Chương 29: Trấn Áp
Vương Lăng vừa lo lắng vừa cảm khái:
“Sức mạnh của Lâm Phong quá lớn, đúng là người sở hữu thể chất đặc biệt, nếu như mình cũng có một loại thể chất mạnh mẽ nào đó thì không cần làm người hầu kẻ hạ cho ai khác rồi.”
Sắc mặt Lâm Phong trắng bệch, cậu khó chịu trong người, chiến trận tan rã, các thành viên trong đội chiến trận rơi vào trạng thái mệt mỏi, ngay cả đứng lên cũng khó khăn, một đòn pháp thuật cuối cùng này rút cạn toàn bộ thể lực và linh lực của họ.
Bụi mù từ từ tản đi để lộ ra một cái hố sâu, có một người đang đứng thẳng trong đó, ông ấy là Không Yên, vẻ mặt của ông ta khó coi vì b·ị t·hương, cả bộ giáp pháp bảo hỏng hóc nặng, máu tươi chảy ra róc rách từ các vết nứt trên bộ giáp, kể cả thanh kiếm yêu quý cũng chẳng còn nguyên vẹn.
Thiệt hại của Không Yên quá đỗi năng nề, ông chẳng thể tin rằng một chiến trận vừa đạt cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ lại đẩy ông vào tình thế thê thảm như này.
Không Yên tức giận, nhưng ông thấy kẻ địch không còn năng lực chiến đấu nữa nên ông cất giọng cười lớn:
“Giỏi, giỏi lắm, các ngươi nên tự hào rằng các ngươi có thể ép ta đến mức này, nhưng cũng chẳng thay đổi được kết quả đâu, bây giờ các ngươi là thịt cá trên thớt gỗ của ta mà thôi.”
‘’Nhận lấy c·ái c·hết đi!’’ Không Yên lạnh lẽo thốt ra.
Không Yên đưa một bàn tay vồ xuống, linh lực sôi sục tạo ra một bàn tay năng lượng lớn đánh xuống từ bầu trời cao, nếu như nó đánh trúng thì cả nhóm Lâm Phong, Lưu Úc sẽ bị tiêu diệt ngay tại chỗ!
Vương Lăng nhìn thấy cảnh đó, hắn ta sầu khổ trong lòng: “Thôi xong rồi! Tất cả chấm dứt rồi!!”
Trong giây phút nguy hiểm tột độ, nhóm Lâm Phong và Lưu Úc vẫn tỏ ra bình tĩnh như thể bọn họ biết trước Không Yên chẳng thể uy h·iếp mạng sống của họ.
Xẹt!
Một âm thanh bất chợt vang lên, bàn tay khổng lồ bị một thanh kiếm chém làm hai nửa rồi tan biến vào không khí, một bóng người xuất hiện đứng trước nhóm Lâm Phong, người này là một cô gái trẻ tuổi với làn tóc dài màu bạc như thể đang lấp lánh, đôi mắt tỏa sáng như ánh Mặt Trời, khí chất đặc biệt, vừa cao quý vừa trang nhã, vừa thần thánh lại vừa thân thiện, một cô gái hết sức đặt biệt, không ai khác chính là Ngọc Trang, Hồng Y Giáo Chủ của Giáo Đình.
Ngọc Trang cứu lấy nhóm Lâm Phong bằng cách dùng thanh kiếm chém đôi bàn tay năng lượng khổng lồ, một đòn kiếm đơn giản nhưng lại hiệu quả, chặn đứng một đòn pháp thuật của tu sĩ như Không Yên, điều này chứng minh sức mạnh của Ngọc Trang chẳng kém gì Không Yên, thậm chí nhỉnh hơn.
Vương Lăng nuốt một ngụm nước bọt, hắn nghĩ thầm: “Người này là ai? Trời ạ, Quang Minh Giáo Đình có một người mạnh mẽ thế này sao?”
Kiến thức của Vương Lăng về Quang Minh Giáo Đình còn hạn hẹp nên không biết Ngọc Trang.
Vẻ mặt Không Yên thay đổi, ông ấy nghiêm túc đánh giá Ngọc Trang, thần thái cực kỳ chăm chú như thể đang đối đầu một kẻ địch cùng đẳng cấp.
Lâm Phong khẽ nói: “Cảm ơn Giáo Chủ giúp đỡ!”
Lưu Úc thành khẩn nói: “Thật là hổ thẹn khi không thể hoàn thành nhiệm vụ được giao, tất cả xin nhờ vào Giáo Chủ.”
Ngọc Trang không quay đầu, cô nhẹ nhàng nói ra: “Hãy rút lui đi, nơi này không còn việc của mọi người nữa.”
Mọi người đồng thanh đáp: “Vâng thưa ngài Giáo Chủ!”
