Chương 259: Đánh bay ra ngoài thành
Bịch---!
Một mảnh giáp nặng nề rơi xuống mặt đất, nó đã bị cháy xém đi nhiều, có thể thấy rõ một vết đen lớn ố trên đó, bộ giáp kim loại trắng tinh khôi, tản ra từng tia bảo quang ngày nào chỉ còn lại một tàn tích nhỏ bé để chứng minh sự tồn tại của nó trên cõi đời, và chỉ có nó mới có thể chứng minh một Nathan đã từng sinh sống tại Thập Linh Hỏa thành.
“Anh Nathan…” Neala không thể tin vào mắt mình, nước làm mờ đi khóe mắt của cô, cô chậm chạp cúi xuống và nhặt lấy mảnh giáp nóng bỏng rồi ôm vào lòng mình, có một cái gì đó đang muốn xé tan lồng ngực của Naela, đau đớn, đó chính là cơn đau khi mất đi người thân.
Giống hệt như lúc trước vậy, cái ngày mà Naela nhận ra được cha mẹ của cô không còn sống nữa, hôm nay, Naela lại nếm trải nỗi đau điếng người một lần nữa, Nathan, đó chỉ là một con người mà cô quen biết trong khoảng thời gian rất ngắn, nhưng Nathan lại để nhiều kỷ niệm đẹp cho Naela.
Đầu tiên là trị thương cho cô khỏi v·ết t·hương dữ tợn, mua cho Naela bộ quần áo đẹp đẽ, đôi khi Nathan còn dẫn hai anh Kai và Naela đi dạo phố, sống một cuộc sống tốt lành, ăn những món ăn ngon, ấm áp trong những tình yêu thương vô bờ bến, có lẽ đó là những cử chỉ trong vô thức của Nathan với mong muốn chuộc lại lỗi lầm của cô em gái mà hắn bỏ lại, cô em gái mà hắn quên đi một cách lạnh lùng.
Những dự định của Naela tan biến thành mây khói, cái áo da mà Naela tự tay chế tạo, cô đang muốn dùng nó để chứng tỏ sự nỗ lực và có ích của cô trước Kai và Nathan, mà muốn chế tạo một pháp bảo không dễ dàng gì, ngoài sự đau khổ trong quá trình tạo ra, Naela còn cần đến cuốn sách do Nathan, một cuốn sách chỉ cô làm sao chế tạo pháp bảo, và có lẽ thứ đó, cũng chính là món quà cuối cùng mà Nathan tặng cô.
Cảm giác háo hức dành cho bữa tiệc tối dập tắt, Naela vĩnh viễn không thể nào khoe khoang thành tích về chiếc áo da trước Nathan nữa rồi, cơn gió se lạnh thổi qua, lá cây nhẹ nhàng kêu xào xạc bay lên trời, ánh nắng hoàng hôn màu đỏ đậm pha lẫn màu đen chiếu xuống thân thể bé nhỏ của Naela, tại sao cái khung cảnh tuyệt mỹ này lại cô đơn đến thế?
Ở trên nóc của một tòa nhà bốn tầng, Kai, một cậu bé mười ba mười bốn tuổi đang cầm con dao do Nathan tặng, cậu sững người đứng một chỗ, đôi mắt thẫn thờ nhìn mảnh giáp rơi xuống đất.
Người đã cứu cậu một mạng khỏi những t·ên c·ướp, người cho cậu một cuộc sống mới, người để cậu biết thế nào là anh hùng và tình thương của con người… quá nhiều, quá nhiều ký ức về Nathan đọng lại trong Kai, không biết từ lúc nào, những giọt lệ đau khổ tràn ra chạy dọc theo gò má Kai rồi rơi xuống mặt đất.
…
Tận mắt nhìn thấy một thành viên của Giáo Đình, một người có chức vụ Phó Quân Đoàn Trưởng c·hết trong tầm mắt, cơn giận dữ tràn ra toàn thân của Thanh Vũ, dù biết là khi chiến đấu, sẽ có người phải c·hết đi, nhưng con người làm sao có thể vô tình đến nỗi xem việc đó là chuyện bình thường cơ chứ, nếu như vậy, họ đã không còn là con người nữa rồi.
Mike vì muốn cứu cha của hắn, rồi đến Nathan không tiếc tính mạng, sử dụng cấm thuật thiêu đốt sinh mệnh, thiêu đốt tu vi, thân thể và linh hồn chỉ vì cứu Naela, những thành viên đầy nhiệt huyết, cống hiến hết mình cho Thập Linh Hỏa thành, mất đi bóng dáng của họ, Thanh Vũ cảm thấy một thứ gì đó vụt mất, hụt hẫng lạ thường, có lẽ đây gọi là đau xót..
