Chương 244: Lòng người! Xung đột thăng cấp
Có tiếng bước chân vang lên, đó là một tên Hộ Vệ của Thập Linh Hỏa thành phụ trách duy trì trật tự khu chợ. Tên hộ vệ mặc một bộ giáp sáng bóng màu trắng, tay hắn cầm một thanh kiếm, khi hắn vừa bước đến, hắn liền phát ra một cỗ khí tức kinh người.
“Có chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?” Tên Hộ Vệ nghiêm giọng nói. Ánh mắt quét qua quét lại giữa Otis và cô bé.
Otis nhìn tên Hộ Vệ, gật đầu một cái rồi chỉ cô bé nói ra: “Đứa nhóc này bán một bộ giáp da rẻ rách mà có giá đến hai ngàn viên linh thạch hạ phẩm, tôi nghi ngờ nó bán đồ g·iả m·ạo, mưu toan lừa gạt mọi người, xin hãy nghiêm trị nó.”
“Không có, tôi không có bán đồ giả--“ Cô bé hoảng hốt xua tay múa chân, ánh mắt vô lực nhìn tên Hộ Vệ như đang chờ đợi một vị cứu tinh đến giải nguy cho mình.
“Vậy sao?” Tên Hộ Vệ không thèm nhìn cô bé, mà chỉ biểu hiện ra hứng thú, hắn lấy chiếc áo da ra khỏi tay Otis, trầm ngâm đánh giá, không lâu sao, tên Hộ Vệ gật đầu một cái, hai mắt quyết định gì đó.
“Hừ! Otis nói không sai, mày đang bán đồ g·iả m·ạo, thứ này chỉ có giá trị khoảng một trăm linh thạch hạ phẩm mà thôi, mày lại kê giá đến hai ngàn linh thạch hạ phẩm, xem ra, tao phải bắt mày về để thẩm tra mới được.” Tên Hộ Vệ nhìn cô bé như dã thú nhìn con mồi yếu ớt, không một chút tình cảm gì.
Nghe được lời nói của tên Hộ Vệ, cô bé ngẩn người hồi lâu, rồi dùng đôi mắt nhỏ đã chuyển thành màu đỏ hồng từ bao giờ, cô bé nhìn xung quanh, thấy được khuôn mặt đáng sợ của Otis, thấy được sự tàn nhẫn của tên Hộ Vệ, cô không hiểu tại sao mình chỉ bán ra một món đồ đúng với giá trị lại bị hai người lớn này làm khó dễ và muốn bắt cô nữa.
Tại sao? Đó là câu hỏi mà cô bé mong muốn được một người nào đó trả lời! Tên Hộ Vệ là thành viên của Quân Đoàn Gaia, phụ trách bảo vệ khu vực chợ này, cô bé đã nhiều lần nhìn thấy tên Hộ Vệ đó hung hăng đánh người, rồi sau đó còn dùng những thủ đoạn tàn khốc để t·ra t·ấn làm cho người khác phải phục, không dám chống trả chút nào.
Dù cho có người dám kháng cự lại thì sẽ bị hàng chục tên Hộ Vệ khác nhào lên đánh một trận bán sống bán c·hết.
Cô phải làm gì lúc này bây giờ? Tâm thần của cô bé rơi vào sợ hãi và mê mang, chẳng lẽ cô chấp nhận mình b·ị b·ắt sao? Điều đó đồng nghĩa với cô bé càng trở thành gánh nặng đè lên vai của anh trai.
Đưa đôi mắt nhìn xung quanh, cô bé nhìn mọi người, hi vọng nhỏ nhoi rằng một người nào đó sẽ giúp cô đứng ra làm chủ mọi việc.
Cái cô bé nhận được chỉ là những ánh mắt thương hại pha lẫn e dè, chẳng một người nào dám đứng ra để giúp cô bé cả, đôi lúc có người muốn tiến lên, nhưng lại bị người bên cạnh ngăn cản và cảnh báo, họ đành căm giận lùi về, họ tránh đi đôi mắt khẩn cầu của bé gái rồi quay mặt đi vì hổ thẹn.
Đó là Hộ Vệ của Thập Linh Hỏa thành, và một Otis có quyền, có thế, con trai hắn chính là một thành viên của Quân Đoàn Gaia, nhân mạch rộng rãi, ai lại dám đắc tội với Otis và Hộ Vệ ở đây chứ? Làm như thế có đáng giá hay không? Họ đã mãn nguyện với cuộc sống bình thường rồi, họ không muốn cuộc sống đó sẽ bị xáo trộn hay biến mất đâu.
