Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Quang Minh Thánh Thổ

Chương 2: Hãy để Thánh Quang chiếu rọi cái Ngôi Làng này!




Chương 2: Hãy để Thánh Quang chiếu rọi cái Ngôi Làng này!

“Kí chủ nhận được nhiệm vụ mới, mời xem xét.”

Đang lúc Thanh Vũ nhìn thông tin của mình, giọng nói của Hệ Thống chợt vang lên trong đầu.

Thanh Vũ đành phải tập trung tinh thần, nháy mắt sau thì một cái bảng hiện lên ở trước mặt hắn, tấm bảng này giống như một bảng thông tin của trò chơi nào đó, nhưng lại ngầu hơn rất nhiều, trên đó viết vài dòng chữ.

Nhiệm vụ: Phát dương quang đại

Thông tin: Là một Giáo Đình thì cần phải có tín đồ, thân là Giáo Hoàng, ngươi hãy đem Quang Minh Giáo Đình đến với chúng sinh đi.

Yêu cầu: Thu nạp 500 tín đồ và ban chức vụ cho một tín sứ thăng thành Hồng Y Giáo Chủ.

Phần thưởng: Một bộ công pháp tu luyện thành Thánh Kỵ Sĩ.

“Thánh Kỵ Sĩ là thứ gì vậy Hệ Thống?”

“Thánh Kỵ Sĩ chính là một hệ thống tu luyện khác của Giáo Đình, thân thể cùng linh lực đồng tu.”

“Thì ra là vậy.” Thanh Vũ gật đầu như đã hiểu.

Theo như thông tin mà Thanh Vũ nhận được, hệ thống của Giáo Đình phân thành nhiều cấp bậc để dễ dàng phân biệt, trong đó Giáo Hoàng là cấp bậc cao nhất, rồi đến các Giáo Chủ, và hệ thống này rất linh hoạt, nó sẽ thay đổi để phù hợp với quy mô lớn nhỏ cùng thời điểm của Giáo Đình.

Ở lúc này, Hồng Y Giáo Chủ là cấp bậc chỉ nhỏ hơn Giáo Hoàng và cao hơn tất cả cấp bậc khác.

Hiện tại, hệ thống cấp bậc bao gồm: Tín Đồ, Tín Sứ, Thánh Đồ, Thánh Sứ, Hồng Y Giáo Chủ và Giáo Hoàng.

Thanh Vũ dời tầm mắt về phía sau, đằng xa kia là một ngôi làng nhỏ, trông vẻ ngoài thì nó được xây với phong cách cổ xưa nhưng không kém phần đẹp mắt, các ngôi nhà được lợp bằng mái ngói màu đỏ, sắp xếp chỉnh tề chứng tỏ toàn bộ chúng được quy hoạch một cách rõ ràng bởi một kiến trúc sư giỏi.

Thanh Vũ nhấc chân lên và bắt đầu đi về phía ngôi làng, khoảng cách khá gần nên Thanh Vũ vẫn bình thản không có gấp gáp gì, chừng vài phút sau Thanh Vũ đã tới con đường đi vào trong ngôi làng.

Thanh Vũ đứng trước cánh cổng làm bằng đá xanh cao vời vợi, nó càng tỏa ra khí thế nguy nga hơn khi Thanh Vũ bên dưới và ngước nhìn, xung quanh nó được bao bọc bởi một lớp tường thành có đầy rêu xanh và tản mát bầu không khí cổ xưa, tường thành cao chừng ba mét.

Theo Thanh Vũ quan sát sau một hồi đứng yên, đây là một ngôi làng nhỏ vì người đến người đi cũng không nhiều, Thanh Vũ bắt đầu đặt những bước chân đầu tiên vào ngôi làng, đi dọc theo con đường đá trắng, mọi người khi thấy hắn đều hiếu kì nhìn lại, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét rồi quay đầu đi.

“Hừ! Lại là một tên công tử nhà nào ra ngoài đi chơi đây, còn không đem theo tùy tùng, muốn c·hết!” Một người thanh niên vừa thấy Thanh Vũ ăn mặc khác thường nhưng bộ đồ được làm từ loại vải thượng hạng đẹp đẽ, cậu đoán rằng Thanh Vũ là một con nhà giàu nào đấy đi du ngoạn.

“Xuỵt, nhỏ một chút đi, ngươi muốn bị treo cổ sao? Những công tử ca đó chỉ nói một lời thôi là có thể xử tử ngươi đấy!” Một người bạn đang đứng ở bên cạnh hắn vội vàng che miệng cậu thiếu niên và nói nhỏ nhắc nhở.

Với cảnh giới Luyện Khí Kỳ tầng 10, Thanh Vũ sao có thể không nghe được vào tai? Nhưng hắn cũng không chấp nhặt với họ làm gì, ở đâu cũng vậy, mâu thuẫn là không thể không tồn tại.

Và hình như danh tiếng của những tầng lớp cao trong xã hội rất xấu với những người bình thường ở trong ngôi làng này, điều đó cho Thanh Vũ biết được một ít văn hóa về vùng đất lạ lẫm.

Thanh Vũ thản nhiên đi dạo xung quanh trong ngôi làng, có nhiều cửa hàng bán thức ăn, người bán thì dùng sức rêu rao đến khan cả cổ họng, phần lớn thức ăn đều trông không ngon lành gì với Thanh Vũ, chẳng hạn như bánh bao trắng nhạt nhẽo, mấy bát cháo hành trông không bắt mắt gì.

