Chương 201: Chia sẻ yêu thương! Xua tan đi bóng đêm lạnh lẽo!
“Rốt cuộc kẻ nào đã lấy đi viên tinh thể biến dị điện đó và thoát khỏi t·ên l·ửa TX-011 do ta điều khiển chứ! Rõ ràng bọn chúng đang ở trong tầm mắt, chỉ trong thoáng chốc, bọn chúng đã biến mất, chuyện này thật là kỳ lạ.”
Davine có suy nghĩ bao nhiêu đi chăng nữa thì hắn vẫn không thể nào có lời giải đáp cho việc đó được, hôm ấy, hắn đã sử dụng viên t·ên l·ửa TX-011 để chắc chắn rằng tinh thể biến dị sẽ phải thuộc về hắn.
Nhưng rồi cuối cùng, tất cả những việc Davine làm chỉ là vô ích, hắn không nhận được bất cứ thứ gì để bù đắp cho sự tổn hao của t·ên l·ửa TX-011 được, căn cứ quân sự chỉ có bảy quả mà thôi, Davine đã sử dụng ba quả, Treis đã sử dụng một quả, lúc này ở đây chỉ còn ba quả t·ên l·ửa TX-011, một sự tổn thất cực kỳ nặng nề.
Thật may mắn rằng, Davine thuận lợi lên nắm quyền ở căn cứ này, ở dưới trướng của hắn có hàng trăm người lính được trang bị v·ũ k·hí hiện đại tân tiến, hàng chục chiếc xe tăng thiết giáp, và gần một ngàn người sống sót có sức chiến đấu, việc xây dựng lại căn cứ sẽ không gặp phải quá nhiều khó khăn.
Trước hết, căn cứ của Davine phải vượt qua được đêm nay đã!
Ánh trăng chiếu sáng toàn bộ Hành Tinh Gaia, ánh sáng từ hai viên Mặt Trăng treo cao ở trên trời cho phép những sinh vật có thể nhìn thấy ban đêm, xuyên qua màn đêm u tối đang ngày càng trở nên lạnh dần và bầu không khí ngưng trọng và căng thẳng.
Đây là một đêm dài đằng đẵng đối với mọi người ở căn cứ này, cũng như tất cả mọi người còn sống sót, bọn họ hi vọng vào một ngày mai, họ sẽ lại được nhìn thấy ánh sáng Mặt Trời, một bình minh rực rỡ và ấm áp xua tan đi cái lạnh này…
…
“Celena, chị về rồi đây.” Rinka đi với bước nhẹ vào căn nhà của cô và Celene, Amity, hai người họ chỉ có cảnh giới Nhất Dương hậu kỳ vì vậy Rinka đã không cho phép họ tham gia chiến đấu ở chiến trường, nhất là Celena vì sử dụng năng lực tiến hóa tiên tri cho nên tự làm tổn thương bản thân, đến giờ phút này Celena còn chưa khôi phục, sắc mặt của cô bé hơi nhợt nhạt.
“Rinka về rồi à? Chúc mừng em đã chiến thắng, chị nghe mọi người nói là trận chiến này rất khó khăn.” Amity bước ra khỏi căn bếp, cô đang mặc một bộ quần áo dành cho đầu bếp.
Rinka ngửi được mùi hương thoang thoảng từ căn bếp tỏa ra khiến cái bụng cô phải kêu lên.
“Đã có nhiều người phải c·hết, nhưng chúng ta đã chiến thắng.” Rinka nói với giọng buồn man mát, khi nghe tin được số lượng người t·ử v·ong, Rinka cảm thấy có một cái gì đó rất là nặng nề, dẫu cho Rinka không biết được bọn họ là ai, cô đã từng gặp và nói chuyện hay chưa, có lẽ đây là một thứ cảm xúc bắt nguồn từ đồng cảm.
Amity tiến lên và ôm lấy Rinka, tay cô vuốt lên đầu của Rinka và nói nhỏ: “Em đã vất vả rồi.”
“Cảm ơn.” Rinka nói với giọng cực kỳ nhỏ.
“Thôi đừng có buồn nữa, em cũng đã đói rồi phải không, đến đây, chị có làm vài món mà em thích, hãy ăn cho thật nhiều nhé.” Amity cười nói và kéo Rinka vào phòng bếp.
“A!!” Celena đang cầm lấy một miếng gà chiên giòn có màu vàng rực rỡ và bỏ vào miệng rồi nhai móm mém, dầu mỡ dính đầy lên vùng miệng của cô bé, bỗng nhiên Celena thấy được Rinka và Amity bước vào phòng bếp, cô bé nhanh nhẹn dấu đi miếng thịt gà và đặt hai tay lên bàn như đang chờ đợi.
