Chương 25: Cái bẫy (1)
Vũ Hy nhận nhiệm vụ của Thánh Đồ, vì cậu ta là một thợ rèn lành nghề nên cậu chọn điểm đến là ngôi làng thợ rèn, cậu là tu sĩ nên không lo lắng gặp nguy hiểm.
Vũ Hy biết rõ rằng Quang Minh Giáo Đình đang thiếu thốn v·ũ k·hí, trang bị, đặc biệt thiếu nhất thứ tu sĩ gọi là pháp bảo, những trang bị dùng linh lực để kích hoạt, sức mạnh của pháp bảo rất lớn, hủy thiên diệt địa cũng là quá bình thường.
Để giải quyết vấn đề khó khăn đó, Vũ Hy chọn ngôi làng thợ rèn, nếu như có thể thuyết phục các thợ rèn lâu năm dày dạn kinh nghiệm làm việc cho Giáo Đình thì tuyệt vời.
Thanh Vũ chi ra một lượng lớn điểm tín ngưỡng để giúp Nguyễn Thanh thuận lợi chế tạo ra Trúc Cơ Đan nên không còn dư để phục vụ cho mảng luyện khí.
Vũ Hy từng đi vào ngôi làng thợ rèn nhiều lần nên quen thuộc, nhưng lúc đó cậu chỉ là một thợ rèn trẻ tuổi, đến đây với mục tiêu học hỏi tham quan là chính nên không hiểu tình hình trong làng nhiều lắm.
Tựa như cách quy hoạch của các ngôi làng khác, nó được bảo vệ bởi một lớp tường thành cũ, sự phát triển của nghề nghiệp rèn đúc này mạnh lên nhờ vào một mở đá lửa gần đó, chúng là nguyên liệu tốt cho việc luyện khí.
Vừa vào làng, Vũ Hy ngửi thấy mùi không khí khô khan, âm thanh đánh thép là thứ quen thuộc, đi đến đâu cũng nghe thấy rõ mồn một, dân số của làng không nhiều, chỉ khoảng hơn 500 người mà thôi nhưng ít nhất sáu bảy phần làm nghề rèn.
Việc Vũ Hy làm đầu tiên không phải là tìm kiếm thợ rèn, cậu ta đi giúp đỡ người khác, nhờ vào Quang Minh Thánh Điển nên Vũ Hy có thể sử dụng các loại pháp thuật giúp đỡ người dân chữa trị v·ết t·hương, nhất là các thợ rèn rất dễ b·ị t·hương.
Vũ Hy không những chữa trị mà còn không thu phí nên tạo ra danh tiếng lớn truyền khắp trên dưới, đẩy mạnh danh vọng của Quang Minh Giáo Đình, ít ngày sau, một số người trở thành Tín Đồ tin tưởng vào Vị Thần Quang Minh.
Vũ Hy bước vào trong sân, nơi đây là ngôi nhà của một thợ rèn lớn tuổi đã cho Vũ Hy ở nhờ vì Vũ Hy chữa trị thương thế cho ông ấy, khi vào trong, Vũ Hy nghe thấy âm thanh kim loại v·a c·hạm vào nhau thì cậu ta liền chạy đến nơi đó, một người đàn ông trung niên đang đánh thép tạo hình cho một khối kim loại nóng đỏ.
Vũ Hy lo lắng nói: “Tại sao chú lại làm việc? Sức khỏe của chú không tốt, đừng cố làm việc nặng.”
Người đàn ông này tên là Lôi Thúc, nghĩ là lôi sấm chớp nhoáng, một người thợ rèn lớn tuổi rất tài giỏi trong làng.
Lôi Thúc cười khổ: “Vũ Hy về rồi đấy à? Ngày hôm sau là sinh nhật của Lôi Hằng nên chú muốn tặng cho nó một món quà, từ ngày mẹ nó mất đi, tình cảm cha con giữa chú với nó càng xa cách, chú cảm thấy có lỗi nên muốn bù đắp phần nào.”
Vũ Hy nghe Lôi Thúc giải thích xong, cậu ta không khỏi thở dài, Lôi Hằng là con ruột của Lôi Thúc, nhưng giờ hai người không còn sống chung một mái nhà nữa, dù Vũ Hy có khuyên thêm thì Lôi Thúc cũng chắc chắn không chịu từ bỏ.
Keng!
Bỗng nhiên Vũ Hy nhìn thấy cây búa rơi ra khỏi tay của Lôi Thúc, còn ông ta thì chuẩn bị ngã ra đằng sau, thế là Vũ Hy vội vàng chạy tới đỡ lấy Lôi Thúc.
Lôi Thúc mệt mỏi nói: “Chỉ một chút nữa thôi là xong rồi…”
Lôi Thúc đang chế tạo một thanh kiếm, chút nữa thôi là xong việc nhưng nào ngờ sức khỏe không cho phép Lôi Thúc làm điều đó, chắc hẳn ông ấy rất không cam lòng.
