Chương 267: Hoa rơi nước chảy vô tình
“Chúc mừng Quang Minh Giáo Đình, Thánh Đồ Ngạc Thiên Quang tiêu diệt một sinh vật tàn ác, ký chủ nhận được một viên Tứ Dương Thánh Quả, mười triệu điểm tín ngưỡng, Ngạc Thiên Quang nhận được mười triệu điểm cống hiến.” Âm thanh của Hệ Thống vang ở trong đầu Thanh Vũ.
“Tứ Dương Thánh Quả: loại trái cây có thể giúp bất kỳ một sinh vật nào sử dụng tăng đến Tứ Dương sơ kỳ trong vòng ba ngày, điều kiện: phải có thiên phú Nhất Tinh trở lên, chịu đựng được dược hiệu của Tứ Dương Thánh Quả mới có thể thành công.” Hệ Thống hiếm khi giải thích thêm cho Thanh Vũ.
“Lại có phần thưởng?” Thanh Vũ ngạc nhiên nói thầm.
“Venger kia được coi là một sinh vật hung là đúng, trí thông minh của nó cao hơn Venger loại thường, thậm chí vượt qua các Venger biến dị có năng lực tiến hóa, nếu thả một Venger này rời đi, nó sẽ gây nên nhiều mưa máu, có thể chưa có một người nào ở Hành Tinh Gaia có khả năng đối phó nó.”
“Một viên Tứ Dương Thánh Quả, giá trị của nó rất lớn.”
“A, còn nhận được điểm cống hiến? Giáo Hoàng đại nhân quả là một người chủ tốt, là mình đã suy nghĩ xấu về Giáo Hoàng rồi, Giáo Hoàng, ngài đừng nên trách tôi, tôi sẽ sử dụng điểm cống hiến một cách hết mình, không phụ lòng tốt của ngài đâu, ha ha ha.” Ngạc Thiên Quang đã đi gần đến khúc sông, hắn đột nhiên đứng lại, âm thanh mừng rỡ và đắc ý.
“Hệ Thống, ngươi đang buộc ta g·iết Venger phải không?” Thanh Vũ không khỏi hỏi một tiếng.
“Loại Venger là một loại đặc biệt, toàn bộ năng lượng tiến hóa bị nhiễm bẩn bởi linh hồn hắc ám, khiến cho tiềm lực bị kích hoạt và tăng cao, mỗi một Venger đều là một mối nguy hại đối với Giáo Đình, chúng sở hữu những thứ lực lượng tàn ác, một trạng thái mà con người mất đi linh hồn khi bị kích thích mạnh, có thể gọi trạng thái đó là Thức Tỉnh.” Hệ Thống nói bằng âm thanh băng lãnh, có vẻ như chỉ khi nào Thanh Vũ nói chuyện nói Hệ Thống thì Hệ Thống mới đáp lại, còn nói thêm vài câu giải thích.
“Hệ Thống, khi nào ngươi lại hào phóng như vậy?” Thanh Vũ cười nói.
“Ký chủ bị trừ một triệu điểm tín ngưỡng để trả cho thông tin đó.” Hệ Thống đột nhiên nói.
“Hố cha Hệ Thống.” Thanh Vũ mắng thầm, nội tâm vui vẻ không thôi, Tứ Dương Thánh Quả, một loại trái cây mà bất cứ tu sĩ nào có cảnh giới thấp đều phải mơ ước đạt được, Thanh Vũ thở dài, nghĩ lại c·ái c·hết của Nathan làm Thanh Vũ buồn bực, tiếc hận một thành viên có phẩm chất tốt lại ra đi sớm vào độ tuổi sung mãn thế này.
“Giáo Hoàng, các Quân Đoàn Trưởng vừa thông báo cho tôi, những người gây rối đã b·ị b·ắt giữ.” Mặc Hàn nói ra.
“Chúng ta trở về thôi.” Thanh Vũ gật đầu nói.
Hai người bay lên không trung hướng thẳng về phía Thập Linh Hỏa thành, để lại sau lưng một bãi đất hỗn loạn, một phần lớn khu rừng đã bị phá hủy, không biết bao nhiêu thực vật và động vật nhỏ bị tai họa mà c·hết đi.
…
Khu vực bên ngoài Thập Linh Hỏa thành, Siras quỳ một chân xuống đất, cơ thể chằn chịt máu tươi, hắn không ở trạng thái người sói xám nữa rồi, vì hắn cạn kiệt sức lực, chẳng thể nào sử dụng năng lực tiến hóa được nữa.
“Hừ, nếu không phải hai tên c·hết tiệt Fergal, Fergus bỏ chạy ngay lúc quan trọng thì các ngươi làm sao bắt giữ được ta?” Siras căm hận nói, ánh mắt cay nghiệt nhìn ba Quân Đoàn Trưởng đứng trước mặt hắn.
“Đừng nói nhảm nhiều lời, kết cục của ngươi đã được định trước ngay từ khi ngươi có ý đồ với Thập Linh Hỏa thành.” Dieter cười lạnh nói.