“Chị Rinka.” Celena nói bằng giọng nón nớt, ánh mắt của cô bé lấp lánh, tựa hồ có những ánh sao đang lập lòe ở trong đó.
Rinka nhìn cái miệng đầy dầu mở của Celena, cô không khỏi bật cười lên, nụ cười trên khuôn mặt tuyệt mỹ khiến cô như một đóa hoa màu trắng đang nở rộ giữa mùa đông lạnh buốt.
Thấy được nụ cười này của Rinka, Celena mới giật mình lên, cô bé lấy tay và lau đi vết mở rồi nở nụ cười khoe ra hàm răng khểnh.
“Con bé này!!” Amity vừa cười vừa nói.
“Chị Rinka mau lên đi, thức ăn đã nguội hết rồi.” Celena thúc dục nói.
“Được rồi!” Rinka nói và ngồi vào bàn ăn. Bữa ăn đầm ấm của một gia đình cứ diễn ra như thế, Mặt Trăng rọi xuống một màn sáng mờ ảo che phủ bầu trời, cảnh đêm của Hành Tinh Gaia rất đẹp, nhưng lúc này, chẳng một ai có tâm trạng để thưởng thức cảnh này cả.
“Lại nhớ về bác ấy sao?” Amity nhìn ánh mắt xa xăm của Rinka khi bữa ăn đã xong xuôi.
Rinka không đáp lại, cô chỉ gật đầu nhẹ một cái rồi trầm mặc. Celena lén lút nhìn hai người, cô bé nhảy khỏi cái ghế, chạy đến khu vực bếp và tìm kiếm một số thức ăn đã nấu dư, đó là vài miếng thịt gà, một tô canh nóng hổi đang tỏa hương thơm.
Sau đó Celena nhìn Rinka và Amity, nhân lúc hai người không để ý, cô bé đi nhẹ nhàng để ra khỏi phòng.
“Celena!!” Amity bất chợt gọi tên của Celena.
“Em đang làm gì đó?” Amity hỏi với giọng hiếu kỳ.
“Không có gì!!” Celena đang muốn xua tay nhưng cô nhận ra được hai tay của cô đang cầm lấy thức ăn.
“Em lấy thức ăn này đi đâu vậy?” Amity tiếp tục hỏi khi nhìn thấy thức ăn trên tay của Celena.
“Em muốn đưa số thức ăn này cho bạn Sophia.” Celena hơi cụp đầu xuống và nói nhỏ, giống như cô bé vừa làm một điều gì đó sai trái vậy.
“Tại sao em lại đưa thức ăn cho bạn ấy?”
“Bạn Sophia ở gần với chúng ta, nhà của bạn ấy không có điều kiện, bạn ấy là người đầu tiên bắt chuyện với em, mặc dù lúc này, bạn ấy không còn nói chuyện với em nữa và một điều nữa…”
“Em vừa nghe được, cha bạn ấy đã mất ở trên chiến trường, chắc hẳn Sophia đang rất đau khổ, em muốn chia sẽ nỗi buồn này với Sophia.” Celena vừa nói, cô bé vừa ngẩn đầu lên và nhìn vào mắt của Amity, Rinka ở kế bên chỉ im lặng, không hề lên tiếng.
Celena là hiểu rất rõ cảm giác mất đi người thân là đau đớn đến nhường nào, là tuyệt vọng đến thế nào, vì vậy, cô bé đang muốn làm một điều gì đó dành cho Sophia, Celena muốn xua dịu nỗi đau của người bạn đã không còn nói chuyện với Celena nữa.
Rinka đi đến gần Celena và xoa đầu cô bé, sau đó Rinka nói với giọng nhỏ nhẹ: “Em đi đường cẩn thận nhé!”
“Vâng!!” Celena ánh lên đôi mắt vui vẻ, cô bé liền chạy khỏi căn nhà và đi vào màn đêm lạnh lẽo, ở đâu đó trong Thập Linh Hỏa Thành, tồn tại song song với niềm vui khi chiến thắng Venger là những nổi buồn không tên, nổi buồn cô đơn lạnh lẽo giữa chốn đông người, cảm giác ấm áp ở trong các ánh đèn đang sôi sáng rất xa xỉ đối với họ…
”Em đã nghĩ kỹ rồi, chị Amity.” Rinka nhìn thấy bóng lưng của Celena biến mất, cô quay lại đối mặt với Amity và nói.
“Em sẽ đi tìm cha nếu có cơ hội.” Rinka quyết định.
“Chị sẽ luôn ủng hộ và ở bên em, Rinka.” Amity nói với cảm xúc xuất phát từ tận đáy lòng.
”Em đã nghĩ kỹ rồi, chị Amity.” Rinka nhìn thấy bóng lưng của Celena biến mất, cô quay lại đối mặt với Amity và nói.