Tình trạng Lôi Thúc không thể tiếp tục chế tạo được nữa, Vũ Hy đỡ ông ấy về phòng nghỉ ngơi, sau đó cậu ta chạy đến lò rèn, cậu đánh giá thanh kiếm trong một ít phút rồi bắt đầu cầm cây búa để làm việc thay cho Lôi Thúc.
“Mình chế tạo ra v·ũ k·hí không phải để g·iết người mà là để cứu người!” Vũ Hy tự nhủ với lòng.
Từ đó đến giờ Vũ Hy không chế tạo v·ũ k·hí, cậu chỉ chế tạo áo giáp với mấy thứ dụng cụ khác mà thôi, đây là lần đầu tiên Vũ Hy bắt buộc phải hoàn thành thanh kiếm thay cho Lôi Thúc.
Một búa đánh xuống làm phát ra tiếng kim loại, nội tâm của Vũ Hy lại r·ối l·oạn không yên, đối với Vũ Hy thì mấy thứ như kiếm, đao không phải là thứ tốt gì, chúng là thứ tước đoạt mạng sống của người khác, vì vậy cậu hơi do dự.
Nếu như thanh kiếm do chính Vũ Hy chế tạo này trở th·ành h·ung khí g·iết người thì sao?
Đó luôn là một câu hỏi làm Vũ Hy không thể trả lời được.
Vũ Hy lẩm bẩm: “Lôi Thúc chế tạo v·ũ k·hí để làm quà tặng cho Lôi Hằng, còn mình chế tạo v·ũ k·hí vì gì chứ?”
Vũ Hy lặng người suy nghĩ, cậu chợt nhớ đến Quang Minh Giáo Đình, từ khi Giáo Đình xuất hiện thì cuộc sống trong ngôi làng của cậu đã thay đổi rõ rệt, mỗi một người dân đều cười nhiều hơn, có nhiều đồ ăn hơn, không còn phải đói bụng nữa, họ cũng biết giúp đỡ, yêu thương đùm bọc lẫn nhau.
Vũ Hy kiên định nói: “Hôm nay mình luyện khí vì Lôi Thúc, ngày sau mình luyện khí vì Giáo Đình, v·ũ k·hí mình chế tạo ra để bảo vệ người cần được bảo vệ!”
Dường như một thứ gì đó thức tỉnh trong Vũ Hy vì cậu đã có câu trả lời cho riêng mình, cả người nhẹ nhõm như lông hồng.
Cây bùa trong tay Vũ Hy đập mạnh xuống phôi kiếm, tia lửa nhỏ văng tung tóe, không khí xung quanh bỗng nhiên chuyển động thành một vòng xoáy nhỏ bao phủ thanh kiếm.
Nếu như một Luyện Khí Sư nhìn thấy cảnh này thì sẽ trợn mắt há mồm vì khó tin, một người trẻ tuổi chưa từng tiếp xúc cách thức luyện khí chính thống lại bước vào cảnh giới đầu tiên của tâm cảnh là Luyện Tâm, lại còn chế tạo thành công một v·ũ k·hí đặc biệt bằng pháp kiếm một sao của tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
Ngày hôm sau, ánh sáng chiếu rọi xuống từ bầu trời, một ngày nhộn nhịp lại bắt đầu, Lôi Thúc tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, ông ta nhìn xung quanh thì đột nhiên thấy một thanh kiếm tạo hình quen thuộc nằm ở trên bàn, trên kiếm có những ký tự tối nghĩa khó hiểu nhưng rất đặc biệt, lưỡi kiếm sắc bén đủ để chém sắt như chém rau.
Lôi Thúc kh·iếp sợ: “Đây là… pháp kiếm trong truyền thuyết!”
…
Ngôi làng, tổng bộ của Giáo Đình.
Mỗi ba ngày, Nguyễn Thanh lại chế tạo thành công một lò Trúc CƠ Đan, Thanh Vũ nhận đan dược xong thì rất vui vẻ.
Dù đang ẩn nấp trước kẻ địch nhưng các Thánh Đồ vẫn âm thầm hoạt động giúp đỡ người để thu nhận Tín Đồ cho Giáo Đình, người nổi bật nhất không ai khác là Vũ Hy, cậu ta thuyết phục thành công hơn ba mươi thợ rèn lành nghề chuyển sang làm việc cho Giáo Đình.
Thanh Vũ lập tức ban thưởng cho Vũ Hy một quyển sách gọi là Cơ Sở Luyện Khí, cũng như Cơ Sở Luyện Đan, nó ghi chép kiến thức cơ bản của luyện khí, các thợ rèn lâu năm kia chỉ cần học xong liền có thể bắt tay vào thử chế tạo trang bị dành cho người tu luyện.
Tuy nhiên, mọi việc không đơn giản giống thế, thứ gọi là pháp bảo là kết tinh của thế giới tu luyện, nghề nghiệp Luyện Khí Sư hình thành dựa trên nền tảng kiến thức cũng như trải qua thời gian dài dằng dặc, muốn học tập trong thời gian ngắn là điều không thể.
