Chương 121: Khu rừng nhỏ
“Có nghe không Lilith, chúng ta cũng có thể làm được như vậy đó!” Linda cầm tay của Lilith lên và nói một cách phấn khởi.
Thế giới quan của Linda đã được mở rộng, nhưng có lẽ những thứ sức mạnh đạt được nhờ tu luyện rất xa vời với cô, cho nên khi nhận được thông tin chính xác từ Lưu Úc.
Khi nhìn vào bầu trời trong xanh cao vời vợi, con người thường ước họ có được khả năng bay lượn để được tự do tung cánh trên đó.
Khi ngắm nhìn biển cả xa xăm mờ ảo cùng những con sóng không biết mệt mỏi, con người thường ước họ có được khả năng bơi lội như loài cá để họ có thể tự do tham quan biển cả.
Linda nhìn vào thực tại, tất nhiên cô sẽ ước cô có được sức mạnh để sinh tồn.
Những điều ước đó không có gì là sai trái cả.
“Được rồi, đừng hành động như một trẻ con như thế!” Lilith thở dài nói.
“Lilith, cô không có một chút cảm xúc vui mừng nào hay sao?” Linda khó hiểu hỏi.
“Tất nhiên là vui mừng, nhưng không cần làm quá lên giống như cô vậy!” Lilith trả lời.
“Chà, tôi còn tưởng cô không có cảm xúc gì hết đó.” Linda làm ra vẻ ngạc nhiên nói.
Bỏ qua Linda đang lảm nhảm vì không khống chế được cảm xúc ngay lúc này, Lilith tinh tế suy nghĩ về những chuyện mà Lưu Úc vừa nói.
Đôi mắt cô liếc nhìn Không Thiên Hà đang lạnh lùng cảnh giác xung quanh, đôi tay hắn đang đặt gần thanh kiếm được vắt trên hông, từ khi gặp bọn người Thanh Vũ đến giờ, Lilith không hề nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt của Không Thiên Hà.
Theo lời Lưu Úc nói, hắn chỉ là người yếu nhất trong bốn người, ngoại trừ Thanh Vũ sở hữu nhiều bảo vật kỳ lạ và mạnh không hợp lẽ thường, hai người còn lại chắc không mạnh như vậy.
Đây là suy đoán phiến diện dựa theo những thông tin mà Lilith thu thập được, ba người kia luôn có luồng ‘sóng’ biểu hiện sự tôn trọng Thanh Vũ cao.
Người mạnh thứ nhì chắc chắn là Mặc Hàn, và kế tiếp là Không Thiên Hà.
Những chuyện xảy ra từ khi Thanh Vũ xuất hiện đến thời điểm hiện tại, tất cả đều theo chiều hướng tích cực đối với Lilith, đây không phải là chuyện xấu gì, cô cảm nhận được an toàn khi đi chung với những người từ thế giới khác, đó là lí do vì sao Lilith không muốn tách nhóm.
Năng lực của Lilith không chỉ là Độc Tâm Thuật mà cô nói, mà còn có một khả năng khác, Lilith có thể cảm nhận được một luồng ‘sóng’ ở trên một sinh vật, luồng ‘sóng’ kia có thể là sự chân thành, sự cảm thông, giả dối, tức giận, dục vọng…
Lúc trước, Lilith không thể cảm nhận được gì từ Mặc Hàn và Không Thiên Hà, còn lại Thanh Vũ và Lưu Úc, cô có thể cảm nhận được luồng ‘sóng’ đó, một chuyện kỳ lạ làm cho Lilith khó hiểu, nhưng điều đó đã giúp cô tin tưởng vào Thanh Vũ, những lời nói lúc trước, không ẩn chứa một chút sự giả dối nào.
“Giáo Hoàng, chúng ta cách tụ điểm ở gần thành phố Nikasa là 58km, nếu tăng tốc độ thì hai mươi phút nữa sẽ đến nơi.” Mặc Hàn đối chiếu bản đồ nói.
“Chúng ta sẽ tăng tốc độ, muốn đến tụ điểm kia cần phải băng qua một khu rừng nhỏ, cho nên không thích hợp đi vào trời tối, nơi đó sẽ là một nơi vui chơi của những sinh vật biến dị.” Thanh Vũ nhìn bầu trời đang từ từ ngã màu xuống rồi nói.
Bọn họ đã di chuyển khoảng chừng một tiếng, thật may mắn, sinh vật biến dị đã không xuất hiện cản trở đường đi của bọn họ ngoại trừ con rắn khổng lồ kia.
Để giữ lại sức lực đủ để ứng phó mọi tình huống, cho nên Thanh Vũ đã lựa chọn phương án di chuyển chậm, bây giờ, thời gian đã không cho phép bọn họ tiêu hao nữa, cho nên Thanh Vũ bị buộc phải tăng tốc.
Rất nhanh, đoàn người rời khỏi con đường nhựa, rẽ sang một lối đi bằng đất, mọc đầy cây cỏ dại xanh tươi, thẳng đến một khu vực có đầy cây cổ thụ lùn.
“Mọi người cẩn thận.” Linda nhẹ giọng nói.
“Đây là khu vực của những con côn trùng thích lấy những loài cây lùn này làm nhà, số lượng của chúng rất đông.”
“Cảm ơn cô đã nhắc nhở.” Thanh Vũ nhìn Linda rồi gật đầu.
Linda có nhiều kiến thức về những thứ liên quan đến sinh vật, chỉ là trong thời buổi khắc nghiệt, không biết nó còn hữu dụng được bao nhiêu.