Không Yên quan sát thấy địa vị của cô gái thần bí được kẻ địch xưng là Giáo Chủ này rất cao, ngay cả hai kẻ địch chỉ huy cũng khiêm tốn, ông liền nhận định Ngọc Trang là một nhân vật cao cấp trong Quang Minh Giáo Đình, nếu như đánh bại hay bắt giữ nhân vật này thì Giáo Đình chẳng còn nguy hiểm nữa, ông có thể moi móc ra bí mật chiến trận để tăng cao sức mạnh tổng thể của thành trì ông quản lý.
Không Yên thầm nhủ: “Là nguy hiểm nhưng cũng là cơ hội!”
Thế nhưng mọi toan tính của Không Yên tan vỡ khi ông cảm thấy một luồng áp lực kinh khủng phủ xuống, toàn thân ông run lên, Không Yên vội vàng lui về phía sau tránh khỏi vùng ảnh hưởng, trong khi đó Không Yên ngẩng đầu nhìn vào Ngọc Trang, ông nhìn thấy đôi mắt của cô gái kia rất bình tĩnh, một ánh mắt làm Không Yên hoảng hốt.
Hơi thở Không Yên trĩu nặng, ông cao giọng hỏi: “Ngươi là kẻ nào?”
Ngọc Trang cười khẽ: “Ta là Hồng Y Giáo Chủ của Quang Minh Giáo Đình.”
‘’Hồng Y Giáo Chủ?’’ Không Yên nhíu mày suy tư, ông không biết chức vị Hồng Y Giáo Chủ là gì, nhưng cấp bậc chắc chắn rất cao.
Không Yên lặng người nghĩ thầm: “Một Hồng Y Giáo Chủ đã mạnh như thế này, vậy còn kẻ tự xưng Giáo Hoàng đứng đầu Giáo Đình đó còn mạnh cỡ nào nữa?”
Bất tri bất giác, Không Yên chùn bước, việc chiến đấu với một tổ chức thần bí quá nguy hiểm, ông cần lùi lại để bàn tính cũng như lập ra kế hoạch ứng phó một cách tốt nhất.
Không Yên lên tiếng hỏi: “Mục đích của các ngươi là gì?”
Ngọc Trang thừa biết Không Yên đang rụt rè, cô thản nhiên đáp lời: “Không có gì quá quan trọng, chỉ cần Thành Chủ ăn quả trái cây này thì ta bảo đảm tuyệt đối rằng sự an toàn của Thành Chủ không còn bị đe dọa nữa.”
Không Yên đưa mắt dời xuống quả trái cây trên tay Ngọc Trang, nó màu trắng thuần lại còn phát ra ánh sáng nhè nhẹ trông rất đặc biệt, chắc hẳn nó là một quả trái cây chứa năng lượng linh khí mà tu sĩ đặt tên là linh quả.
Không Yên tìm hết tri thức trong đầu của ông nhưng không thể tìm ra thông tin của một loại linh quả giống thế, ông ta đề phòng: “Đây là quả gì?”
Ngọc Trang nhã nhặn nói: “Thành Chủ yên tâm, ta lấy danh nghĩa Hồng Y Giáo Chủ ra cam đoan nó không hề có độc, sau khi Thành Chủ ăn nó xong thì cuộc sống sau này của Thành Chủ sẽ tốt hơn nhiều lần, đột phá đến cảnh giới cao hơn không còn là chuyện khó khăn nữa.”
Không Yên dò hỏi: “Nếu như ta không đồng ý ăn nó thì sao?”
Chẳng có lý do gì để Không Yên ăn linh quả không hiểu nguồn gốc của kẻ địch.
Ngọc Trang cười khẽ: “Nếu như Thành Chủ không đồng ý, vậy thì ta đành phải giúp Thành Chủ một chút, e rằng Thành Chủ phải chịu nhiều đau đớn đấy!”
Không Yên hoàn toàn không tin tưởng vào kẻ địch, ăn quả trái cây kia khác nào giao mạng sống của bản thân cho người khác quyết định?
Nhưng Không Yên trải qua một trận chiến gian khổ, trạng thái không còn tốt nữa, như là nỏ mạnh hết đà, ông cắn răng: “Đành phải liều mạng!”
Không Yên vừa quyết định xong liền bắt lấy thời cơ t·ấn c·ông trước, ông thúc giục linh lực tạo ra sương mù màu đen lạnh lẽo quấn quanh cây pháp kiếm, sau đó Không Yên dùng sức chém ra một đường tạo thành kiếm khí băng hàn.
Ngọc Trang nhẹ nhàng lắc đầu không đồng ý với câu trả lời của Không Yên, cô đưa một tay về phía trước tạo ra một lớp màn chắn ánh sáng cứng cỏi, kiếm khí lạnh giá chém vào lớp màn ánh sáng kia rồi tự vỡ ra thành nhiều mảnh, nó chẳng có tác dụng gì trước Ngọc Trang.
“Hừ!”
Cùng lúc này, Không Yên lao nhanh ra sau Ngọc Trang rồi dùng linh lực ngưng tụ vào nắm đấm rồi đánh ra một quyền.
