Chương 180: Thánh Pháp Sư - Ngũ Hành Thánh Thuật!
Trong đầu con cóc có một trăm ngàn con cóc cái nhảy nhanh qua, nhìn thấy năng lực đáng tự hào, năng lực mà nó có tự tin tuyệt đối lại không thể tổn thương một chút gì đến con mồi nhỏ bé đáng ghét.
Tế bào não của nó bị kích thích và vận chuyển ở công suất tối đa để nghĩ xem chuyện quái quỷ gì vừa mới xảy ra, đáng tiếc, mặc dù được năng lượng tiến hóa rèn luyện từ thân thể cho đến trí khôn, nhưng thời gian nó chìm đắm trong năng lượng tiến hóa rất ít, mới nửa năm mà thôi, chẳng thể nào thay đổi trí khôn của một con cóc ghẻ bình thường trở thành một con cóc ghẻ khôn như con người được.
Dẫu cho năng lượng tiến hóa rất thần kỳ, nhưng cũng cần phải có thời gian để trải nghiệm, mưa dầm thấm lâu.
“Cô oa!” Con cóc kiêu lên một tiếng bất mãn, nó đã không tìm được nguyên nhân, vậy thì cần gì phải suy nghĩ cho mệt não? Cứ việc tiêu diệt con mồi ở trước mặt là được, bây giờ con mồi này thành công khơi dậy sự hứng thú của nó.
Trí khôn tăng lên theo thời gian, đối với con cóc ghẻ to xác, mỗi một ngày trôi qua, nó đều cảm thấy thế giới này càng mới lạ và thần bí, mặc dù nó khám phá thế giới mỗi ngày, vẫn không dập tắt được sự hứng thú đang sôi trào ở trong tâm trí của nó.
Việc này là một tác dụng phụ khi trí khôn tăng lên quá nhanh, phải biết rằng, quá trình tiến hóa của loài người dài đằng đẵng, lúc này, con cóc hay nói đúng hơn là tất cả sinh vật ở Hành Tinh Gaia, trừ con người ra, bọn chúng đã bỏ qua yếu tố thời gian và tiến hóa với tốc độ chóng mặt.
Thanh Vũ cảm thấy được thân thể của hắn hơi khó chịu một chút khi năng lực tiến hóa của con cóc ập tới hắn,. Thánh Thuẫn cực kỳ bá đạo vì chức năng bỏ qua bốn mươi phần trăm sát thương nhận vào, kèm theo Thánh Dực tăng lực chiến và Thánh Hoàn dư sức truyền linh khí để bổ sung tiêu hao cho Thanh Vũ, hắn đã cản trở được đòn t·ấn c·ông của một sinh vật biến dị đạt đến Tam Dương hậu kỳ.
Thật may mắn cho Thanh Vũ vì đối thủ không có năng lực mạnh như năng lực hệ hỏa, nếu không Thanh Vũ đành phải bật chức năng của danh hiệu và tiêu diệt con cóc thôi.
Nhìn con cóc đang biểu hiện như nó đã bị ngây người và không hiểu gì, sao Thanh Vũ có thể bỏ qua cơ hội t·ấn c·ông này được.
“Nhất Dương, đi!!” Thanh Vũ quát khẽ, linh lực sôi trào, một vầng mặt trời xuất hiện ở trên đầu hắn và nhanh chóng biến thành một thanh kiếm khổng lồ màu hoàng kim, sau đó thanh kiếm bắn tới con cóc đang ngây người kia.
Vù! Vù!
Thanh kiếm lao qua không trung khiến cho âm thanh vang ra, nó như một viên thiên thạch đang lao xuống Trái Đất và kéo theo một cái đuôi đang b·ốc c·háy đẹp rực rỡ.
Con cóc đã hồi phục tinh thần lại, bản năng của nó đang báo động vì cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, thế là nó dùng đôi chân cứng cáp để nhảy lên không trung, rơi về phía sau, tránh khỏi đòn t·ấn c·ông của Thanh Vũ.