Thanh Vũ đánh giá xong, hắn lập tức biết rõ đây là một ngôi làng nhỏ nằm ở vùng quen rừng rậm, đời sống bình dị, mọi người trồng trọt ở mấy cánh đồng gần đây, còn có nhiều thợ săn tiến vào rừng bẫy thú, kiếm thêm một chút thức ăn, tổng thể thì mọi người sống nhàn nhã và có phần hơi đạm bạc.

Nghe nói, cứ cách vài tháng thì có thú dữ lại t·ấn c·ông ngôi làng, nếu không phải Trưởng làng là một người có thực lực cao cường thì người dân nơi đây đã không chống nổi rồi.

Danh vọng của người Trưởng làng kia khá cao, có người còn kể rằng một mình Trưởng làng dùng tay không đ·ánh c·hết hơn mười con chó rừng, một loài chó rất dữ và có thân thể cao một mét, dài ba mét, móng vuốt thì sắc nhỏ, phá vỡ sắt thép như trò đùa.

“Cứu người, mau cứu người!”

Đột nhiên có một thanh âm của to lớn vang ra làm náo loạn cả ngôi làng, mọi người nhanh chóng nhìn lại, ở ngoài cổng có vài người thiếu niên đang vội vàng chạy thẳng vào trong, người dẫn đầu đang cổng một thiếu niên ở trên lưng, thiếu niên kia có mái tóc màu lam, hai mắt nhắm chặt, trên mặt run rẩy, đôi môi có màu xanh ẩn hiện.

“Y sư, mau tìm Y sư, Diêu Hạo bị trúng độc rồi.”

Người đang cổng vừa chạy vừa hét lớn, khuôn mặt thì toát ra vẻ lo lắng, dù mệt mỏi đến rã rời nhưng vẫn không hề giảm tốc độ chút nào, mọi người xung quanh hơi náo loạn khi nghe tiếng hét to, thế là có vài người lập tức nhấc chân lên chạy đi gọi Y Sư.

Chỉ trong vài phút, người dẫn đầu là Nguyễn Nam đang ở trên đường cổng Diêu Hạo thì nhìn thấy một người phụ nữ trung niên cùng vài cô thiếu nữ đang nhanh chóng chạy về phía mình, Nguyễn Nam biết đó chính là một Y Sư.

“Nguyễn Thanh tỷ tỷ cứu mạng, Diêu Hạo vì hái Xích Diễm thảo không để ý bị một con rắn độc cắn b·ị t·hương.”

“Được rồi, bình tĩnh nào, đặt Diêu Hạo xuống đây để cho tôi kiểm tra.”

Nguyễn Nam gật đầu mạnh, sau đó nhẹ nhàng đặt Diêu Hạo đang hôn mê xuống nền đá rồi lùi ra xa, để không gian lại cho Nguyễn Thanh và những người học đồ của cô ta.

Mặc dù Nguyễn Thanh rất gấp gáp bởi vì tình trạng xấu của Diêu Hạo, nhưng cô vẫn chưa đánh mất sự bình tĩnh vốn có, với nhiều năm kinh nghiệm chữa trị cho mọi người trong làng, cô ta thuần thục kiểm tra tình trạng của Diêu Hạo, một lúc sau, Nguyễn Thanh lên tiếng nói:

“Diêu Hạo trúng độc của Bích Hỏa Xà, đây là một loại rắn độc thường xuyên tìm thấy ở gần Xích Diễm thảo, cậu Diêu Hạo này quá bất cẩn rồi.”

Nguyễn Thanh dù có phàn nàn nhưng đôi tay vẫn không dừng lại, bằng vài cái kim châm quyết đoán và tài nghệ của một Y Sư giỏi giang, cô bức ra một lượng máu màu đen, chúng là một phần của c·hất đ·ộc, đến đây thì tình trạng Diêu Hạo tốt hơn nhiều rồi, sắc mặt cũng hồng hào hơn.

“Độc tính đã thấm vào trong thân thể của Diêu Hạo, tôi cần có một cánh hoa của Hoa Mẫu Đơn màu lam để giải đi độc tính của Bích Hỏa Xà. Còn chờ gì nữa mau đi lấy Hoa Mẫu Đơn màu lam lại đây.”

Hoa Mẫu Đơn màu lam là một loại dược liệu khá quý, với đặc tính lạnh nó có thể chữa trị độc hệ hỏa của Bích Hỏa Xà.

Nguyễn Thanh liếc một người thiếu niên là học đồ của cô, người kia liền gật đầu rồi chạy nhanh đi mất. Vài phút sau, người thiếu niên trở lại và thở hổn hển, gắng sức nói với giọng lo lắng:

“Chúng ta không còn Hoa Mẫu Đơn màu lam a.”

“Vậy thì mau đi tìm!”

Nguyễn Nam nghe được như vậy, tức giận nói ra. Chuyện này liên quan đến tính mạng của người bạn thân cho nên Nguyễn Nam không giữ bình tĩnh được nữa.

“Nhưng mùa này không còn Hoa Mẫu Đơn màu lam nữa.”

Người học đồ kia đáp lại, nét mặt sầu khổ.

Nghe được như vậy, Nguyễn Nam cùng với hai thiếu niên khác là Lê Tấn và Lê Anh liền trầm mặc, ngay cả Nguyễn Thanh cũng thở dài.

“Có lẽ đây là kiếp số của Diêu Hạo.”

“Mau đi cứu muội muội của tôi.”

Diêu Hạo mơ màng tỉnh dậy, giọng nói yếu ớt vang ra, tay của cậu đang nắm chặt một cây Xích Diễm Thảo và dùng số sức lực cuối cùng còn sót lại để giơ nó lên cao.

