Chương 131: Tiêu diệt đàn bọ ngựa (2)
Xẹt! Xẹt!
Những vệt kiếm quang bắn thẳng vào bầy bọ ngựa, những con trúng phải đều b·ị c·hém thành hai mảnh và rơi xuống mặt đất, nhưng như thế không làm bọn chúng sợ hãi, mà bọn chúng càng ngày càng trở nên điên cuồng.
Đôi cánh mạnh mẽ cứng rắn đập liên tục, tốc độ của bầy bọ ngựa bạo tăng, đến không khí còn phát ra tiếng oanh minh truyền khắp bầu trời.
Không Thiên Hà đã chọc giận bầy bọ ngựa, bởi vì đầu lĩnh của bọn chúng đã trọng thương, bọn chúng cảm nhận được cảm xúc giận dữ điên cuồng đang cảm hóa bọn nó.
Thần thức của Không Thiên Hà bao phủ một khu vực rộng lớn, đang hắn di chuyển đến một nơi thích hợp như đã bàn trong kế hoạch, đó là một nơi ngược với hướng gió, và hướng gió phải tránh xa quảng trường kim loại ở đằng xa, hơn thế nữa, đầu gió không phải là nơi có nhiều cây cối.
‘’Nhìn kia, đàn quái vật đang bị một cái gì đó thu hút!’’
Bên trong quảng trường, hàng ngàn người đang tụ họp và nhìn về phía xa, bởi vì đã được những người trong ba thế lực trấn an, nhiệt huyết muốn cùng c·hết cùng sống với ba người thủ lĩnh đã được làm lạnh, vì thế bọn họ đang xem diễn biến của trận chiến.
‘’Đó là đại ca Dieter cùng với thủ lĩnh Richard!!”
‘’Bọn họ đã an toàn!’’
Nhiều người thốt lên một cách mừng rỡ, đây chính là thủ lĩnh của bọn họ, người dẫn dắt bọn họ vượt qua không biết bao nhiêu là khó khăn nguy hiểm.
Bây giờ, nhìn thấy thủ lĩnh đã an toàn, trong lòng họ cảm thấy vui sướng và hạnh phúc, nước mắt không tự chủ được chảy dài xuống.
‘’Còn thủ lĩnh Rinka đâu?’’ Trong đội thợ săn Rinka có người hỏi một cách sợ hãi.
‘’Ở đằng kia kìa, trên ngọn cây đằng đó!’’ Rất nhanh có người tìm thấy được Rinka.
‘’Ba vị thủ lĩnh đều không phải là mục tiêu của đàn bọ ngựa, vậy thì bọn chúng đang đuổi theo thứ gì? Chẳng lẽ là người đã phát ra âm thanh thần bí kia sao?’’
Nhiều câu hỏi trong lòng họ dâng lên, nhưng cho dù câu trả lời là gì, bọn họ cũng đang biết một việc, có người đã đến đây và giúp họ chống lại bầy bọ ngựa dữ tợn, thật sâu trong linh hồn của họ đã biết ơn người đó.
Không một ai trong quảng trường có ý nghĩ chạy trốn khi đàn bọ ngựa đã không ở đây nữa, cho dù có người có ý nghĩ đó, cũng không dám làm, bởi vì, xung quanh đây toàn là sinh vật biến dị nguy hiểm, vào rừng ở ngay đêm tối thế này, chẳng khác nào t·ự s·át.
‘’Là khu vực này.’’ Không Thiên Hà nhảy lùi về sau trong khi thanh kiếm hắn chém ra liên tục từng vệt kiếm quang to lớn mà sắc bén.
Những con bọ ngựa bay đầu đều b·ị c·hém c·hết sạch, và những con bọ ngựa ở sau cứ thế tràn lên.
Khu vực mà Không Thiên Hà chọn trúng là một bãi đất trống, đối diện nơi đó, ở đằng xa kia là một con sông rộng lớn, đây chính là con sông ngăn cách thành phố Nikasa và tụ điểm Nikasa, một bức tường thiên nhiên bảo vệ người dân nơi đây khỏi bầy Venger khát máu.