“Đám ngươi các ngươi thật là ngu xuẩn, ngay cả Giáo Hoàng cũng dám tính kế.” Richard lắc đầu nói.
“Tên Giáo Hoàng sẽ bị Nolan và Amoty bắt được, các ngươi quá đề cao Giáo Hoàng rồi.” Siras cười to nói.
“Các ngươi còn không đi cứu tên Giáo Hoàng thì sẽ không còn kịp nữa rồi.”
“Đừng cố gắng vô nghĩa làm gì, ngươi sẽ không thoát được đâu, những người như ngươi cần phải bị xử phạt.” Rinka lạnh lùng nói.
Siras biến sắc, hắn chưa hiểu tại sao mà ba Quân Đoàn Trưởng lại tin tưởng và chắc chắn về sự thất bại của Nolan và Amoty đến vậy, phải biết hai người kia có lực chiến không thua kém gì các Quân Đoàn Trưởng, cộng thêm con Venger hung mãnh kia, vậy bằng cách nào tên Giáo Hoàng có thể chiến thắng được?
Dù Amoty và Nolan bắt được Giáo Hoàng, Siras tự biết bọn họ không trở về Thập Linh Hỏa thành làm gì nữa, bí mật đó sẽ bị hai người họ nuốt chửng, bỏ lại Siras. Nên Siras muốn dùng lời nói để giựt dây ba Quân Đoàn Trưởng rời đi, cầu mong đến một hi vọng chạy trốn.
Ở cách đó không xa lắm, hai anh em Fergal, Fergus đang nằm yên một chỗ, không nhúc nhích một chút gì, ánh mắt hai người mê mang không có tiêu cự, giống như hai người đang bị mê thất vậy.
Trước đó ba Quân Đoàn Trưởng chiến đấu với Siras, Fergal, Fergus được một thời gian ngắn, sau đó đột nhiên Fergal, Fergus trở nên điên cuồng rồi xông ra, bỏ lại Siras chiến đấu một mình, khiến Siras bại trận một cách thảm hại, mà hai anh em to con chưa đi được xa liền lăn lóc nằm yên đến tận bây giờ.
“Rinka, Richard, hai người có biết tình trạng của Fergal, Fergus là thế nào không?” Dieter hiếu kỳ hỏi.
“Tôi không biết nữa, hai người đó xông thẳng đến phương hướng của Giáo Hoàng, có lẽ là nhận được mệnh lệnh của một ai bằng một cách nào đó chăng?” Rinka trầm ngâm nói trong khi đứng khoanh tay.
“Có lẽ là vậy rồi.” Richard đồng ý.
Vù vù! Một người bay đến từ xa, người kia mặc một bộ giáp sáng bóng màu trắng bạc hơi lấp lánh một chút dưới khung cảnh cuối cùng của hoàng hôn, sau lưng có một thanh kiếm to bản rộng, đó chính là người phụ trách bảo vệ tường thành, điều khiển Thập Linh Hỏa Trận, Lưu Úc.
“Xin chào các vị Quân Đoàn Trưởng.” Lưu Úc đáp xuống mặt đất rồi nói ra, đôi mắt nhìn ba Quân Đoàn Trưởng bằng sự tôn trọng cao, Lưu Úc rất hâm mộ và kính nể những người chiến đấu vì lý tưởng cao đẹp như ba Quân Đoàn Trưởng, ở trong mắt Lưu Úc, họ chính là cường giả thực sự, giống như Giáo Hoàng vậy, chiến đấu vì đánh ra một mảnh đất yên bình cho mọi người có cuộc sống tốt hơn, để con cháu họ sống trong hạnh phúc và bình yên.
“Xin chào.” Ba Quân Đoàn Trưởng không dám mất lễ, họ tiến lên chào hỏi, rồi nhìn vào hai tay của Lưu Úc, hắn đang ôm lấy hai người mà ba Quân Đàn Trưởng quen biết, là Nolan và Amoty đang hôn mê.
Trong mắt ba Quân Đoàn Trưởng, Lưu Úc có một địa vị siêu nhiên, dù cảnh giới chỉ có Nhị Dương Đỉnh Phong, vài ngày trước vừa mới tăng lên, nhưng Lưu Úc là người của Thế Giới kia, được Giáo Hoàng chọn lựa đến Hành Tinh Gaia, giao cho việc phòng thủ thành trì, điều khiển đại trận, dù đại trận kia không có một chút nguy hiểm gì đối với ba Quân Đoàn Trưởng, nhưng địa vị của hắn là siêu nhiên.
“Đây là hai người khả nghi bị Mặc lão bắt giữ, Mặc lão bảo tôi đem đến giao cho ba vị Quân Đoàn Trưởng.” Lưu Úc tiến lên, để hai người Nolan, Amoty xuống đất rồi nói ra.
“Cảm ơn, chúng tôi biết nên làm thế nào.” Richard vừa nói vừa nhìn Nolan và Amoty một chút.
