới, và rồi tất cả chìm vào trong bóng tối vô tận…
“Không thể để thế này được.” Rory lo lắng nhìn Paul, ông không có ngăn Paul lại nữa, cậu ta đang trong một quá trình chuyển đổi nào đó, các cây xương trắng phiếu nhô ra khỏi lưng của Paul, chúng tỏa ra một thứ lực lượng đáng sợ khiến tim Rory đập nhanh.
“Nếu vậy thì mình đành phải ngăn cản nó thôi.” Rory thở dài ra một hơi rồi quyết định gì đó.
Có lẽ Paul không hề biết về thân thế của người đàn ông thần bí tên Rory này, một người đã giúp đỡ Paul rất nhiều lần, duy chỉ Rory biết về Paul, đứa em gái của Rory, một cô gái hiền lành đang học đại học trước khi c·hết vì v·ết t·hương đã nhờ Rory che chở cho Paul.
Đáng thương thay, Paul không hề biết về c·ái c·hết của đứa em gái Rory. Paul muốn đi tìm, nhưng với sức mạnh mới đến tiến hóa cấp hai, Paul có thể làm gì hơn ngoài việc sinh tồn nhờ vào căn cứ này chứ?
“Cảm ơn cậu vì đã chăm sóc cho em gái tôi, còn bây giờ, chúng ta không nợ nhau gì hết, tôi sẽ thực hiện đúng như sự nhờ vả của nó.” Rory nhìn Paul rồi lẩm bẩm, ông không biết và cũng không cần biết Paul có nghe được lời của ông hay không, nhưng ông dường như vừa trút một gánh nặng khỏi bờ vai.
Rory bước đến gần Paul, ông dùng ánh mắt ngưng trọng nhìn Paul, ông chưa từng thử làm việc này bao giờ, năng lực tiến hóa của ông khá kỳ lạ, nó có thể làm gián đoạn một quá trình nào đó, ông có thể chiến thắng một người tiến hóa có năng lực tiến hóa các hệ vì ông có thể ngăn cản bọn họ sử dụng năng lực tiến hóa trong một khoảng thời gian, một năng lực rất thực dụng, mạnh hay yếu tùy vào khả năng áp dụng của từng người.
Còn bây giờ, Rory muốn ngăn cản quá trình chuyển hóa thành Venger của Paul, nếu không Paul sẽ vĩnh viễn biến thành thứ quái vật không lý trí và luôn muốn săn g·iết con người để làm thức ăn.
Rory chạm vào đầu của Paul bằng một tay, ông nhắm mắt lại rồi tập trung tinh thần, có một luồng sức mạnh kỳ dị truyền từ cơ thể Rory rồi xâm nhập vào cơ thể Paul, nó vội vàng tìm đến những c·hất đ·ộc tiến hóa rồi t·ấn c·ông, vì Rory mạnh hơn Paul cho nên ông ta dễ dàng nghiền ép các c·hất đ·ộc tiến hóa.
“Phải thành công!!” Rory lẩm bẩm trong lúc ông g·iết sạch các c·hất đ·ộc tiến hóa từng cái một, đầu Rory đổ ra đầy mồ hôi lạnh, hơi thở ông nặng nề hơn vì mỏi mệt.
Có lẽ vì cách làm của Rory đã phát huy tác dụng, Paul đứng yên một chỗ, một con mắt màu đen còn sót lại vẫn chưa bị sắc bạc ăn mòn, mái tóc Paul cụp xuống vì màn mưa, cậu đang dần lấy lại được lý trí trong đám hỗn loạn vô định.
“Mình sẽ thành công!!” Rory vui vẻ nói trong khi tiêu diệt các c·hất đ·ộc cuối cùng, ông hiểu rõ dù ông có thành công đi nữa thì Paul cũng sẽ không trở lại thành một người thường, cơ thể đã biến đổi vẫn như cũ.
“Chuyện gì thế này?!” Rory đột ngột kinh hô một tiếng, ông phun ra một ngụm máu tươi, khuôn mặt trắng bệch, ông bị đẩy lùi lại mấy bước, dấu chân in sâu xuống lòng đất. Ngay khi Rory đang tiến hành các bước cuối cùng, một luồng khí tức tà ác vô tình lạnh lẽo đã ập đến rồi đánh văng năng lực tiến hóa của ông, và ông cảm nhận được một ít lý trí còn sót lại của Paul, đó là sự không cam lòng và sự cam nguyện đọa lạc thành ma.
“Mình không thể bỏ cuộc!!” Rory gầm lên một tiếng, ông lại tiếp tục t·ấn c·ông Paul bằng năng lực tiến hóa, hai luồng sức mạnh đánh nhau ầm ĩ trong cơ thể Paul, cậu ta đã tỉnh lại, nhưng cậu ấy không muốn lại tiếp tục sống nữa, rõ ràng, Paul đã từ bỏ bản thân mình.
