Chương 128: Quá khứ của Dieter, ngọn lửa bùng cháy giữa bầu trời đêm!
‘’Tôi biết rồi, anh nhớ cẩn thận nhé!’’ Linda đã đứng bên cạnh Rinka từ lâu, nhưng Rinka không nhìn thấy cô.
Thời khắc nguy cấp, Linda đã sử dụng năng lực tiến hóa của cô và dẫn theo Không Thiên Hà cứu lấy Rinka.
‘’Trời ạ, v·ết t·hương nặng quá, anh có thứ gì để trị thương thì đem ra đây mau!” Linda tiến lại gần và kiểm tra v·ết t·hương cho Rinka, toàn thân cô toàn là máu, nhiều v·ết t·hương đã mở rộng, nhất là đôi tay của Rinka đã thành màu đỏ tươi rồi.
“Đưa cho cô ấy uống cái này.” Không Thiên Hà quay sang nhìn, hai hàng mi không khỏi nhíu lại với nhau, thương thế của Rinka quả thật quá nặng, hắn đưa cho Linda một bình ngọc nhỏ.
“Đây là cái gì vậy?”
Linda hiếu kỳ hỏi trong khi cô bật nắp của cái bình ngọc và ngửi thấy được mùi hương tươi mát ẩn chứa sinh cơ làm cho thân thể cô run lên vì thoải mái.
“Sinh Mệnh Chi Thủy.” Không Thiên Hà nhẹ nhàng trả lời và nhảy lên không trung, hướng thẳng đến khu vực ở đằng xa, nơi đó Dieter và Richard đang bị cuốn lấy bởi một bầy bọ ngựa và bọn họ không thể thoát thân, tình cảnh hết sức nguy hiểm.
“Cẩn thận.” Linda nhìn theo bóng lưng của Không Thiên Hà, cô nhẹ giọng nói.
Tay cô nhanh chóng nghiên cái bình ngọc và rót những giọt nước màu xanh đang tỏa ra mùi hương tươi mát của sự sống, chỉ cần liếc nhìn thôi cũng đủ biết được sự quý giá của thứ nước này.
Những giọt nước chảy vào miệng của Rinka, chúng nhanh chóng hòa tan vào thân thể của cô và đem lại cho cô nguồn sinh cơ lớn bổ sung thể lực và chữa lành những v·ết t·hương của Rinka.
“Thật là ấm áp.” Rinka cảm nhận được một nguồn sức mạnh dâng trào trong cơ thể cô, những v·ết t·hương đều nhanh chóng khép lại, cô đã nghe rõ cuộc đối thoại kia và biết được có người đã đến đây và giúp đỡ bọn họ, thế là, cô nhắm nghiền đôi mắt nặng trĩu và cảm nhận thân thể đang được chữa lành một cách thoải mái.
Linda ôm lấy thân thể của Rinka và rời khỏi vùng nguy hiểm này.
Tiếng của những đôi cánh đập vang lên liên tục không ngừng nghỉ, âm thanh của chúng có thể làm ù tai một người bình thường.
Dieter và Richard đang bị bao vây bởi hàng chục ngàn con bọ ngựa khổng lồ, và họ không thể nhìn thấy được khoảng cách quá xa.
Dieter đang dùng năng lực tiến hóa của hắn để bảo vệ Richard bởi vì hắn đã mất đi khả năng chiến đấu, mỗi số lượng đều có chất lượng riêng, khi nãy Richard bị bao bây và nhấn chìm vào trong bầy bọ ngựa, Dieter đã cứu hắn ra khỏi đó và bảo vệ ở xung quanh, không cho một con bọ ngựa nào tiếp cận Richard.
“Đừng có để ý đến ta, thằng nhóc con, ngươi hãy cút khỏi đây đi!” Richard mở miệng nói một cách nặng nề, tựa hồ mỗi lời nói ra, hắn đều dùng hết sức lực, vét thương chi chít trên thân thể của Richard đang chảy ra máu tươi, nhiều v·ết t·hương còn nhìn thấy xương trắng trong đó.
“Haha, ông chú đừng có nói nhiều, ông chú không biết là lưu manh cũng có nghĩa khí hay sao? Dieter này là một lưu manh chính hiệu đấy và tôi sẽ không để lại chiến hữu để bỏ chạy một mình đâu!” Dieter cười ha ha nói trong khi ngọn lửa của hắn đang c·ách l·y một khu vực xung quanh.
Bọ ngựa đã gặp phải thiên địch, chúng chần chờ ở bên ngoài vòng lửa nóng bỏng và không biết có nên t·ấn c·ông hay không.
“Được lắm, giỏi một tên lưu manh, nếu còn có thể sống sót, ta, Richard sẽ coi ngươi là một người bạn!” Richard cố gắng nở một nụ cười, nhưng có chút méo mó bởi vì đau đớn.
Dieter không trả lời, bởi vì hắn đang tập trung để giữ vững bức tường lửa kia, hắn đã đạt đến giới hạn, sử dụng quá nhiều năng lực tiến hóa làm hắn cảm thấy mệt mỏi và một cơn đau đầu đánh ập vào hắn.
Cảm giác thống khổ đến tận cùng, và giống như, có một thứ gì đó cực kỳ tàn ác đang thức tỉnh, y hệt như lúc ngọn lửa màu đen bùng ra khỏi thân thể của Dieter.
“Ta sẽ không bỏ lại ai một lần nào nữa! Nhất định là như thế!” Dieter đinh ninh trong lòng.