Nhưng mọi khó khăn điều có cách giải quyết, Thanh Vũ trao tặng cho Vũ Hy ấn ký linh hồn của Luyện Khí Sư một sao giúp cậu ta nắm vững kiến thức cũng như hấp thu kinh nghiệm, từ đó việc chế tạo ra trang bị dành cho người tu luyện trở nên dễ dàng.
…
Lưu Úc nhờ vào tài nguyên chồng chất từ Giáo Đình nên cảnh giới tăng mạnh, hậu tích bạc phát, cảnh giới ông ấy đã đạt đến Luyện Khí kỳ viên mãn, các thành viên khác cũng mạnh hơn nhiều.
Hôm nay, Lưu Úc cùng mọi người nhận được một nhiệm vụ quan trọng từ Thanh Vũ.
Cách ngôi làng xa về phía tây, Không Huy đang cưỡi trên một con ngựa lớn, nó là hung thú cảnh giới Luyện Khí kỳ, đi cùng Không Huy là mười hộ vệ, người mạnh nhất là Vương Lăng.
“Thiếu Chủ, trong khu rừng trước mắt có một loài hung thú hình dạng giống như con lợn, thịt của nó rất ngon lành, thuộc hạ nếm thử qua một lần liền nhớ mãi không quên.”
Không Huy nhàn nhạt nói: “Tốt lắm, bản thiếu nhất định phải săn bắn được một con hung thú đó trong chuyến đi săn này.”
Chuyến đi săn bắn là thú vui của Không Huy, một cách rèn luyện kỹ năng bắn tên cũng như có thêm kinh nghiệm thực chiến đối đầu hung thú. Không Huy không muốn làm một đứa con vô dụng trong mắt Không Yên nên luôn tìm cách chứng minh bản thân mình, kế hoạch cử người á·m s·át Thanh Vũ là một ví dụ điển hình.
Nhóm Không Huy đi vào rừng sâu, hắn đang tìm kiếm con mồi, một tiếng xé gió chói tai đột ngột phát ra từ đằng xa, có một hộ vệ thét lên ngay tức khắc:
“Bảo vệ Thiếu Chủ!!”
Những hộ vệ khác liền phản ứng, bọn họ đứng xung quanh Không Huy rồi đưa ánh mắt cảnh giác nhìn về phía trước.
Không Huy nhíu mày: “Có chuyện gì thế?”
Xẹt! Xẹt!
Vài tia kiếm khí lăng liệt bắn ra từ sâu trong rừng, nó chém đứt nhiều cành cây lớn như chém chuối, các hộ vệ lập tức giương thuẫn phòng thủ.
Keng! Keng!
Kiếm khí đánh thẳng vào thuận tạo ra âm thanh kim loại v·a c·hạm, đốm lửa nhỏ lấp lánh, các hộ vệ bị đẩy lùi ra mấy mét mới ngừng lại.
Vù!
Một bóng người xuất hiện trước mặt nhóm Không Huy, người này tỏa ra áp lực lớn lao khiến cho cả nhóm Không Huy khó chịu, sắc mặt tái mét.
Vương Lăng hoảng sợ hét: “Đây là tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ, chúng ta không phải đối thủ, Thiếu Chủ chạy mau!”
Không Huy hoảng sợ không thôi, mười hộ vệ cảnh giới Luyện Khí kỳ viên mãn như thể mất đi hết sức lực, đôi chân của bọn họ mềm nhũn, đứng còn không vững thì làm sao bảo vệ an toàn cho Không Huy được chứ?
Không Huy liền nghe theo lời Vương Lăng, hắn thúc ngựa bỏ chạy, sau đó sử dụng một lá phù truyền âm cầu cứu.
Người thần bí kia định đuổi theo Không Huy, tốc độ cực kỳ nhanh chóng, vài giây đã áp sát tới gần Không Huy khiến hắn ta tuyệt vọng, hắn chỉ là tu sĩ Luyện Khí kỳ viên mãn mà thôi, làm sao có thể sống sót trước tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ kỳ chứ?
Trong thời điểm nguy cấp, Vương Lăng vừa phóng tới vừa thét dài: “Đừng hòng gây hại tới Thiếu Chủ!”
Vương Lăng phát ra khí thế tu sĩ nửa bước Trúc Cơ kỳ thành công ngăn chặn người thần bí, nhờ vào thời gian quý báu đó nên Không Huy chạy trốn được khá xa, Không Huy quay đầu nhìn lại chỉ thấy một bóng lưng thà c·hết không sờn của Vương Lăng, nội tâm của Không Huy tức giận không thôi, hắn thúc ngựa nhanh hơn nữa để chạy về thành mang người cứu Vương Lăng.
Một thuộc hạ trung thành như vậy nếu như mất rồi thì Không Huy biết tìm thêm ở đâu được chứ?