Khi vừa bước vào khu rừng ẩm ướt, bọn họ lập tức ngửi thấy một mùi hương tanh tưởi, một mùi mà chỉ có máu tươi mới có thể tỏa ra.
“Đây không phải là máu người.” Mặc Hàn cảm nhận một lát rồi nhẹ nhàng nói.
Một tin tức tốt, trong lòng ai cũng thở phào nhẹ nhõm, một cảm giác được giải tỏa bởi xiềng xích quái lạ. Cảm giác này là một thứ kỳ diệu, ai cũng có thể cảm nhận được nó.
Chân của bọn họ dẫm lên một vật cứng màu xanh rất to, nhưng nó rất dòn, cho nên chỉ một lực nhẹ thôi đã đủ nghiền chúng thành nhiều mảnh.
“Cái này là gì vậy?” Lưu Úc khó chịu nói, nhiều âm thanh phát ra khi di chuyển tốc độ nhanh sẽ dẫn tới sự chú ý.
Linda đành phải nhặt lên một mảnh màu xanh rồi đưa lên mũi ngửi, ngay tức khắc, sắc mặt Linda trở nên khó coi nói: “Đây là một giáp xác của một loài côn trùng tên là Bọ Ngựa, không ngờ chỉ trong sáu tháng mà chúng đã tiến hóa đến kích cỡ này, số lượng còn rất đông nữa chứ.”
Lưu Úc nghe được lời nói của Linda hắn lập tức biến sắc nhìn xung quanh, gần như toàn bộ khu rừng nhỏ đều có giáp xác rơi vãi ở dưới dất, điều này chứng minh số lượng của Bọ Ngựa cực kỳ đông.
“Thứ gì có thể tiêu diệt nhiều Bọ Ngựa như vậy mà không gây ảnh hưởng đến hoàn cảnh của khu rừng? Tôi không nhìn thấy được vết tích khi chiến đấu gây ra.” Trực giác của Thanh Vũ cho hắn biến được chuyện này không tốt một chút nào.
“Bây giờ đang là mùa hạ phải không?” Linda đột nhiên hỏi một câu bằng giọng nói pha lẫn sợ hãi.
Cho dù Linda hỏi, nhưng trong lòng cô đã có đáp án rồi. Một câu hỏi mang tính tượng trưng biểu hiện một cá nhân đang muốn chối bỏ thực tại.
Chỉ khi nào con người cảm thấy hoảng sợ hay bất an mới có thể thốt ra những câu hỏi vô nghĩa như vậy.
Trong trường hợp này, câu hỏi của Linda sở hữu kiến thức đã làm cho Lilith ngộ ra thông tin ẩn chứa trong đó.
“Đúng vậy, có lẽ chúng ta đang gặp phiền phức lớn rồi!” Lilith nhíu mày nói.
“Các cô đang nói cái gì vậy?” Lưu Úc là một người của Thế Giới khác, không biết về giống loài được gọi là Bọ Ngựa này là chuyện đương nhiên.
Cảm nhận được những ánh mắt khó hiểu, Linda nuốt một ngụm nước bọt rồi nói: “Mùa hạ là mùa sinh sản của Bọ Ngựa, mà tập tính của chúng là con đực sẽ là thức ăn cho con cái sau khi giao phối, điều này là một chuyện bình thường, nhưng mà khi Bọ Ngựa đã tiến hóa thì lại khác.”
“Con Bọ Ngựa cái có thai nên cần có dinh dưỡng vượt xa số lượng dinh dưỡng mà thân thể của con đực cung cấp, tất nhiên con cái sẽ săn mồi, và bây giờ, chúng ta đang ở trên lãnh thổ của một bầy Bọ Ngựa, điều này quá sức vô lý, đáng lẽ ra, Bọ Ngựa không phải là một loài sống theo bầy mới đúng, tại sao lai xảy ra chuyện này?”
“Cô nói, tất cả những giáp xác này đều là thân thể còn lại của Bọ Ngựa đực?” Lưu Úc có chút không tin tưởng về chuyện này, giống loài nào mà con cái lại ăn thịt con đực sau khi giao phối?
“Chính xác là như vậy, cái chúng ta đang nhìn, là tàn dư của một bầy bọ ngựa sau khi giao phối, nhưng chúng đã ra ngoài đi săn rồi.” Lilith trả lời thay cho Linda.
“Dựa theo kích cỡ của những cái giáp xác, tôi suy đoán những con Bọ Ngựa này to khoảng hai đến ba mét.”
“Chúng ta phải rời khỏi nơi này thật nhanh trước khi chúng trở lại.”
“Lilith, điểm tụ tập mà chúng ta dự định đến ở gần đây phải không?” Thanh Vũ đột nhiên hỏi bằng giọng nói mất bình tĩnh.
Tức khắc, cả đoàn người đã nhận ra mục tiêu của đàn Bọ Ngựa khổng lồ này.
“Giáo Hoàng đại nhân.” Mặc Hàn lên tiếng nói, ánh mắt của hắn đang bảo rằng Thanh Vũ không nên nhúng tay vào chuyện này.
Thanh Vũ lạnh lùng nhìn Mặc Hàn rồi nói với giọng chắc như định thép: “Đi, chúng ta phải nhanh chóng đến đó trước khi tất cả đã quá muộn!”
Vừa nói xong, Thanh Vũ không nhìn biểu hiện của Mặc Hàn, mà quay đầu chạy thẳng về phía trước, giọng nói của hắn vẫn còn vang vọng lại: “Lilith, Linda, nếu các cô không muốn tham gia thì hãy đi đến một nơi an toàn, tôi sẽ để Thiên Hà và Lưu Úc bảo vệ hai cô cho đến đó.”