Xích Diễm Thảo là một loài cây quý hiếm trong rừng, có tác dụng giải trừ hàn độc, muội muội của hắn đột nhiên bệnh nặng được Nguyễn Thanh chẩn đoán bệnh cần phải có Xích Diễm Thảo để cứu chữa, hắn cùng vài người bạn thân mạo hiểm vào rừng vì tìm thuốc, không ngờ tìm được rồi nhưng ngay cả mạng sống của mình cũng góp vào.

Diêu Hạo nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, cậu đã biết được tình trạng của mình không thể cứu được nữa, cho nên cậu dùng hết sức lực của mình hối thúc mọi người đi cứu muội muội của hắn.

“Diêu Hạo, cậu nhất định phải cố gắng lên, đừng bỏ cuộc!”

Nguyễn Nam nhẹ giọng an ủi để tiếp thêm sức mạnh cho Diêu Hạo.

“Đúng vậy, Diêu Hạo, cậu đừng từ bỏ hi vọng.” Lê Tấn và Lê Anh cũng tiếng lên an ủi.

“Tôi biết được mình sẽ không qua khỏi, xin mọi người hãy chăm sóc cho muội muội của tôi, Diêu Hạo cầu xin mọi người.”

Giọng nói của Diêu Hạn run rẩy, Nguyễn Thanh cùng vài cô thiếu nữ đi cùng cũng rơm rớm nước mắt, lệ tràn khóe mi, Lê Tấn, Lê Anh và Nguyễn Nam quay đầu đi không nỡ nhìn thấy huynh đệ của mình c·hết đi.

“Ai nói cậu không qua khỏi vậy? Có ta ở đây thì cậu đừng mong mà c·hết đi!”



Đột nhiên có một thanh âm vang lên, mọi người nhìn lại thì thấy đó là một thanh niên đang mặc quần áo đẹp đẽ, gương mặt bình thường, thân thể cao to và bước chân đi rất là trầm ổn, giọng nói thì ôn hòa gần gũi, xung quanh hắn là một vầng sáng dịu nhẹ mờ ảo, mọi người cảm thấy người này rất khác, rất thần thánh, rất trang nghiêm.

“Ngươi là ai?”

Nguyễn Nam ngơ ngác hỏi.

“Ta là ai? Ta tên là Thanh Vũ, một người thay mặt cho Vị Thần Quang Minh hành tẩu thế gian, đem cho chúng sinh ánh sáng của sự hạnh phúc.”

Thanh Vũ trả lời với khuôn mặt hiền lành, giọng nói của hắn mang cho người khác cảm giác ấm áp, nhất là những tia sáng màu trắng cứ tỏa ra từ hắn làm cho mọi người cảm thấy sức sống tràn trề, Diêu Hạo cũng ngẩng đầu để nhìn Thanh Vũ nhiều một chút.

Thanh Vũ âm thầm khen chính mình, đây là cơ hội cứu người giữa lúc nguy cấp, đưa khoai lang nóng giữa ngày tuyết rơi, thuận tiện tạo ra danh tiếng đầu tiên cho Giáo Đình.

Mặc dù hắn không nỡ làm bầu không khí bi thương này bị phá vỡ nhưng cứu người thì phải nhanh nhẹn. Dù sao đi nữa, Thanh Vũ sẽ không đứng trơ mắt ra nhìn một người thiếu niên dũng cảm c·hết đi, hắn có thể cứu người thiếu niên này.

“Ngươi muốn làm gì?”

Lê Tấn đứng ra cản đường Thanh Vũ.

“Ta là người đại diện cho Vị Thần Quang Minh, đúng lúc vừa đi ngang qua nơi đây và tình cờ thấy câu chuyện cảm động của Diêu Hạo, nên ta quyết định đứng ra chữa trị cho cậu ta.”

Nụ cười trên môi Thanh Vũ vẫn không biến mất, hắn đáp trả với giọng nói từ tốn nhỏ nhẹ.

Mọi người xung quanh lẳng lặng nghe và không khỏi ngây người một chút, nhất là khí chất thần kỳ phát ra từ Thanh Vũ làm bọn họ cảm thấy người này rất ấm áp và đáng tin cậy.

Lê Tấn bất tri bất giác nhường đường cho Thanh Vũ bước qua.

Thanh Vũ đi đến gần Diêu Hạo, hắn nhận thấy trạng thái của Diêu Hạo rất xấu, ngọn lửa sinh mệnh có thể dập tắt bất kỳ lúc nào, hắn trịnh trọng nói ra:

“Nguyện Thánh Quang vĩnh viễn chiếu rọi thế gian!”

Âm thanh từ tốn nhỏ nhẹ hòa lẫn linh lực hệ quang minh vang lên, đi cùng là một cột sáng trắn bắn xuống từ bầu trời rồi bao phủ Diêu Hạo, mọi người không khỏi sửng sốt vì cảnh tượng thần kỳ đó.

Diêu Hạo cảm thấy bản thân đang trong một vòng tay ấm áp mà cậu chưa bao giờ được trải nghiệm từ khi cha mẹ q·ua đ·ời, suốt quãng thời gian khổ cực qua, cậu và em gái luôn sống nương tựa lẫn nhau, thế là một giọt nước mắt chảy xuống trên gương mặt Diêu Hạo.

Diêu Hạo đứng lên trong sự kinh ngạc của mọi người, cậu ta khụy một chân xuống trước Thanh Vũ, tiếng nói chân thành:

“Cảm ơn ngài đã cứu mạng tôi!”

Thanh Vũ cười khẽ, hắn dùng linh lực nâng Diêu Hạo lên trước khi đầu gối của cậu chạm vào mặt đất.

“Không nên cảm ơn ta, cậu xứng đáng nhận lấy phần quà đó vì cậu chính là một người tốt, ta chỉ thay mặt cho Vị Thần Quang Minh ban phúc lành cho cậu!”