Không Thiên Hà chuyển hướng bay thẳng đến đó với tốc độ nhanh chóng đến phát ra tiếng xé gió mạnh mẽ.
‘’Thiên Hà đã hoàn thành nhiệm vụ, Lưu Úc hành động đi! Thanh Vũ đang đứng ở trên không trung và đang quan sát cuộc chiến của Không Thiên Hà, nhìn thấy Thiên Hà đã chọn được nơi thích hợp, Thanh Vũ lập tức ra lệnh cho Lưu Úc.
‘’Vâng!” Lưu Úc nghiêm túc gật đầu.
Một tia ánh sáng bắn ra từ trong túi trữ vật của Lưu Úc, bỗng nhiên, trên hai tay của Lưu Úc xuất hiện một vật hình mũi tên to lớn bằng kim loại.
Đây chính là t·ên l·ửa TX-011 mà Davine đã dùng để b·ắn c·hết Treis.
‘’Hừ!!” Lưu Úc gồng lên sức mạnh đến nổi gân xanh hiện lên trên khuôn mặt của hắn.
Một luồng ánh sáng màu trắng bao phủ lấy Lưu Úc và tăng cho hắn thêm nhiều sức mạnh. Lưu Úc đang sử dụng kỹ năng cơ bản của Thánh Kỵ Sĩ là Dũng Mãnh, tăng cho Lưu Úc thêm mười lần sức mạnh, nhưng áp lực cũng tăng không kém.
Lưu Úc không để ý đến sức mạnh từ áp lực làm cho thân thể hắn đau nhức, hai chân hắn đạp mạnh vào không khí làm cho nó rung động mãnh liệt, sau đó, hắn dùng đôi tay rắn chắc nâng lên t·ên l·ửa TX-011 và phóng nó đi thẳng đến khu vực mà Không Thiên Hà đã chọn.
Quả t·ên l·ửa giống như một viên sao chổi lướt qua bầu trời đêm và gào thét lao đến khu vực đó.
Lưu Úc lập tức giải trừ trạng thái Dũng Mãnh, thân thể của hắn gần như là tên liệt đến điếng người. Nhưng trên khuôn mặt của hắn vẫn nở nụ cười tươi, và đôi mắt đang chăm chú nhìn về phía xa.
‘’Làm phiền cô, Linda.” Thanh Vũ nhìn Lưu Úc rồi gật đầu, sau đó truyền âm cho Linda đang đứng ở một cây cổ thụ bên dưới.
Linda nhận được truyền âm, mắt cô nhìn theo quả t·ên l·ửa TX-011 và gật đầu nói: ‘’Tôi đi đây!”
Trên không trung, những cơn gió mạnh mẽ thời từ đằng xa đến làm cho áo choàng của Không Thiên Hà tung bay, trước mặt hắn là đàn bọ ngựa đang lao đến như một cơn lũ đen c·hết chóc.
‘’Bước thứ ba, hoàn thành.’’ Không Thiên Hà nhẹ giọng nói.
Chợt bên cạnh của Không Thiên Hà xuất hiện một người, đó là Linda, cô không có chần chừ hay nói gì, một tay của cô bắt đến vai của Không Thiên Hà với phong cách cực kỳ thô bạo và cả hai cùng biến mất ngay lập tức.
‘’Hừ, cho ngươi làm mặt lạnh tối ngày!’’ Linda không khỏi đắc ý trong lòng.
Đáng lẽ ra, cô chỉ cần chạm nhẹ Không Thiên Hà và sử dụng năng lực tiến hóa, nhưng cô lại làm một động tác thô bạo, cái này là nhìn người chướng mắt!