Họ còn có gia đình, họ còn còn ước mơ! Mà, chỉ cần họ đứng ra bảo vệ cô bé, họ sẽ mất đi tất cả! Quyền uy của Quân Đoàn Gaia như mặt trời ban trưa, ai lại dám đó đầu thứ quái vật khổng lồ đó?
“Thưa—ngài, tôi không muốn bán áo da nữa, xin ngài hãy để tôi đi.” Cô bé thất vọng thu hồi đôi mắt, sau đó nhìn tên Hộ Vệ rồi nhỏ giọng nói.
“Cái gì? Mày đang đùa tao à? Bán hàng không đúng với giá trị, không khác nào lừa gạt người, mày phải nhận được sự trừng phạt thích đáng.” Hộ Vệ nói bằng giọng vô tình.
Otis nghe vậy, biết thời cơ đã chín muồi, hắn làm một bộ trách trời thương dân, nhìn tên Hộ Vệ rồi khom người nói: “Zynei đại nhân, xin ngài hãy nể tình con nhóc còn trẻ mà tha cho nó một lần.”
Cô bé nghe vậy, không khỏi nhìn lại Otis, đóm lửa hi vọng lại được thắp sáng lên.
“Không được!” Hộ Vệ nghiêm mặt nói.
“Zynei đại nhân, nếu tôi mua cái áo da này của cô bé thì ngài đừng bắt cô ấy nữa nhé.” Otis tiếp tục mở miệng khuyên bảo.
Zynei nghe thế, hắn trầm mặc một thời gian rồi mới gật đầu nói: “Được rồi, nể tình chú Otis, tao sẽ tha cho mày một lần.”
“Cảm ơn Zynei đại nhân.” Otis vui vẻ nói với Zynei, sau đó hắn quay qua nhìn cô bé rồi thúc dục.
“Còn chần chờ gì nữa, đây là hai trăm linh thạch hạ phẩm, bây giờ tao sẽ mua áo da của mày.”
Otis nói xong, hắn liền móc ra một cái cái túi nhỏ đựng hai trăm linh thạch hạ phẩm quăng lên sạp hàng của cô bé, sau đó, Otis đưa tay liền cầm lấy cái áo da. Cô bé làm sao có thể ngăn cản được Otis? Cái up áp từ Otis đè nặng thân thể cô, mồ hôi đổ xuống, sắc mặt của cô bé trở nên trắng xanh.
Đến giờ phút này, cô bé đã hiểu ra tất cả, nhưng cô bé không có sức lực để phản kháng chút nào, nhìn thành quả mà mình cố gắng đạt được, lại dễ dàng bị người khác c·ướp đoạt vào tay, cô bé với ánh mắt không hề khuất phục, cắn răng nói:
“Tôi…không…bán…nữa.” Từng chữ, từng chữ mà cô bé nói ra đều dùng toàn bộ ý chí của mình để chèo chống thân thể.
Otis kinh ngạc thấy bé gái lại có thể hoạt động dưới uy áp của cường giả Nhị Dương trung kỳ, nhưng rất nhanh, hắn lạnh lùng nói: “Đừng có không biết điều, nếu không phải tao cầu tình thì mày đã bị Zynei đại nhân bắt đi rồi.”
“Đúng vậy, chú Otis là một người cao thượng, tôi rất khâm phục một người như chú, nhóc nên cảm ơn chú Otis đi.” Hộ Vệ gật đầu nói.
“Trả..lại..cho…tôi.” Cô bé không hề để lời nói của Otis và Zynei vào tai, cô vẫn cắn răng nói ra từng chữ một.
“Không biết điều, xem ra tao phải dạy mày một bài học làm người.” Zynei nghe vậy, mắt ánh lên mãnh liệt, con bé chỉ bảy tuổi lại có ý chí cao, tất nhiên tương lại có thành tựu không kém, nếu đã đắc tội rồi thì sẽ làm tới cùng.
Chỉ cần hắn trừng phạt “nhẹ” đứa nhóc sẽ câm miệng vĩnh viễn, không có khả năng lật bàn. Nghĩ đến đây, Zynei hừ lạnh một tiếng, quất ra một bàn tay thẳng tới mặt của cô bé.
Mọi người thấy hành động của tên Hộ Vệ quá đáng như thế, sức mạnh của một bạt tay dư sức để cô bé b·ị t·hương nặng, nói không chừng còn không thể rời khỏi giường trong mấy tháng, hoặc nặng nhất là có thể c·hết đi.