“Nguyện Thánh Quang vĩnh viễn chiếu rọi thế gian!”

Thanh Vũ điềm tĩnh nói, vầng sáng thần thánh tỏa ra từ Thanh Vũ càng giúp cho hình tượng của hắn trong lòng mọi người trở nên cao lớn hơn.

Không những vậy, một vài tia sáng bắn xuống từ bầu trời bao phủ mọi người giúp họ cảm thấy cơ thể khỏe mạnh hơn, cảm giác rất kỳ diệu.

“Đây là sức mạnh gì? Thật là thần kỳ!” Mọi người kinh ngạc thốt ra thành tiếng.

Nguyễn Thanh đương nhiên biết người tu luyện tồn tại, trong ấn tượng của Nguyễn Thanh thì người tu luyện luôn luôn hành xử như thể bọn họ đứng trên tất cả, khinh thường phàm nhân, nhưng Thanh Vũ thì khác, bầu không khí ở gần Thanh Vũ luôn luôn là ấm áp như vậy, gần gũi như vậy, trong lần đầu gặp gỡ, Nguyễn Thanh có thiện cảm đối với Thanh Vũ, một người xa lạ thần bí.

“Cảm ơn ngài đã cứu bạn của chúng tôi, xin hãy nhận một cái cúi đầu của chúng tôi.”

Nguyễn Nam cùng Lê Tấn và Lê Anh nhanh chóng cúi đầu, Thanh Vũ thản nhiên tiếp nhận, đây là một tấm lòng chân thành nếu ngươi không nhận thì người khác sẽ coi rằng ngươi khinh thường họ, nhưng nếu người khác quỳ trước hắn thì hắn sẽ không bao giờ tiếp nhận.

“Thanh Vũ đại nhân, có thể cho tôi hỏi một câu được không?”

Lúc này, Diêu Hạo đi đến trước mặt Thanh Vũ, cậu siết chặt nắm đấm chứng minh nội tâm không bình tĩnh, cậu muốn tìm kiếm câu trả lời chính xác từ Thanh Vũ.

“Đừng gọi ta là đại nhân, nếu được thì hãy gọi ta là anh Thanh Vũ, cậu có nghi vấn gì cứ việc hỏi đi, nếu như ta biết thì ta sẵn lòng trả lời.”

Thanh Vũ thản nhiên trả lời, cách xưng hô ở ngôi làng khá khác với Thanh Vũ, nhưng để giao tiếp tốt hơn thì Thanh Vũ cần nói chuyện giống như người dân hay là hắn thay đổi thói quen của mọi người.

“Vậy thì, anh Thanh Vũ, liệu Vị Thần Quang Minh có thật sự tồn tại hay không?”

“Vị Thần Quang Minh tồn tại hay không tồn tại, câu trả lời nằm ở nội tâm của mỗi người.”

“Nếu tin rằng Vị Thần Quang Minh tồn tại vậy thì Vị Thần Quang Minh sẽ tồn tại, ngược lại, nếu không tin vậy thì Vị Thần Quang Minh không tồn tại.”

Thanh Vũ nhàn nhạt trả lời, kết hợp với đôi mắt thâm thúy và những tia sáng màu trắng xung quanh hắn, trông hắn giống như là đang nói một điều gì đó rất thiêng liêng và không thể chạm mặc dù chính Thanh Vũ cũng không biết Vị Thần Quang Minh là cái quái gì.

Có lẽ Diêu Hạo tự cho rằng ánh sáng thuần khiết bao phủ cậu thuộc về Vị Thần Quang Minh, một vị thần mang đến những điều tốt lạnh cho chúng sinh, giúp chúng sinh có một cuộc sống hạnh phúc và bình yên.

Diêu Hạo nghe được câu trả lời từ Thanh Vũ, hai mắt cậu sáng lên giống như thấu hiểu mọi chuyện, Diêu Hạo vừa nghĩ đến cảm giác thần kỳ cậu vừa trải nghiệm vừa nói một cách thành kính:

‘’Nguyện Thánh Quang vĩnh viễn chiếu rọi thế gian!’’

Lời nói của cậu vừa dứt, bỗng nhiên một âm thanh nhỏ vọng xuống từ bầu trời cao vời vợi, kéo theo đó là một cột ánh sáng lớn bao phủ Diêu Hạo trong vòng mười giây.

Trước nhiều ánh mắt ngạc nhiên khó hiểu, Diêu Hạo chậm rãi mở mắt ra, hai con ngươi trong suốt, cơ thể Diêu Hạo phát ra ánh sáng nhàn nhạt, dường như cậu vừa thoát thai hoán cốt, không còn là một con người yếu đuối nữa.

‘’Cậu hiểu rồi chứ?’’

Thanh Vũ nhàn nhạt nói.

‘’Tồn tại hay không tồn tại đều không quan trọng, chỉ cần trong lòng chúng ta kính ngưỡng Vị Thần Quang Minh là đủ rồi.’’

Diêu Hạo gật đầu trong khi nói với giọng thấu hiểu, giờ đây Diêu Hạo đang cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm, sức lực tăng lớn, cậu còn nhìn thấy một cái bảng thông tin hiện ra trước mắt.

Diêu Hạo

Tuổi tác: 17

Chức vụ: Tín Sứ của Quang Minh Giáo Đình.

Cảnh giới: Luyện Khí tầng một.

Điểm cống hiến: 1



Diêu Hạo để ý ánh mắt của mọi người và đưa ra kết luận rằng họ không thể nhìn thấy tấm bảng, điều đó càng chứng minh sức mạnh thần kỳ này chỉ thuộc về một tồn tại tối tượng – Thần Linh.