Ầm!
Thanh kiếm không đâm trung con cóc, nó lao xuống mặt đất và nổ tung, luồng sóng khí nóng rực bắn ra xung quanh và làm những cây cối đổ ngã, các bụi cỏ ở xung quanh bị đốt cháy hoàn toàn.
Thanh Vũ không có vẻ gì là hấp tấp, hắn lạnh nhạt vung tay lên không trung, bỗng nhiên có những ký hiệu huyền ảo xuất hiện ở xung quanh hắn và nhấp nháy lên ánh sáng màu đỏ đậm, chỉ trong nháy mắt, các ký hiệu hội tụ ở đằng trước Thanh Vũ, tạo thành một vòng ma thuật kỳ lạ.
Vòng ma thuật ẩn chứa một lượng lớn năng lượng và tỏa ra cảm giác nóng bỏng, tựa hồ nó chính là một ngọn lửa đang rực cháy.
“Ngũ Hành Thánh Thuật, hỏa!” Thanh Vũ nhìn vòng tròn mà thuật đang ngày càng mở rộng, nó như một đóa hoa đầy mê hoặc đang nở rộ ở trên không trung.
Ngay sau khi tiếng nói của Thanh Vũ vừa dứt, vòng tròn ma thuật lập tức động, như các bánh răng bắt đầu chạy và ăn khớp với nhau một cách hoàn mỹ không chút tỳ vết nào, chỉ nhìn thôi liền hiểu được sự mỹ lệ của vòng tròn ma thuật.
Xẹt!! Xì!!
Ánh sáng của vòng tròn ma thuật nhấp nháy một cái, năng lượng của nó bị dẫn động, trong ánh mắt của Thanh Vũ, vòng tròn ma thuật bắn ra một cục lửa có hình tròn và lao thẳng đến con cóc ở đằng xa.
Con cóc vừa nhảy xuống, thân hình còn chưa vững thì lại bị bản năng mách bảo, thế là nó đành phải bỏ qua thân thể béo mập đang muốn ngã và dùng sức để nhảy lên một lần nữa.
Ầm!!
Viên lửa hình tròn có đường kính lên đến hai mét lao thẳng đến chỗ của con cóc, nhưng con cóc đã tránh khỏi khu vực đó, vì thế viên lửa đâm xuống mặt đất rồi nổ tung như một quả bom.
“Tốc độ của ngươi thật nhanh, nhưng mà ngươi có thể tránh được bao nhiêu lần?” Mặt của Thanh Vũ vẫn bình thản, đứng nhìn con cóc vừa ổn định thân hình.
Vòng tròn ma thuật xoay tròn nhanh hơn và liên tục gia tộc, các bánh răng được nối một cách hoàn mỹ làm cho vòng tròn ma thuật càng mạnh.
Vù!! Vù!! Vù!!
Ba viên lửa hình tròn có đường kính lên đến ba mét lại bắn ra từ vòng tròn ma thuật, chúng lao thẳng đến con cóc.
“Cô oa!” Con cóc vừa nhảy xuống, nó kêu lên một tiếng, sau đó nó vừa ngẩn đầu nhìn con mồi thì hai mắt nó lại trợn trừng lên.
Mẹ nó, lại phải nhảy!!
Đây là tiếng lòng của con cóc. Ba viên lửa đang cháy rực và có nhiệt độ đủ để đốt con cóc thành món cóc nướng than đang lao đến.
Ầm! Ầm! Ầm!
Ba viên lửa hình tròn bao phủ một vùng đất, con cóc không thể nào tránh khỏi, thế là nó bị trúng một viên lửa làm cho thân hình nó b·ị b·ắn ra xa, có mùi khét bốc lên từ chổ v·ết t·hương.
