Chương 117: Trận chiến ở bìa rừng
Bằng năng lực điện, Venger biến dị có tốc độ nhanh hơn cấp bậc của nó rất nhiều, cùng với sự cảnh giác của Venger biến dĩ đã tăng lên khi phát hiện có nhân loại ở trong lãnh thổ của nó lần trước và Venger biến dị có khả năng cảm ứng được nguồn năng lượng tiến hóa hay các nguồn năng lượng dồi dào khác, đây là một bản năng.
Lúc t·ên l·ửa TX-011 thay đổi phương hướng phóng tới Treis, thì Treis đã nhanh chóng chạy khỏi và sử dụng đến năng lực tiến hóa của hắn.
Trọng lượng! Treis có thể làm cho một vật thể bất kỳ thay đổi trọng lượng cao thấp, và khoảng cách càng xa, sự tiêu hao đối với cơ thể càng lớn.
Quả t·ên l·ửa đã bị năng lực của Treis tác động vào làm cho nó mất đi cân đối, với cơ thể cực kỳ nặng cân, quả t·ên l·ửa đã đâm đầu xuống mặt đất và nổ tung trước khi nó kịp chạm đến Treis.
Vì thế, Treis đã thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vẫn bị trọng thương bởi các dư âm của v·ụ n·ổ.
Davine đứng trong căn phòng chỉ huy, với nụ cười nhạt vẫn còn đọng lại trên môi, hắn lạnh lùng nói:
“Tiếp tục sử dụng TX-011.”
“Ngài thiếu úy, ngài có biết ngài đang nói gì không? Ngài thiếu tá vẫn còn đang ở đó, nếu sử dụng TX-011 thì nó sẽ gây nguy hiểm cho thiếu tá.” Một người điều khiển phản bác.
Bởi vì tất cả thông tin liên lạc đã bị Treis ngắt hết, cho nên bọn họ không biết tình hình đang xảy ra tại khu vực của Treis. Một mệnh lệnh kỳ hoặc của Davine làm bọn họ không thể nào chấp hành.
“Ngươi đang chất vấn ta hay sao?” Davine nhướn mày lên nói một cách lạnh nhạt.
Một luồng sức mạnh đập thẳng vào tên điều khiển vừa nói làm cho hắn bay ra khỏi ghế ngồi và đập vào bức tường kim loại phát ra một tiếng vang lớn, bởi vì va đập quá mạnh làm cho tên điều khiển hôn mê ngay lập tức.
Những đôi mắt của người còn lại đều hiện ra vẻ hoảng sợ, với trí khôn của họ, tất nhiên bọn họ biết được tình hình ở đây như thế nào.
“Còn không mau thực hiện mệnh lệnh của ta!” Davine lạnh lùng nói.
“Vâng, thưa thiếu úy.” Nhóm sĩ quan điều khiển cung kính nói.
“Căn cứ này không cần một tên ngu xuẩn như Treis nữa rồi, hãy để ta làm cho nó trở nên vĩ đại hơn đi.” Davine cười nhạt trong lòng.
Davine một quân nhân trẻ tuổi, nhưng lại có một tư tưởng thành thục hơn nhiều so với lứa tuổi của hắn.
Ngay từ đầu, Davine đã thức tỉnh năng lực tiến hóa mà ngay cả Treis cũng không phát hiện, hắn dễ dàng đạt được sự tín nhiệm của Treis, trong căn cứ này, quyền lực của hắn chỉ ở sau Treis, không! Hiện tại, không còn ai có thể trái lệnh của hắn được.
Năng lực gửi gắm linh hồn, làm cho Davine có thể đặt một lượng linh hồn của hắn vào một vật thể và điều khiển nó như một cánh tay vậy, bởi vì là một vật thể, cho nên chúng không có cảm giác đau đớn và khó chịu.
Quả t·ên l·ửa TX-011 đã được Davine đặt vào năng lực từ trước, và sau đó mọi chuyện trở nên thật dễ dàng, Treis đã bị Davine tính toán một vố.
Một quả t·ên l·ửa TX-011 tiếp tục bay lên từ nền kim loại ở chổ cũ, nó phóng thẳng đến khu vực của Treis.
Những cơn chấn động mạnh mẽ phát ra từ trong khu rừng cổ thụ, và có tiếng cây cối bị đổ ngã vang lên khắp nơi.
Treis với thân thể đang trọng thương đang đối đầu với Venger cao to gấp ba lần hắn.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn chiến đấu với Venger biến dị, tuy nhiên, đây là lần đầu hắn trực tiếp đối đầu với một Venger biến dị có cấp bậc tiến hóa là ba.
Một đối thủ mạnh mẽ hơn hắn nhiều!
“Huhhhh!” Treis sử dụng năng lực của hắn và nhổ lên một cây cổ thụ to lớn sau đó quăng thẳng về phía của Venger.
Một cây cổ thụ bình thường như vậy chắc chắn sẽ không làm b·ị t·hương Venger biến dị có da dày và cứng hơn cả sắt thép đã được tinh luyện.
Cây cổ thụ được phóng đi với tốc độ cực nhanh, bởi vì trọng lượng của nó đã bị giảm xuống mức thấp nhất có thể, làm cho Treis có thể quăng nó như quăng một viên đá nhỏ bé, nhưng khi cổ thụ vừa rời khỏi tay của Treis, trọng lượng của nó đã tăng lên gấp mấy chục lần.
Nó không khác gì một hòn đá khổng lồ đang lăn từ trên ngọn núi cao xuống và nghiền tất cả những gì đang xuất hiện ở trên đường của nó thành tro.
Venger biến dị không hiểu điều này, nó có khả năng suy nghĩ bằng với một động vật loài gặm nhắm, nó sẽ không tìm cách điều tra đối thủ của nó một cách cặn kẽ được.