Thanh Vũ cũng biết được sự thay đổi của Diêu Hạo, hắn kêu gọi trong đầu:

‘’Chuyện gì xảy ra vậy Hệ Thống?”

‘’Kí chủ đừng lo lắng, mỗi một Tín Đồ khi trở thành Tín Sứ đều sẽ nhận được Thánh Quang ban phước gia tăng Thiên Phú một bậc, sức sống hồi phục và cũng có thể kiểm tra xem trạng thái của chính mình, điểm cống hiến của Tín Sứ sẽ bằng một phần mười điểm tín ngưỡng mà Tín Sứ đó cung cấp cho kí chủ.’’

‘’Điểm cống hiến cũng có thể sử dụng để mua vật phẩm trong cửa hàng của Hệ Thống, tất nhiên nó sẽ giới hạn bằng cảnh giới của Tín Sứ trở xuống, và có nhiều hạn chế khi nào đạt cấp bậc cao hơn thì mới mở ra.”



‘’Thì ra là vậy, thật là thuận tiện, chỉ những Tín Sứ mới có thể xem xét và người ngoài không thể xem được thì bí mật này sẽ không bị tiết lộ. À mà Tín Sứ cũng có thể phản bội Giáo Đình hay không Hệ Thống?’’

‘’Tín Sứ trên căn bản là không thể phản bội Quang Minh Giáo Đình vì độ trung thành của Tín Sứ đều đạt đến 75 trở lên, trừ khi Quang Minh Giáo Đình làm những việc tổn hại hay cùng hung cực ác lên Tín Sứ thì Tín Sứ mới phản bội.’’

‘’Độ trung thành đạt đến 75 trở lên? Tên Diêu Hạo này cũng thật là, nhảy một phát vượt qua Tín Đồ trở thành Tín Sứ luôn.’’

Thanh Vũ cười khẽ ở trong lòng.

Mọi người xung quanh nghe được cuộc trò chuyện của Thanh Vũ và Diêu Hạo, lòng họ cũng muốn thử, dù sao thì cảnh tượng khi nãy quá kỳ diệu mặc dù họ biết sự tồn tại của tu sĩ nhưng chưa bao giờ nhìn thấy tận mắt, nghĩ đến đây, trái tim của họ bắt đầu hướng về Vị Thần Quang Minh, nội tâm thì cầu nguyện.

‘’Aaaa, khó quá tại sao tôi không cảm ứng được gì hết vậy?’’

Sau một vài phút, có tiếng chán nản vang lên, đó là Nguyễn Nam với một khuôn mặt khổ sở và chán nản.

‘’Này Diêu Hạo, cậu cảm nhận được sự tồn tại của Vị Thần Quang Minh bằng cách nào vậy?’’

Nguyễn Nam quay sang Diêu Hạo hỏi, mọi người xung quanh cũng không nhịn được và nâng đôi tai lên lắng nghe.

‘’Quang Minh đại diện cho sự sống, cho sự thánh khiết, cũng là thứ ban cho thế gian sinh mệnh.’’

Diêu Hạo nhàn nhạt trả lời, nói đến đây cậu ta ngước nhìn bầu trời với ánh mắt hòa ái.

‘’Trong lòng của tôi, Vị Thần Quang Minh chính là Mặt Trời cho nên tôi nghĩ đến một vầng Mặt Trời trong tim và ánh sáng của vầng Mặt Trời ấy bỗng nhiên chiếu rọi toàn thân tôi.’’

Mọi người nghe được Diêu Hạo nói như vậy, nhao nhao gật đầu, nhiều người bắt đầu tưởng tượng trong tim họ tồn tại một vầng Mặt Trời và kính ngưỡng nó. Sau một vài giây, tiếng kinh hô truyền ra, bởi vì có một tia sáng trắng nhỏ tỏa ra từ Nguyễn Nam, sau đó Nguyễn Nam mở mắt, khó hiểu nhìn về Diêu Hạo.

‘’Tôi cảm nhận được một vầng Mặt Trời trong lòng nhưng ánh sáng lại rất mờ nhạt, không phải dạng chiếu rọi khắp cơ thể giống như lời cậu nói.’’

‘’Đó là vì cậu chưa thành tâm kính ngưỡng Vị Thần Quang Minh, cậu kính ngưỡng người vì lợi ích cá nhân cho nên chỉ nhận được sự cảm thông từ Vị Thần Quang Minh.’’

‘’Cái cậu cần hiện giờ là cảm nhận theo cảm giác, chân thành và kính trọng, rồi cậu sẽ nhìn thấy ánh sáng của Vị Thần Quang Minh.’’

‘’Đúng vậy, như Diêu Hạo đã nói, Vị Thần Quang Minh sẽ không vì cậu tham lam sức mạnh của ngài mà sẽ trừng phạt cậu, Vị Thần Quang Minh bao dung tất cả, giống như vầng Mặt Trời không biết mỏi mệt ngày đêm luân chuyển mà chiếu sáng thế gian, mang đến sự sống và hạnh phúc cho chúng sinh, cái mọi người cần là thành tâm kính ngưỡng.’’

Thanh Vũ thản nhiên tiếp lời cho Diêu Hạo.

Thanh Vũ âm thầm than khổ, không ngờ một Giáo Hoàng như hắn lại đi buông lời mê hoặc lừa gạt dân làng chất phác.