Zynei cảm thấy móng vuốt của mình bị chặn lại, nào ngờ, hắn vừa muốn t·ấn c·ông tiếp, tên nhân loại chặn hắn đã tự biến mất, ánh mắt của Zynei hung hãn, không hề có ý định dừng tay, hắn dùng một chân đá tới Naela đang đau khổ.
“Ngươi! C·hết! Đi!!”
Âm thanh cắn răng từng chữ vang vào tai Zynei, chân hắn chưa kịp đá trúng Naela, thì thân thể hắn đã bị một thứ gì đó đâm vào, y như một cây thiết trùy mạnh mẽ đâm vào vậy, Zynei bay lên không trung, bắn ra về hướng dã ngoại với tốc độ kinh người.
Mà người đã đâm tới Zynei là Thanh Vũ, chân của Thanh Vũ đá vào ngực Zynei khiến hắn bay ra ngoài, sau đó Thanh Vũ lại nhoáng lên một cái, cơ thể phóng tới Zynei đang ở không trung rồi đánh ra một quyền.
Zynei không hề có một chỗ đất để mượn lực, hắn chỉ có thể bị động phòng ngự.
Oanh! Oanh! Oanh!!
Từng quyền của Thanh Vũ đấm tới, như tiếng sấm nổ vang trời, hàng chục ngàn cư dân bị hoảng sợ, họ ngẩng đầu lên thiên không, dùng thần thức quan sát được tràng cảnh b·ạo l·ực của Thanh Vũ.
Thanh Vũ đã rơi vào trạng thái bất chấp rồi, 『Nhiệt Huyết』 『Giận Dữ』 『Chiến Ý』 đều kích hoạt ở mức tối đa, mà linh lực và huyết khí của Thanh Vũ điên cuồng tràn ra, như một con đập bị tháo nước vậy, chúng chuyển hóa thành lực lượng, khiến Thanh Vũ dùng mãi không hết.
Oanh! Lại một quyền nữa, Zynei đã bay thật cao trên không trung, hướng thẳng đến bên ngoài Thập Linh Hỏa thành, Thanh Vũ không muốn trận chiến giữa hắn và Zynei lại ở trong thành trì, mức tàn phá của cường giả cấp độ này rất lớn, tòa thành không chịu nổi.
“Đó là Giáo Hoàng đại nhân?” Một cư dân kh·iếp sợ.
“Đúng rồi, chính là Giáo Hoàng đại nhân, ngài ấy đang chiến đấu với con Venger đó.”
“Tôi cảm thấy con Venger kia cực kỳ nguy hiểm, cách xa nó đến một khoảng cách lớn như vậy, tôi còn không có dũng khí để nhìn nó nữa, cái sát khí kia, cái sự khát máu lạnh nhạt kia quá kh·iếp người.”
“Mọi người đừng có sợ hãi, Giáo Hoàng sẽ cứu chúng ta khỏi Venger.”
“Đúng đó, Giáo Hoàng đại nhân tu vi thông thiên, tất nhiên có thể chiến thắng Venger.”
“Tại sao một con Venger lại xuất hiện ở giữa Thập Linh Hỏa thành, chẳng lẽ sự phòng vệ ở đây có lỗ hổng?” Một cư dân suy nghĩ.
Chad và Edgar tỉnh hồn lại, họ bị sốc vì Nathan c·hết đi, dù chỉ mới gặp Nathan một vài lần, nhưng họ lại rất kính nể Nathan, một người đàn ông có thể đương đầu với tất cả khó khăn mà không hề lùi bước, một người đàn ông cương trực và hào hùng, cảm xúc ở trong họ tuôn trào ra một sự tiếc nuối.
“Edgar, chúng ta mau đưa Naela đến nơi an toàn, Nathan hi sinh tính mạng vì bảo vệ cô bé, chúng ta không thể để Nathan c·hết một cách vô ích được.” Chad trầm giọng truyền âm cho Edgar.
Edgar gật đầu một cái thật mạnh, ánh mắt quyết tâm, sau đó hai người dùng linh lực bảo bọc Neala, rồi đưa Naela đang ngây người đến nơi an toàn, mà Kai mau chóng chạy đến để tụ họp với họ.
Ba Quân Đoàn Trưởng còn chưa hay tin Nathan c·hết, họ vẫn đang chiến đấu chống lại Siras, Fergal và Fergus. Siras có năng lực tiến hóa biến thành sói xám, tăng cao sức hồi phục, thể lực dùng mãi không cạn, Fergal, Fergus hai người như anh em song sinh, khuôn mặt không b·iểu t·ình, làn da của họ biến thành nham thạch cứng rắn, mỗi đòn t·ấn c·ông đều mang theo uy lực mười phần.
“Chúng ta không thể chiến đấu ở đây, nó sẽ liên lụy đến mọi người.” Rinka truyền âm cho Dieter và Richard, ba người bị gò bó, đây là sân nhà của họ, không thể thả lỏng để bạo phát ra toàn bộ lực chiến được.