Con cóc cảm nhận được đau đớn khiến cho đôi mắt nó biến thành màu đỏ, con mồi nhỏ bé lại đang liên tục đẩy lùi nó, không những thế, nó còn b·ị t·hương, lần này nó không thể khống chế tâm trạng được nữa, bản năng hung tàn của loài vật ăn thịt b·ị đ·ánh thức.
Ánh mắt màu lục của nó lóe lên, bằng một cách nào đó, con cóc đã chuyển sang trạng thái chiến đấu, bốn chân nó chống vào đất, cái lưỡi liền phóng ra ngoài, đâm thẳng đến vòng tròn pháp thuật đang tỏa sáng ở trên bầu trời.
“Đúng là loài sinh vật hung tàn, nhưng để xem ai là kẻ chiến thắng cuối cùng.” Thanh Vũ không sợ, hắn vận chuyển linh lực vào vòng tròn ma thuật để nó càng mạnh hơn nữa và quay tròn nhanh hơn nữa.
Cái lưỡi đỏ hồng cực dài phóng tới vòng tròn ma thuật, bất chợt, một quả đấm được tạo nên từ ngọn lửa xuất hiện ở trung tâm của vòng tròn ma thuật và v·a c·hạm với cái lưỡi.
Ầm!!
Âm thanh lớn vang ra, Thanh Vũ đứng gần v·ụ n·ổ, thân thể của hắn bị luồng sóng khí bắn lùi về sau, ánh sáng và gắt khiến Thanh Vũ phải nhắm chặt đôi mắt lại.
Một lúc sau, Thanh Vũ mới mở ra để xem kết quả, trên không trung, ngọn gió gào thét, vòng tròn ma thuật vẫn ở đó, với ánh sáng liên tục chớp tắt, Thanh Vũ còn nhìn thấy vòng tròn ma thuật đang giảm tốc độ xoay tròn lại.
Răng rắc! răng rắc!!
Âm thanh nứt vỡ vang ra, vòng tròn ma thuận đứng yên trên không trung, các ký hiệu huyền ảo bị đứt rồi rồi chia năm xẻ bay, sau đó từ từ biến mất vì không còn năng lượng đế duy trì hoạt động.
Ngũ Hành Thánh Thuật – hỏa vỡ nát!
Đây là kỹ năng của Thánh Pháp Sư, mỗi ngưng tụ ra một vầng mặt trời, Thánh Pháp Sư sẽ sử dụng được một nguyên tố, từ Kim – Mộc – Thủy – Hỏa – Thổ, bằng cách tham ngộ các ký hiệu huyền ảo đại diện cho ‘quy luật’ rồi tạo nên các pháp thuật có nhiều dạng và cách dùng, ký hiệu cấu tạo nên ma thuật càng nhiều, sức mạnh của ma thuật càng lớn, không dừng lại ở đó, Quang Minh Thánh Điển thể hiện sự bá đạo bằng một khả năng nữa, đó là sự kết hợp giữa các ký hiệu của các hệ để tạo thành một pháp thuật đa hệ, uy lực của nó tăng lên theo cấp số nhân.
Lúc nãy, Thanh Vũ đã sử dụng các ký hiệu huyền ảo để cấu tạo thành một ma thuật bắn ra các viên hỏa cầu mạnh mẽ bằng với một đòn của Tam Dương hậu kỳ, nhưng đáng tiếc, con cóc đã phá hủy vòng tròn đó bằng cái lưỡi chuyên về t·ấn c·ông, dù sao nó cũng có cảnh giới Tam Dương hậu kỳ.
Việc con cóc phá hủy pháp thuật của Thanh Vũ đã được hắn dự đoán trước, cho nên trước khi pháp thuật vỡ vụn, Thanh Vũ liền ngắt sự kết nối giữa hắn và ma thuật rồi, chính vì thế, Thanh Vũ không bị tổn thương vì pháp thuật phản phệ.