Nhưng những lời Thanh Vũ và Diêu Hạo nói thật sự đã đánh động mọi người, mọi người tỉnh ngộ, lúc đầu họ kính ngưỡng Vị Thần Quang Minh vì muốn đạt được sức mạnh nhưng bây giờ họ đã kính ngưỡng thật sự. Chỉ trong chốc lát, vài chục cột sáng từ trên trời giáng xuống đám người, trong đó có cả Nguyễn Thanh, Nguyễn Nam và Lê Tấn cùng Lê Anh, thấy như vậy Thanh Vũ vội vàng kiểm tra.

Quang Minh Giáo Đình

Giáo Hoàng: Trần Thanh Vũ

Giáo Chủ: 0

Thánh Kỵ Sĩ: 0

Thánh Pháp Sư: 0

Tín Sứ: 17

Tín đồ: 55

Điểm tín ngưỡng nhận mỗi ngày: 395 ( 17 tín đồ luyện khí kỳ tầng một, 1 người 20 điểm (Tín Sứ cống hiến tín ngưỡng gấp 10 lần Tín đồ và luyện khí một tầng sẽ tăng một điểm) 55 tín đồ mỗi ngày một điểm).

Trong lúc mọi người đang cố gắng kính ngưỡng Vị Thần Quang Minh, Diêu Hạo đi đến trước mặt Thanh Vũ nói ra.

‘’Thanh Vũ đại ca là người từ xa đến đây phải không? Nếu hôm nay không có chỗ ở lại thì mời đến nhà Diêu Hạo này để ở.’’

‘’Nếu cậu đã nói như vậy thì ta cũng không từ chối, à mà ta nhớ hình như em gái của cậu còn có bệnh nặng, mau mau đi cứu chữa.’’

‘’Đúng vậy, mau trở về nhà của cậu để cứu Diêu Nguyệt.’’

Nguyễn Thanh ở một bên lắng nghe, và cô vội vàng nói ra. Dòng người vì tò mò cũng bắt đầu đi theo Thanh Vũ và Diêu Hạo, bên đường có người thấy vậy cũng hiếu kì cất bước đi chung.

Diêu Hạo dẫn đường, sau vài phút đã đi đến một ngôi nhà gỗ, được xây theo phong cách cổ xưa và có hai tầng, nhìn bề ngoài thấy rất là sạch sẽ thoáng mát.

Diêu Hạo vội vàng chạy vào trong nhà, Thanh Vũ và Nguyễn Nam, Nguyễn Thanh, Lê Tấn, Lê Lợi cũng đi vào, dòng người thì đứng bên ngoài chờ đợi.

Diêu Hạo đi đến một chiếc giường gỗ, lúc này có một cô thiếu nữ đang nằm ở trên, cô ta sở hữu mái tóc dài màu lam, nhiệt độ gần cô ấy thì giảm nhanh chóng, mắt trần dễ dàng nhìn thấy hơi thở lạnh lẽo từ miệng của Diêu Nguyệt, y như một tảng băng lạnh lẽo giữa ngày hè.

Diêu Hào liền bận rộn làm việc, cậu ta Xích Diễm Thảo cho nát nhừ và trộn vào nước nóng, sau đó từ từ đồ chén nước thuốc vào miệng của Diêu Nguyệt.

Thanh Vũ lạnh nhạt đứng ở một bên quan sát, nhưng ở khoảng cách gần, hắn cảm thấy trên người Diêu Nguyệt có một thứ gì đó làm hắn chán ghét, nhưng Thanh Vũ vẫn không vội vàng làm sáng tỏ, cứ bình tĩnh nhìn xem.

Nguyễn Nam cùng Lê Tấn, Lê Anh yên lặng đứng một chỗ, lòng thì vẫn còn đang lo lắng và căng thẳng.

Vài phút qua đi, tình trạng của Diêu Nguyệt vẫn chưa có gì thay đổi, căn bệnh quái ác cứ tiếp tục h·ành h·ạ cô gái nhỏ bé. Nguyễn Thanh cau mày lên tiếng, khó hiểu nói:

“Tại sao Diêu Nguyệt vẫn chưa tỉnh lại? Chắc hẳn là có vấn đề gì đó rồi.”

Nghe Nguyễn Thanh nói xong, Diêu Hạo đưa con mắt chờ mong nhìn về Thanh Vũ, Thanh Vũ biết được Diêu Hạo muốn gì, hắn ta đi đến cạnh Diêu Nguyệt, cho dù Diêu Hạo không nhờ mình, Thanh Vũ vẫn sẽ đứng ra để cố gắng trị bệnh cho Diêu Nguyệt, hắn không thể nào nhìn một sinh mạng bị tước đoạt trước mắt mình được.

Chìm sâu vào trí nhớ, các pháp thuật rõ ràng ở trong đầu, đôi tay Thanh Vũ chuyển động và kết thành những pháp quyết tối nghĩa, đó là kĩ năng Hồi Phục, đương nhiên trong miệng hắn không quên nói một câu:

‘’Thánh Quang Chữa Trị.’’

Một luồng ánh sáng phát ra từ tay Thanh Vũ chiếu thẳng về phía Diêu Nguyệt, ánh sáng vừa chạm vào Diêu Nguyệt thì có âm thanh xéo xéo vang vọng ra rất kinh khủng.

Phảng phất còn có tiếng gào thét âm ỉ ẩn sâu trong âm thanh xèo xèo kia, nhìn thấy như vậy mọi người không khỏi ngạc nhiên.

Đến giờ phút này, Thanh Vũ hiểu rõ tình tình là như thế nào, hắn đoán rằng Diêu Nguyệt đã bị một oan hồn ám đến lâm bệnh, có một lượng lớn âm khí đọng lại trong người Diêu Nguyệt, Thanh Vũ lại tiếp tục sử dụng pháp thuật.

‘’Thánh Quang Chữa Trị.’’