“Em sẽ đi tìm cha nếu có cơ hội.” Rinka quyết định.
“Chị sẽ luôn ủng hộ và ở bên em, Rinka.” Amity giọng nói của cô chứa cảm xúc xuất phát từ tận đáy lòng.
…
“Tất cả mọi người nghe đây, cần phải trao số đan dược này đến tận tay cho những người b·ị t·hương, đây là đan dược giúp đỡ họ trị liệu thương thế, vì vậy hãy khẩn trương lên.” Mặc Hàn đứng trước vài trăm người, họ là những thành viên của Quân Đoàn Gaia, ở trong trận chiến trước đó, họ chỉ b·ị t·hương nhẹ mà thôi, không có gì phải lo lắng, vì vậy Mặc Hàn đã triệu tập họ để cho họ làm một việc.
“Đây là đan dược mà tôi vừa mới sử dụng, nó rất có hiệu quả.” Một thành viên của Quân Đoàn nói với giọng bất ngờ, hắn đã được phân phát đan dược trị thương dành cho Quân Đoàn Gaia, lúc này hắn lại nhìn thấy nhiều đan dược ở trước mắt, từng thùng từng thùng chồng chất lên nhau.
“Quả thật thứ gọi là đan dược này quá thần kỳ.” Một người ở kế bên gật đầu khen.
“Tôi thấy Giáo Đình quá tốt, thứ thần kỳ như vậy thì chắc chắn nó rất có giá trị, ấy vậy mà Giáo Hoàng lại phân phát cho những người b·ị t·hương, không hề luyến tiếc gì.” Có người nói ra vấn đề ở hiện tại.
“Giáo Hoàng là một người nhân từ.”
Mặc Hàn nhìn về một người ở trong hàng ngũ và nghiêm giọng nói: “Tôi giao tất cả việc này lại cho cậu toàn quyền phụ trách đấy Lucas.”
“Tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt nhất.” Lucas gật đầu và nói bằng giọng cứng cỏi.
“Được rồi, khẩn trương lên.” Lucas quay qua nhìn các thành viên khác, hắn cao giọng nói và khiêng lấy một thùng đan dược, nhiều thành viên thấy vậy, họ cũng tiến lên nhận lấy đan dược và đi về bốn phương tám hướng, tìm kiếm những người b·ị t·hương để phân phát.
Việc này tạo nên một oanh động không nhỏ ở trong Thập Linh Hỏa Thành. Vì hành động lần này, nhiều người đã được cứu sống và hồi phục v·ết t·hương, từ mất đi cánh tay cho đến trọng thương, bọn họ đều hồi phục đến trạng thái tốt nhất.
“Cảm ơn Giáo Hoàng đại nhân.” Có một ông lão nói trong khi quỳ xuống về phía tòa tháp cao nhất, hắn biết người Giáo Hoàng đang ở đó và nhìn họ, ông lão chảy nước mắt trong khi dập đầu, ở sau lưng hắn là một cô gái có sắc mặt trắng bệch đang nhanh chóng trở nên tốt hơn, đáng lý ra cô đã b·ị t·hương gần c·hết đi, nếu không phải có viên đan dược thần kỳ này thì cô sẽ không còn ở trên đời này nữa, chỉ để lại một mình ông lão đơn côi chống chịu với sự khắc nghiệt của thế giới này.
“Cha…!” Thấy ông lão làm ra hành động đó, cô gái khẽ kêu lên, rồi cô nhìn về trung tâm, tòa tháp cao nhất kia với ánh mắt cảm kích, người này đã cứu họ khỏi c·ái c·hết, lại cho họ một nơi yên thân, một căn nhà đúng nghĩa, lúc này lại cứu cô một mạng, ân tình này làm sao để báo đáp hết được cơ chứ?
Cô gái không có hành động gì, chỉ là khắc ghi ân tình vào sâu trong đáy lòng, ông lão đã đứng lên, với khuôn mặt vui vẻ, ông lão đi vào phòng bếp và lấy ra bát cháo nóng hổi để cho cô gái trẻ ăn.
Cảnh tượng như thế này diễn ra ở khắp Thập Linh Hỏa Thành, những nơi các thành viên đang vận chuyển đan dược đi qua, đều để lại những nụ cười, sự vui sướng và hạnh phúc, có người tuyệt vọng vì mất đi tứ chi, nay lại hồi phục hoàn toàn, có người mất đi đôi mắt, lúc này lại nhìn thấy thế giới một lần nữa.
“Cảm ơn Giáo Hoàng, cảm ơn Giáo Đình.” Đây là những tiếng lòng của họ, chỉ đơn giản là một ánh nhìn thành kính và cảm kích, bọn họ đã vĩnh viễn ghi nhớ khoảng khắc này.