“Gào.” Bằng hai tay to lớn, Venger biến dị đấm thẳng vào cây cổ thụ đang bay đến chổ nó.
Một luồng điện năng phát ra từ cơ thể làm cho vùng xung quanh của Venger b·ốc c·háy dữ dội.
Ầm! Ầm!
Một chấn động mãnh liệt kèm theo âm thanh to lớn vang ra khắp khu rừng, Venger biến dị đã bị thân cây đập văng ra đằng xa, nhưng cây cổ thụ cũng đã bị đốt thành than bởi luồng điện khủng bố từ Venger.
“Mày chỉ là một con quái vật, ta sẽ không c·hết ở trong tay của một thứ như thế!” Treis lau đi vệt mồ hôi rồi tức giận nói.
Hắn không thể bỏ chạy ngay lúc này, bởi vì hắn biết rằng, xung quanh đây đã xuất hiện nhiều loại sinh vật biến dị mạnh mẽ đang theo dõi trận đấu một cách âm thầm.
Việc chạy trốn đồng nghĩa với thua cuộc, mà kẻ thua cuộc tất nhiên sẽ bị những con thú biến dị đó t·ấn c·ông đầu tiên.
Treis chắc chắn sẽ c·hết, giờ khắ này, hắn chỉ còn cách sử dụng tất cả sức mạnh để tiêu diệt Venger biến dị ở trước mắt, thể hiện sức mạnh của một kẻ thắng cuộc, lúc đó, khí thế mà hắn tỏa ra sẽ làm cho những sinh vật biến dị không dám t·ấn c·ông.
Bọn chúng bị giới hạn bởi bản năng và trí tuệ, Treis định lợi dụng lúc đó để tránh đi.
“C·hết đi!” Treis gào lên, tay hắn nắm hàng chục viên đá rồi phóng nó đi, tốc độ của nó đã vượt qua tốc độ của âm thanh.
Những viên đá nhanh đến nổi Venger biến dị không thể nhìn thấy, lúc nó nhận ra nó bị t·ấn c·ông, thì thân thể của nó đã bị những viên đá đập trúng và bay ngược về phía sau.
“Gào!” Venger biến dị gào thét với vì cảm giác đau đớn truyền vào não của nó, làm cho nó từ từ chuyển sang trạng thái cuồng nộ, mà một động vật cuồng nộ thì nó sẽ khủng kh·iếp như thế nào, ai cũng có thể đoán ra.
Venger biến dị bùng lên những tia lửa điện và phóng tới Treis.
“Hừ! Đúng là đồ thú vật.” Treis khinh thường nói trong khi một tay của hắn quăng ra khúc cây to lớn về phía Venger biến dị.
Nhưng lần này, kết quả lại khác hẳn với lần trước, Venger biến dị đâm xuyên cây cổ thụ bằng một luồng điện năng cao ở đôi tay, nó tiếp tục đâm thẳng với Treis.
“Huhhhhh!”
Treis đã dự tính trước, một sinh vật mạnh mẽ như vậy sẽ không bị hạ gục dễ dàng bởi những đòn t·ấn c·ông đó, lúc này, hai tay của Treis nắm chặt một cây cổ thụ to lớn và đập xuống bằng tất cả sức mạnh.
Ầm!
Một luồng sóng khí phát ra xung quanh làm đổ những cây cối, Venger biến dị đã bị Treis đập đến lún sâu xuống lòng đất.
Một khoảng thời gian này đã được Treis tận dụng để lui về phía sau và chuẩn bị cho đòn t·ấn c·ông tiếp theo.
Venger biến dị nhảy khỏi vùng đất bị sụp, nó muốn t·ấn c·ông Treis ngay lập tức, cơn cuồng nộ trong đầu đã xâm chiếm nó, bây giờ, nó chỉ muốn xé nát tên loài người này để hả giận.
Ngay tại lúc này, bầu trời xuất hiện một điểm đen đang phóng đến.
“TX-011!” Treis quát to một cách giận dữ, không ngờ tên Davine không những muốn hắn c·hết mà còn muốn hắn làm mồi dụ dỗ Venger biến dị.
Một mũi tên trúng hai đích!
“Ngươi muốn bay chứ gì? Ta sẽ cho ngươi bay!” Treis lạnh lùng nói, một luồng sức mạnh phát ra từ thân thể hắn tác động đến quả t·ên l·ửa, trọng lượng của quả t·ên l·ửa sụt giảm nhanh chóng làm cho sức đẩy ban đầu có thể tăng tốc cho quả t·ên l·ửa.
Quả t·ên l·ửa xẹt qua đầu của Treis trong lúc hắn đang rời khỏi và Venger biến dị đang phóng đến Treis, nó không phát hiện được quả t·ên l·ửa kia, hay nói đúng hơn là nó không biết quả t·ên l·ửa đại diện cho cái gì, một vật không tồn tại ở trong đầu óc của hắn.
Ầm!
Lại một lần nữa, TX-011 thể hiện cho các loại sinh vật thấy sức mạnh p·há h·oại của nó, một khu vực đã bị san bằng, ngọn lửa đã bốc lên cao dữ dội và có nguy cơ gây ra một cơn c·háy r·ừng to lớn.
Treis phun ra một ngụm máu tươi bởi vì sử dụng năng lực quá nhiều và v·ết t·hương càng nặng thêm, ngay lúc nãy, hắn muốn lợi dụng thời cơ, làm cho quả t·ên l·ửa bạo tăng tốc, để cho người kích hoạt nó không theo kịp nhịp độ, xảy ra một chút chênh lệch về thời gian và nhân cơ hội đó để kéo dãn khoảng cách, thật may mắn, hắn đã thành công.