Cột sáng từ từ thấm vào Diêu Nguyệt, mồ hôi lạnh đổ đầy trên gương mặt non nớt, đôi môi run rẩy, tiếng xèo xèo vang lên càng ít cho đến khi không còn nữa.

“Diêu Hạo ca ca!’’ Diêu Nguyệt mở đôi mắt trẻ trung ra và nhìn thấy Diêu Hạo, cô liền lên tiếng gọi.

‘’Tốt quá, cảm ơn trời đất, Diêu Nguyệt, em đã khỏi bệnh rồi.’’

Diêu Hạo vội vàng chạy đến ngồi cạnh Diêu Nguyệt cầm lấy đôi tay bé nhỏ của cô ấy, hai con mắt hắn đỏ lên.

“Ca ca, người này là ai vậy?’’

Diêu Nguyệt nhìn thấy khuôn mặt xa lạ của Thanh Vũ kết hợp với quần áo lòe loẹt của hắn ta, cô không khỏi hiếu kì. Diêu Hạo nghe vậy, cậu định giới thiệu, nhưng thanh âm Thanh Vũ đã nhanh hơn cậu.

‘’Không cần, để sau đi, lúc này hãy để Diêu Nguyệt nằm nghỉ ngơi, còn Diêu Hạo, cậu nên đi làm một chút gì đó cho Diêu Nguyệt ăn.’’

‘’Được rồi, em hãy nghỉ ngơi đi, để anh làm cho em một bữa ngon.’’



Diêu Hạo bừng tỉnh, vì cậu quá vui mừng nên quên mất cơ thể Diêu Nguyệt không khỏe cần bổ sung năng lượng.

‘’Ừm.’’

Diêu Nguyệt đáp một tiếng rồi từ từ nhắm mắt lại.

Mọi người thấy vậy, bước chân nhỏ nhẹ đi ra khỏi phòng, đến bên ngoài phòng bếp, Diêu Hạo cùng Nguyễn Thanh cùng nấu đồ ăn, Thanh Vũ cũng đã gọi những Tín Sứ ở bên ngoài vào, một bên Diêu Hạo không quên hỏi Thanh Vũ.

‘’Thanh Vũ đại ca, rốt cuộc thì Diêu Nguyệt bị bệnh gì vậy?’’

‘’Diêu Nguyệt không bị bệnh mà bị oan hồn ám dẫn đến âm khí nhập thể. Cậu cũng cảm nhận được cảm giác chán ghét lúc nãy đi.’’

Thanh Vũ ngồi ở một bên, từ tốn trả lời.

‘’Đúng rồi, xác thực là có một cảm giác chán ghét khi nãy mà tôi không để ý! Kỳ lạ nha, tại sao hôm trước tôi không hề có cảm giác giống vậy?’’

Nguyễn Nam gật đầu đồng ý, ngày hôm trước Nguyễn Nam đến thăm Diêu Nguyệt.

‘’Đó là vì trong cơ thể cậu đã được Vị Thần Quang Minh tẩy lễ và người để lại một tia linh lực hệ quang minh trong người cậu, Quang Minh và cái ác luôn khắc chế lẫn nhau cho nên việc cảm nhận được sự chán ghét từ tà ác là bình thường.’’

‘’Thì ra là vậy, sau khi tín ngưỡng Vị Thần Quang Minh, thân thể của tôi đã mạnh mẽ hơn. À mà cái thứ này là gì?’’

Lê Anh ở một bên chỉ chỉ cái bảng thông tin trước mắt cậu ta.

‘’Đây là sức mạnh của Vị Thần Quang Minh, chỉ những ai thành tâm kính ngưỡng người thì mới có được, đó có thể coi là một sự ban phước của Vị Thần Quang Minh cho chúng ta.’’

Thanh Vũ bình tĩnh đáp lại.

‘’Mọi người cũng thấy điểm cống hiến của mình rồi chứ, mỗi ngày trôi qua, mọi người sẽ nhận được điểm cống hiến, đó là thứ dùng để đổi lấy đồ vật từ Vị Thần Quang Minh.’’

‘’Làm thế nào để đổi lấy đồ vật từ Vị Thần Quang Minh? Còn nữa, điểm cống hiến làm sao để tăng lên ngoài mỗi ngày nhận được?’’

Nguyễn Thanh vừa làm bếp vừa hỏi.

‘’Muốn đổi lấy đồ vật từ Vị Thần Quang Minh thì chỉ cần trong lòng nói ra từ Đổi Vật là thấy, còn điểm cống hiến sẽ tăng lên tương đồng với cảnh giới của riêng từng người.’’

Thanh Vũ trả lời, hắn tiện tay để vài quyển sách tu luyện của giáo đình lên bàn, đây là các quyển sách mà hắn sử dụng điểm tín ngưỡng để sao chép lại quyển có sẵn.

Nguyễn Nam nghe vậy, lập tức làm theo, một bảng đổi đồ vật hiện ra trước mắt cậu, Nguyễn Nam nhìn mà hoa mắt choáng đầu, cảm khái nói:

‘’Đúng là thần kỳ, chỉ có Vị Thần Quang Minh mới làm được như thế thôi.’’

Thanh Vũ nhìn thấy mọi người đều thử, hắn chỉ tay vào mấy quyển sách trên bàn nói tiếp.

‘’Đây là Quang Minh Thánh Điển, một quyển sách ghi lại cách tu luyện của Quang Minh Giáo Đình, chỉ những người giống như mọi người mà ta gọi là Tín Sứ thì mới có thể đọc được Quang Minh Thánh Điển từ luyện khí kỳ tầng bốn trở lên, những người không thành tâm kính ngưỡng chỉ có thể đọc được từ tầng một đến ba.’’