Đàn bọ ngựa đang lao nhanh, đột nhiên mất đi mục tiêu làm cho bọn họ hoảng hốt, ngay cả con đầu đàn cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, nó nhìn xung quanh nhưng chẳng thể nào phát hiện ra kẻ địch, ngay lúc này, gần chục con bọ ngựa đã tiến hóa xong, trở thành cận vệ cho nó, niềm tin của nó tăng vọt.
‘’Rít!’’ Con đầu đàn phát ra tiếng kêu dữ tợn vì không thể xé xác được kẻ thù, nhưng ngay sau đó, nó phát hiện có một vật đang phóng đến đây với tốc độ kinh hoàng.
Con đầu đàn nhìn vật kia với ánh mắt khó hiểu, trong đầu của nó chưa bao giờ có hình ảnh của một vật như thế, không có sự sống, không có năng lượng tiến hóa, không có cảm giác nguy hiểm gì.
Nhưng chỉ trong giây lát, quả t·ên l·ửa TX-011 đã đâm vào trước đàn bọ ngựa.
Ầm! Ầm!
Một tiếng vang truyền đến từ bầu trời kèm theo một luồng sóng khí đánh bật những gốc cây xung quanh, bụi mù cuốn lên và bay ra bốn phía, ngọn lửa khổng lồ đang b·ốc c·háy ở giữa không trung, những mảnh kim loại của quả t·ên l·ửa bắn ra đâm vào mặt đất.
‘’Rít!” Con đầu đàn rống lên giận dữ, bởi vì hàng trăm con bọ ngựa ở đầu đã bị xé thành mảnh vụng.
Trên hết, nó phát hiện ra, có hai sinh vật đã xuất hiện ở sau ngọn lửa khổng lồ kia, đặc biệt chói mắt, là một người thanh niên có một đôi cách màu hoàng kim đang tỏa sáng lộng lẫy làm cho ánh sáng của Mặt Trăng mất đi màu sắc.
Người thanh niên kia tựa hồ chính là tâm điểm của bầu trời này!
Đôi cánh của Thanh Vũ khẽ động, một luồng linh lực bùng lên trong thân thể hắn, tạo ra một cơn gió to lớn kết hợp với thuận hướng gió từ xa làm cho ngọn gió này mạnh mẽ gấp mấy lần.
Bên cạnh hắn là Mặc Hàn, bằng đôi mắt chăm chú, Mặc Hàn kết niệm pháp quyết, linh lực chảy dọc cơ thể hắn và tạo ra một pháp thuật hệ phong khổng lồ.
Ngọn gió được tạo thành bởi Thanh Vũ và Mặc Hàn gào thét bay thẳng đến ngọn lửa khổng lồ kia và thổi chúng thẳng về phía đàn bọ ngựa đang hỗn loạn và bỏ chạy khỏi ngọn lửa.
Đặc biệt là, theo bản năng, bọn chúng lại bay theo chiều gió, điều này làm cho bọn chúng bị dồn vào tình cảnh nguy hiểm.
Ngọn lửa được tiếp theo nhiên liệu, nó rực cháy và thiêu đốt những gì trên đường thành tro tàn, những tia hỏa tinh rơi xuống mặt đất làm cho mặt đất bị đốt cháy theo, đó là xác của những con bọ ngựa xấu số.
Con đầu đàn đã mất đi sự khống chế đàn bọ ngựa và nó cũng đang bỏ chạy, bởi vì được nâng lên bởi hai con bọ ngựa cận vệ, cho nên nó là kẻ chạy xa nhất, thẳng về hướng bờ sông, nó không dám quay đầu lại, bởi vì ngọn lửa đang cuốn đến.
Thanh Vũ nhìn thấy cảnh này, hắn thở dài một hơi trong niềm vui bất tận, cho dù sắc mặt của hắn đang trắng bệch, bởi vì cả tinh thần và thể xác của hắn đã đạt đến ngưỡng giới hạn, nhưng một cảm xúc thỏa mãn đang chiếm lấy hắn.
‘’Kế hoạch thành công!’’ Mặc Hàn vuốt bộ râu màu trắng của hắn rồi nói.