Đòn kiếm vừa rồi chỉ là đánh lừa sự chú ý của Ngọc Trang mà thôi. Cú đấm này nhắm vào điểm yếu của tu sĩ khi sử dụng vòng bảo vệ linh lực, thông thường tu sĩ tập trung năng lượng ở phía trước để phòng thủ, từ đó lượng năng lượng ở sau lưng không nhiều, một cú đấm của Không Yên có hi vọng đánh xuyên qua lớp phòng thủ đó để giành lấy chiến thắng chung cuộc.
Ông ta quả là một tu sĩ sống nhiều năm trời, kinh nghiệm chiến đấu đầy mình, một con cáo già gian xảo!
Ngọc Trang sao không cảm nhận được chứ? Cô đang kích hoạt sức mạnh của thể chất đặc biệt là Quang Minh Thánh Thể, tất cả hành động của Không Yên dù nhanh cỡ nào cũng nằm trong sự cảm nhận của Ngọc Trang.
Bành!
Vòng bảo vệ bằng linh lực của Ngọc Trang đột nhiên biến lớn, nó không những chặn đứng cú đấm của Không Yên mà còn đánh bật Không Yên ra ngoài.
Không Yên biết bản thân không thể nào có khả năng chống lại Ngọc Trang, vì vậy Không Yên bùng nổ hết linh lực giúp ông tăng tốc chạy trốn.
Ngọc Trang mỉm cười nói: “Thành Chủ có chạy đằng trời cũng không thoát đâu!”
Một vầng Mặt Trời dâng lên sau lưng Ngọc Trang, nó nhanh chóng biến thành một thanh kiếm ánh sáng khổng lồ, theo động tác vung kiếm của Ngọc Trang, thanh kiếm khổng lồ nhắm vào Không Yên rồi chém xuống.
Không Yên hãi hùng: “Đây là pháp thuật đẳng cấp gì? Nó quá nguy hiểm!”
Ông nhận thức ra rằng thanh kiếm khóa chặt vào vị trí của ông, dù có chạy nhanh cách mấy cũng không thể thoát khỏi, vì vậy ông quay đầu lấy nhiều món pháp bảo cấp bậc Trúc Cơ kỳ ra rồi quăng mạnh vào thanh kiếm ánh sáng to lớn.
“Bạo!” Không Yên khẽ lẩm bẩm.
Ầm! Ầm!
Mấy món pháp bảo nổ tung, năng lượng của v·ụ n·ổ làm tốc độ chém xuống của thanh kiếm ánh sáng chậm lại nhưng vẫn không thể ngăn cản hoàn toàn.
Không Yên lòng đau như cắt, các món pháp bảo kia là tài sản tích góp nhiều năm trời của ông, nhưng giờ đây ông đành vứt bỏ chúng để bảo vệ mạng sống, chúng thành công phá vỡ cảm giác khóa chặt vô hình của thanh kiếm ánh sáng.
Không Yên nhờ vậy mà tăng tốc, ông chạy hết tốc lực về phía Không Yên Thành như một làn khói đen, tốc độ nhanh hơn cả tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phong bình thường.
Không Yên tính toán trong lòng: “Chỉ cần bước vào trong thành mình có thể dùng trận pháp hộ thành.”
Thanh kiếm ánh sáng chém xuống nhưng không trúng mục tiêu, mặt đất bị cắt làm đôi, sâu mấy mét, thần thức của Không Yên thấy cảnh đó, ông đổ mồ hôi hột, nếu thanh kiếm chém trúng thì chắc chắn là nó chém ông làm hai nửa.
Ngọc Trang thản nhiên nói: “Trấn!”
Tiếng nói vừa ra, một cột sáng bắn xuống từ bầu trời bao phủ Không Yên, dù ông đang bay nhanh nhưng vẫn không thể tránh thoát, ánh sáng thay đổi hình dáng thành các sợi xích khóa lấy cả người Không Yên, ông ta không thể phá vỡ xiềng xích, dần dần mấy liên kết với sức mạnh linh lực trong cơ thể.
Xiềng xích càng lúc càng khóa chặt, Không Yên không chịu đựng nổi nữa, ông ta vội vàng hô lớn: “Đừng, đừng đánh nữa!”
Các sợi xích ngừng siết chặt, Không Yên thở phào nhẹ nhõm, nếu như không hô thì ông sẽ bị cắt thành mấy khúc, một c·ái c·hết thê thảm.
“Tôi đầu hàng!” Không Yên thở dài vô lực.
Ngọc Trang điềm đạm nói: “Kẻ thức thời là tuấn kiệt, câu nói của Thành Chủ rất có lý.”
Không Yên nghe xong liền muốn đào hố nhảy xuống, trước đó ông còn hùng hổ dọa người, chưa bao lâu thì người ta trả lại câu nói cho chính ông, không còn mặt mũi nào nhìn người nữa.
Ngọc Trang từ tốn nói với một nụ cười trên môi: “Thành Chủ, đến giờ ăn rồi!”