“Chậc chậc, đây không phải là Nolan sao?” Dieter cố ý tắt lưỡi nói, đề cao âm thanh để Siras đang ôm đầu nghe được, quả thật Siras giật mình, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn.
“Nolan, tại sao lại như vậy chứ?” Siras ngẩn ngơ, một bên khuôn mặt Nolan còn in năm dấu tay, máu tươi đầy mặt, rõ ràng Nolan hôn mê vì bị người nào đó quất một bàn tay.
Chuyện này quá kinh khủng rồi, Nolan không phải là chó, mèo nhỏ gì đâu, hắn là người tiến hóa cấp ba sở hữu năng lực tiến hóa biến hình, trong trạng thái đó Nolan có thể chiến Tam Dương trung kỳ mà không bại, tại sao lại b·ị đ·ánh bại bởi một bàn tay?
“Ồ! Amoty cũng ở đây nè.” Dieter cười híp mắt nói, có vẻ việc sát muối lên nỗi đau và đánh mặt người khác là một công việc mà hắn rất thích làm thì phải.
“Tôi giao hai người họ cho các vị, ở đây không còn việc của tôi nữa, tạm biệt, chúc các vị may mắn.” Lưu Úc nói ra rồi đi mất, trở lại với cương vị của hắn.
“Tạm biệt.” Ba Quân Đoàn Trưởng gật đầu nhẹ nói.
Người vừa rời khỏi, liền có người đi đến đây, đó là Derek cùng Lucas, hai người có khuôn mặt trầm trọng.
“Tham kiến các vị Quân Đoàn Trưởng.” Derek, Lucas cùng nói.
“Đã xử xong đám người gây rồi chưa?” Richard hỏi.
Derek gật đầu trả lời: “Bọn họ quá điên cuồng, chúng tôi đành phải ra tay thật mạnh, chỉ có vài chục người còn sống b·ị b·ắt giữ.”
“Chúng ta không trách các cậu, hãy để lợi ích của các thành viên lên hàng đầu.” Richard hài lòng với cách xử lý của Derek và Lucas.
Nhìn thấy Derek và Lucas có vẻ hơi đau thương, bộ dạng muốn nói lại thôi, Rinka nhíu mày hỏi:
“Hai người có gì cứ nói.”
Richard và Dieter cũng đã chú ý đến sự lạ thường của Derek và Lucas.
Derek và Lucas nhìn nhau một chút, sau đó Derek cắn răng nói: “Nathan Phó Đoàn Trưởng đã hi sinh.”
Ầm! Như một tia sấm sét đánh xuống giữa trời quang không mây, làm nhấc lên một cơn sóng lớn ngập trời trong lòng ba Quân Đoàn Trưởng. Nathan là ai? Phó Quân Đoàn Trưởng, một thành viên trung tâm của Quân Đoàn Gaia, lập ra không biết bao nhiêu chiến công, tài năng chỉ huy xuất chúng, và là một người chính trực tốt bụng, luôn chiến đấu ở tuyến đầu dù đối mặt với kẻ địch mạnh hơn, Nathan vẫn không lùi bước dù chỉ một lần.
Trước kia, Quân Đoàn Gaia còn chia làm ba thế lực, họ đã quen biết nhau trên những trận chiến chống lại Venger, chống lại sinh vật tiến hóa, cả ngày, rồi lại đến đêm, các cuộc chiến tựa như không có hồi kết thúc, ai cũng mệt mỏi, ai cũng đau khổ, và ai cũng nhìn thấy n·gười c·hết đi.
Dù có nhiều xích mích và không vừa mắt, nhưng Ba Quân Đoàn Trưởng hiểu rõ từng thành viên của nhau, bây giờ họ lại trở thành một đội, cùng chiến đấu vì một mục đích chúng, tình cảm tốt hơn trước gấp mấy lần, đột ngột lại nghe tin Nathan c·hết, sao họ không đau buồn cho được chứ?
“Nathan c·hết?” Rinka lẩm bẩm, Nathan là thuộc hạ dưới quyền chỉ huy của cô, là một người chiến hữu của cô trong khoảng thời gian dài, mà người cứu Nathan chính là Rinka, cô biết Nathan có một đứa em gái vì Rinka có mặt tại thời điểm Anzu c·hết, Rinka vô lực cứu Anzu, chỉ cứu được Nathan, sau khi Nathan tỉnh lại, hắn không nhớ gì về đứa em gái tên Anzu nữa, Rinka không muốn để Nathan nhớ lại quá khứ đau buồn cho nên Rinka giữ kín bí mật đến nay, có thể coi Rinka là người hiểu rõ Nathan nhất trên thế giới này.
“Tại sao Nathan lại c·hết chứ?” Rinka nhìn Derek rồi hỏi bằng giọng buồn bã.
Lucas trầm mặt một chút, hắn trả lời: “Nathan cứu sống Naela khỏi con Venger kia, rồi sau đó Nathan biến thành tro bụi.”