Cô bé đang bị uy áp làm cho không thể động đậy, làm sao cô bé có thể né tránh bàn tay đó được chứ? Mắt thấy bàn tay đã gần đến mặt mình, cô bé không cầm được nước mắt nữa, cô bé cảm thấy số phận mình càng trở nên u ám, nhất là lưng anh trai cô sẽ cong thêm vì gánh nặng đó.
“Mau dừng tay! Thằng súc vật này!” Một tiếng gầm làm mọi người phải che tai lại, sau đó một bóng đen lóe lên, xuất hiện ở gần sạp hàng, bóng đen này là một người thanh niên tuổi tầm hai mươi, bằng sự tức giận tận cùng, tựa như thân thể hắn sẽ bị đốt trụi, người thanh niên cầm lấy cây kiếm sắc bén đâm tới bàn tay của Zynei hòng cứu lấy cô bé.
“Hừ!” Zynei hơi giật mình khi thấy cảnh tượng dị biến, hắn cảm thấy khí tức nguy hiểm từ thanh kiếm kia, vì thế, Zynei vội vàng thu bàn tay lại tránh đi mũi kiếm.
Người thanh niên thấy Zynei không cậy mạnh để đánh cô bé nữa, hắn thở dài một hơi, nhưng ngay tức khắc, hắn cảm nhận được ngực mình bị một thứ gì đó đánh vào, luồng sức mạnh đó làm cho hắn gãy mấy cây xương sườn, máu tươi tràn ra khóe miệng, một cảm giác đau đớn xuyên tới linh hồn, thân thể người thanh niên bay về phía sau mấy chục mét rồi đâm vào một sạp hàng khác mới dừng lại.
Zynei thu một chân của mình lại, rồi lạnh lùng liếc cô bé một cái, sau đó nhìn về phía người thanh niên đã ra tay t·ấn c·ông mình.
Otis giật nảy cả mình lên, rồi hắn giận tím mặt quát to: “Lại có người không biết sống c·hết, dám t·ấn c·ông Hộ Vệ của Quân Đoàn Gaia, tao phải t·rừng t·rị mày.”
Người thanh niên với khuôn mặt đau đớn, và liên tục ho khan ra máu tươi, v·ết t·hương ở lồng ngực thật nặng làm cậu mất đi gần sáu bảy phần lực chiến. So với một Hộ Vệ Zynei được đào tạo chuyên sâu, tài nguyên xài không hết, không chỉ vậy, Zynei còn có nguồn thu khác là hợp tác với Otis, làm tu vi hắn tăng lên như bay, nếu không tại sao Zynei lại có tu vi Nhị Dương trung kỳ được.
Cường giả Nhị Dương trung kỳ, có thể là một thành viên tinh anh của Quân Đoàn Gaia, thế nào lại đi làm một tên Hộ Vệ ở khu chợ?
Otis bước đến, khuôn mặt chính khí, khi tới gần người thanh niên, hắn liền đá ra một cước, không một chút lưu tình gì.
“Ngươi dám…!” Có tiếng nộ quát vang lên, chỉ thấy một người nhanh chóng chạy đến, tốc độ kinh khủng, nháy mắt mà thôi, hắn liền đứng bên cạnh người thanh niên b·ị t·hương rồi đánh ra một quyền thẳng đến Otis.
Bành!!
Một âm thanh vọng ra, kèm theo đó là tiếng xương cốt gãy vỡ, mọi người không khỏi nhìn lại, lúc này thì Otis với khuôn mặt thống khổ, một chân của hắn b·ị đ·ánh đến cong đi và gãy cả xương, máu tươi chảy ra, còn thân thể hắn thì lộn nhào vài vòng rồi chà sát mặt đất đến chân của Zynei.
Zynei có vẻ ngoài ý muốn, hắn chỉ muốn trừng phạt một nhóc con mà thôi, lại xảy ra nhiều chuyện như thế, tại sao lũ người này không biết sống c·hết đến nỗi dám phản kháng hắn chứ?
“Ngươi là ai?” Zynei nhìn người vừa cứu người thanh niên b·ị t·hương.
Cơ thể người đó cao lớn, khoảng chừng hai mét, có nước da màu đồng, cơ bắp vạm vỡ không khác gì một con mãnh hổ, cái khí chất của người đó phát ra làm mọi người không dám đến gần hắn chút nào, đây quả thật là một người đàn ông tràn đầy sức mạnh.