‘’Mọi người lấy một quyển Quang Minh Thánh Điển để tu luyện đi, còn những Tín Đồ ngoài kia ta sẽ sắp xếp sau.’’

Mọi người nghe vậy, trong lòng không khỏi chấn động, tu luyện nha, đây là ước mơ của mỗi người, mỗi một tu sĩ đều là cao cao tại thượng xem phàm nhân như kiến, còn công pháp tu luyện thì xem như là báu vật để giấu, có tu sĩ nào cho phàm nhân công pháp tu luyện đâu? Vậy mà trước mắt, Thanh Vũ lại tùy tiện cho họ như vậy. Mọi người nhao nhao cảm ơn, Thanh Vũ khoát tay, nói ra một cách thành kính.

‘’Không cần cảm ơn ta, mọi người hãy cảm ơn Vị Thần Quang Minh đi, hãy để chúng sinh tất cả đều đều kính ngưỡng Vị Thần Quang Minh, được rồi mọi người hãy về nhà đi, sẵn tiện truyền đạt lại cho Tín Đồ bên ngoài rằng ngày mai hãy tập hợp tại Quảng Trường.’’

Trong phòng có 18 người, có 12 người mới từ ngoài vào nghe vậy đi lên nhận lấy Quang Minh Thánh Điển rồi rời đi.

Một cô gái với đôi mắt đen tuyền xinh đẹp, làn tóc dài màu nâu, cô ấy vẫn nán lại vài giây để nói cho Thanh Vũ một câu.

‘’Thanh Vũ, tôi sẽ giúp anh đem Thánh Quang của Vị Thần Quang Minh chiếu rọi cho chúng sinh.’’

‘’Đúng vậy, Nguyện Thánh Quang chiếu rọi thế gian.’’

Nghe được lời nói của cô ta, mấy người còn lại đều kiên định gật đầu rồi đi mất.

‘’Nguyện Thánh Quang chiếu rọi thế gian.’’

‘’À mà cô tên gì?’’

“Tôi tên là Ngọc Trang.’’

Cô gái vừa bước đi ra ngoài cửa, quay đầu lại nhìn Thanh Vũ cười nói.

‘’Ngọc Trang ư? Ta sẽ nhớ kỹ tên cô.’’

Thanh Vũ gật đầu vẫy tay chào rồi quay về phía Diêu Hạo nói ra.

‘’Được rồi, chúng ta hãy bàn về việc Diêu Nguyệt tại sao lại bị oan hồn ám đi nào.’’

‘’Diêu Hạo, trước khi bị ám thì Diêu Nguyệt có đi đến nơi nào khả nghi không?’’

‘’Anh Thanh Vũ nói thì tôi mới nhớ được, trước ngày Diêu Nguyệt bị bệnh thì Diêu Nguyệt có đi ra nghĩa trang tế bái cha mẹ.’’

Diêu Hạo suy nghĩ một hồi rồi đáp.

‘’Vậy sao, có lẽ cái nghĩa trang đó có oan hồn rồi.’’

‘’Anh Thanh Vũ, anh định làm thế nào?’’

Nguyễn Nam hiếu kì hỏi.

‘’Oan hồn đã hại người thì ta chỉ có thể độ hóa nó bằng thánh quang mà thôi, để nó đi vào luân hồi không gây hại cho người khác nữa.’’

Nguyễn Thanh nghe vậy, gật đầu nói ra:

‘’Thanh Vũ đại nhân nói rất đúng, nghĩa trang người đến tế bái cũng nhiều, nếu oan hồn cứ tồn tại như thế này thi cả làng sẽ bị ám hết.’’

‘’Này Nguyễn Thanh, đừng nói ta là đại nhân, thật ra thì ta còn nhỏ tuổi hơn cả cô đấy.’’

‘’Thanh Vũ đại nhân là đại diện của Vị Thần Quang Minh hành tẩu ở thế gian, chúng tôi chính là Tín Sứ của Vị Thần Quang Minh cho nên chúng tôi phải gọi đại nhân là đại nhân để biểu hiện cấp bậc.’’

Nguyễn Thanh nghiêm túc nói ra.

‘’Đúng vậy, Nguyễn Thanh tỷ tỷ nói rất đúng.’’

Nguyễn Nam, Diêu Hạo, Lê Tấn và Lê Anh cũng gật đầu đồng ý. Thanh Vũ trầm tư hồi lâu, cười khổ:

‘’Thôi được rồi, nếu mọi người đã đồng nhất thì nếu không có người ngoài thì gọi ta là Thanh Vũ là được.’’

‘’Cháo đã nấu xong rồi!’’

Thanh Vũ ngồi trò chuyện cùng mọi người được vài phút, Diêu Hạo vui vẻ hô to.

‘’Được rồi, cậu mau đem cho Diêu Nguyệt ăn, sau khi ăn xong hãy xuống đây, ta đi ngủ một giấc đây.’’

Thanh Vũ nhún vai, trong cơ thể hắn cảm thấy mệt mỏi vì lần đầu tiên dùng linh lực mà dùng đến mấy lần, cơ thể chưa quen thuộc này việc bị mệt mỏi là bình thường, sau này dùng linh lực quen thuộc rồi thì sẽ không bị gì nữa.

‘’Anh Thanh Vũ cứ nằm ngủ đi, sau khi Diêu Nguyệt ăn xong tôi sẽ dẫn Diêu Nguyệt xuống đây giới thiệu.’’

Diêu Hạo gật đầu, cậu múc một bát cháo thịt to rồi đi lên tầng hai, Nguyễn Thanh cùng mọi người thấy vậy vội vàng đi theo.