“Tại sao vậy Paul!!”
“Chỉ cần cậu có sống thì tất cả sẽ còn hi vọng!!” Rory gầm gừ nói.
Paul vẫn im lặng, thứ năng lượng hắc ám kia càng lúc càng trở nên khổng lồ, Rory đã không chịu được thứ sức mạnh đó hơn nữa rồi!
“Nếu cậu đã từ bỏ hi vọng, vậy thì tôi sẽ cho cậu một cơ hội nữa! Hãy trở về nếu như cậu thấy cuộc sống còn có ý nghĩa!” Rory hết cách, ông thực hiện nguyện vọng cuối cùng của đứa em gái, nếu không Rory sẽ sống trong hối tiếc, và che chở Paul chính là nguyện vọng đó.
Bỗng nhiên, một luồng khí thể xuất hiện xung quanh làn da của Rory, hai mắt ông chăm chú, ông đang muốn sử dụng năng lực tiến hóa một cách mạnh nhất, không hề để tâm đến ngưỡng giới hạn nữa rồi!
Vù vù! Một cơn gió tỏa ra từ cơ thể Rory, một luồng sức mạnh kỳ dị xuyên thấu Paul rồi đâm vào tận linh hồn của Paul, và đó cũng là lúc cậu mất đi giác quan…
“Ộc, ộc….!” Rory phun ra vài ngụm máu tươi, sắc mặt ông rất tồi tệ, nhưng ánh mắt của ông vẫn chú ý đến một thân ảnh đang chạy mất ở cuối chân trời, một người thanh niên với mái tóc màu bạc, một con mắt màu bạc, cả cơ thể cao lớn với những cây xương trắng mọc đầy trên đó, cậu ta đã đi mất, Paul đã có được sức mạnh để trả thù, quá trình thức tỉnh đã thành công, tuy nhiên, Rory đã cho Paul một cơ hội, cơ hội mà Rory dùng cả năng lực tiến hóa của ông để đổi lấy cho Paul.
“Hãy trở về và sống một cuộc sống thật tốt!” Rory lẩm bẩm.
Sau đó ông nhìn về phía xa thăm thẳm, ông thở dài: “Anh đã làm đúng như lời hứa, em hãy yên nghỉ đi.”
…
“Chúng tới chưa?!” Một giọng nói nhỏ vọng ra xé tan âm thanh của mưa, kèm theo lại là vài tiếng thở mạnh.
“Gần tới rồi, mọi người hãy chuẩn bị.” Một giọng nói trả lời lại.
Bọn họ là những người sống sót trong căn cứ này, vài tháng qua, họ đã làm việc và chiến đấu không ngừng nghỉ với lũ quái vật kinh tởm và các bầy Venger khát máu, nếu như nói, các chiến binh không s·ợ c·hết thời cổ đại là những chiếc xe tăng càng quét kẻ địch, thì họ là những con người sẽ giẫm nát chiếc xe tăng đó chỉ bằng hai bàn tay không!
Nỗi sợ hãi c·ái c·hết được che dấu một cách hoàn hảo bên dưới vỏ bọc hung tợn! Muốn sinh tồn, muốn sống tiếp, họ phải hóa thân thành những con thú vật luôn sẵn sàng cho một cuộc chiến sinh tử!
Và đây, thời điểm này, trận chiến sinh tử kia chuẩn b·ị b·ắt đầu!
Bầy Venger, chúng là những điểm đen đang lao vùn vụt tới bức tường thành bằng gỗ, khi đến gần các ngọn đèn cực mạnh, chúng lộ diện trước tầm mắt của mọi người, các sinh vật đã từng là nhân loại, bây giờ, chúng đã biến đổi thành các hình thù kỳ quái, các cây xương mọc lên phục vụ cho mục đích g·iết chóc, hàm răng sắc bén có thể nhai nuốt cả kim loại.
Và rồi….!
“Giết!!” Một tiếng ầm xé tan sự im lặng, một âm thanh tuyệt vời để bắt đầu cho những bản anh hùng ca trong lịch sử mới của loài người, những chiến binh sống sót cuối cùng của nhân loại, chúng được vẽ thành một bức tranh kể về sự tàn khốc và hào hùng của thời đại này….
Bầy Venger phóng lên tường thành, chúng hung hăng gào thét g·iết tới với các ánh mắt đỏ ngầu đầy dục vọng khát máu, con người giơ lên v·ũ k·hí trên tay rồi chĩa thẳng về bọn chúng, hòa lẫn vào các dòng máu đỏ tươi rực rỡ kia là những tiếng gầm gừ táo tợn, những âm thanh đau đớn và kinh hãi, có cả những tiếng thét đầy hưng phấn tàn bạo…