“Chúng ta hãy tiến về phía ngoài thành trì.” Richard đề nghị nói, trong khi vụt mất khỏi bàn tay nham thạch đánh về phía hắn, bàn tay nham thạch cứng cỏi đâm nát nền đất, sức phòng ngự của Thập Linh Hỏa thành quá yếu ớt trước nó.
“Hừ! Bọn chúng thật là ngây thơ, dám tính kế bắt lấy Giáo Hoàng, hai tên kia chắc chắn sẽ c·hết không có chỗ chôn, chúng ta không cần lo lắng làm gì, bây giờ g·iết sạch ba tên này đã.”
“Người x·âm p·hạm Thập Linh Hỏa thành cần phải bị trừng phạt.” Rinka gật đầu lạnh giọng nói.
“Các ngươi muốn chạy trốn?” Siras cười nhạt đuổi theo ba người, nếu ở trong thành trì, có lẽ ba Quân Đoàn Trưởng sẽ được các thành viên khác trợ giúp, nếu vậy thì hắn sẽ phải lùi bước, rời khỏi đây ngay lập tức, hiện tại ba Quân Đoàn Trưởng lại kéo chiến trường ra ngoài hoang dã, càng cách xa các thành viên của Quân Đoàn.
“Chúng ta không thể để bọn họ hỗ trợ Giáo Hoàng được, vì kế hoạch ngày hôm nay, ta đã phải trả ra một cái giá lớn.”
…
“Giáo Hoàng.” Mặc Hàn hiện ra trên không trung, hắn nhìn thấy Thanh Vũ đang đánh với Zynei, ép không cho Zynei có cơ hội rơi xuống mặt đất, những Zynei càng đánh càng mạnh, khí tức cường đại hơn trước mấy phần rồi, thậm chí một thời gian sau, Zynei có thể đột phá đến Tứ Dương kỳ.
“Tôi đến hỗ trợ ngài đây.” Mặc Hàn truyền âm một câu rồi dùng hết tốc độ đuổi theo, vì Thanh Vũ và Zynei cách rất xa hắn.
Mà Amoty và Nolan bình tĩnh dùng đôi chân phóng lên trời, rồi đáp xuống mặt đất làm nền đất rạn nứt, sau đó lại nhảy lên, mỗi một lần đều kéo giãn khoảng cách lại, vì hai người họ đi trước Mặc Hàn, bây giờ họ chỉ đợi Thanh Vũ và Zynei chiến đấu ở bên ngoài hoang dã, rồi tận dụng thời cơ kiếm lấy tiện nghi.
“Kế hoạch hơi bị đảo loạn, tiến độ nhanh hơn một chút, nhưng cơ bản thì vẫn đúng mục đích, chúng ta phải bắt được tên Giáo Hoàng, moi móc ra tất cả bí mật của hắn, đến lúc đó, thiên hạ này sẽ thuộc về chúng ta.” Amoty nói ra.
“Khặc khặc, may mắn đứng về phía chúng ta, đến trời còn giúp chúng ta tạo ra một kẻ địch đối phó với Giáo Hoàng nữa là.” Nolan cười bí hiểm.
“Chúng ta mau lên, coi bộ Venger không chịu đựng được lâu rồi.” Nolan thấy Zynei bị Thanh Vũ đánh bay, hắn thúc dục rồi tăng tốc độ.
Amoty rơi lại đằng sau, ánh mắt của hắn hiện lên tia sáng nguy hiểm nhìn Nolan, đôi mắt yêu dị có thể mê hoặc người khác, nếu không phải vì ẩn nấp, Amoty đã tu luyện Quang Minh Thánh Điển, đến đó, hắn có thể mê hoặc các cư dân chống lại Giáo Đình rồi, hắn là một người thận trọng, sẽ không làm ra những việc bán đứng bản thân hay những công việc không đủ lợi ích, thí dụ như hiện giờ.
“Các ngươi cứ mơ tưởng đi, người chiến thắng sau cùng sẽ là ta.” Amoty cười lạnh ở trong đầu.
Tham vọng của Amoty dành cho bí mật của Giáo Hoàng rất lớn, vì các cư dân tu luyện Quang Minh Thánh Điển đều có một linh hồn cường đại, hắn không thể sử dụng năng lực tiến hóa để mê hoặc nhiều người trong một lúc được, vì vậy Amoty bí mật kêu gọi thuộc hạ đến đây, rồi mê hoặc thuộc hạ, làm cho chúng bán mạng vì hắn.
Nghĩ đến viễn cảnh có thể mê hoặc cả một tòa thành trì khổng lồ sau khi đạt được bí mật, dục vọng về tương lai của Amoty càng lớn, nói không chừng hắn sẽ là người đứng đầu Hành Tinh Gaia.
......
Anh em và bình luận nhé, cần điểm nhân khí để Nhập Bảng a ~~ Cầu Nguyệt Phiếu a