…
Đã từ rất lâu rồi, một sự kiện ra đã xảy ra làm thay đổi Dieter, trước khi t·ai n·ạn tiến đến, hắn chỉ là một tên lưu manh ở đầu đường xó chợ và tham gia một vài băng nhóm để đua đòi ăn chơi.
Số tiền mà cha mẹ hắn dành dụm được đều bị hắn lấy mất, gia đình nghèo khó càng khó khăn hơn khi Dieter làm nợ nần chồng chất, cha mẹ của Dieter đã bán đi căn nhà để trả nợ cho hắn.
Thật may mắn, lúc đó, hắn gặp được một người mà hắn kính trọng nhất, Dieter gọi người đó là đại ca Jake, một đại ca của một băng nhóm lưu manh nổi tiếng ở khu vực mà hắn sinh sống.
Jake đã mất đi một cánh tay trong một trận chiến với băng nhóm khác, Dieter nghe những người khác nói rằng, Jake đã cứu một an hem trong băng nhóm khỏi một lần nguy hiểm, nhưng cánh tay của Jake đã mất đi kể từ đó.
Đó cũng là lý do vì sao những anh em trong băng nhóm rất kính trọng và tôn sùng Jake.
Jake biết được hoàn cảnh của Dieter và lấy một căn nhà thuộc dạng khá dành cho gia đình hắn sinh sống mà không lấy một đồng nào.
Mọi thứ vẫn suôn sẻ cho đến khi Venger xuất hiện và bọn họ cùng với gia đình của Jake bị nhốt trong một khu đất bỏ hoang, bên ngoài là hàng trăm con Venger đang nhìn họ với ánh mắt khát máu.
Trong vòng xoáy hỗn loạn đó, các anh em trong băng, kể cả Jake đã phải tự tay g·iết đi người anh em đã trở thành Venger, nhưng chỉ có Dieter là không làm gì cả, hắn chạy vào một góc tối, tay chân hắn run cầm cập và không thể làm bất cứ thứ gì, đôi mắt hắn chỉ nhìn những anh em trong băng Jake đang chiến đấu.
Cha mẹ của hắn cũng đang cầm v·ũ k·hí và ở trong hàng ngũ đó, nhưng hắn không làm gì, một mình trong khu vực tối tăm, hắn sợ hãi, hắn muốn rời khỏi nơi đây, rời xa tất cả mọi thứ, hắn muốn đây chỉ là một giấc mơ.
Vòng phòng thủ bị thu hẹp bởi những đợt tiến công của Venger, bọn họ bị nhốt vào một nơi có số lượng thức ăn cực kỳ ít.
Dieter vẫn thế, hắn run sợ, không làm gì, hắn sống qua ngày bằng những thức ăn mà cha mẹ hắn nhịn đói để dành cho hắn.
Đến một ngày nọ, Venger biến dị tràn vào, tình hình hỗn loạn không tả nổi, máu tươi bắn khắp mọi nơi, giữa những tiếng la hét vì sợ hãi hay vì tăng lên lòng dũng cảm, Dieter ở trong góc tối, hắn không thể nào đứng lên được.
Dieter cứ thế, cho đến khi, hắn nhìn thấy cha mẹ của hắn đỡ giúp hắn những Venger đang xông tới và ánh mắt của họ khi đó, không phải là chán ghét, cũng không phải là nổi giận, hay căm thù gì, chỉ là một niềm yêu thương vô hạn ẩn chứa trong ánh mắt đó.
Một cảm giác hối hận đánh sâu vào linh hồn của Dieter, hắn gào lên, bước ra khỏi vùng không gian riêng biệt của chính hắn, hắn cố gắng cứu lấy mọi người, nhưng tất cả đã muộn, cha mẹ của hắn đ·ã c·hết, an hem mà hắn chơi thân lúc trước cũng chẳng còn lại ai.
Cái hắn nhìn thấy lúc này là Jake đang liều mình chiến đấu, với khuôn mặt giận dữ tận cùng, Jake chém bay từng con Venger và bảo vệ những anh em trong băng.
Tình hình lúc đó cực kỹ hỗn loạn, tinh thần hắn gần như là tan vỡ, trí nhơ mơ hồ dần, hắn không biết hắn thoát ra khỏi khu vực bằng cách nào, nhưng hắn nhớ được từng khuôn mặt của mọi người trước khi c·hết, và khuôn mặt in sâu trong lòng hắn là của đại ca Jake và cha mẹ hắn.
Ánh mắt của bọn họ, như đang nói vào tai của Dieter rằng: “Hãy sống sót!”
…
Nhớ lại những ký ức cũ, Dieter dần dần đánh lui thứ tà ác đang muốn thức tỉnh kia bằng cảm giác hối hận tận cùng, lúc đó, hắn chỉ là một thằng nhóc trốn tránh thực tại và bỏ mặc mọi thứ, những người đó, bao gồm cha mẹ của hắn và Jake đã dùng sinh mạng để giúp hắn thoát khỏi c·ái c·hết.
Tất cả là do sự vô dụng của hắn, vì thế, ngay lúc này, cho dù có đối mặt hàng ngàn con quái vật đang bao vây xung quanh, Dieter vẫn không chạy trốn, hắn muốn chứng minh hắn không phải là một kẻ vô dụng chỉ biết chạy trốn như lúc trước nữa.
“Hãy để ngọn lửa nóng bỏng này bảo vệ những thứ mà ta đã từng đánh mất.” Đôi mắt kiên định của Dieter nhìn đàn bọ ngựa ở xung quanh.