Chương 108: Biến cố
Kayden nhìn hai đứa bé đang ở trong bể dinh dưỡng với đôi mắt tràn ngập chờ mong.
Đối với ông, hai đứa trẻ kia chính là niềm hy vọng cuối cùng để chữa trị cho con gái của ông là Erica.
Tận mắt nhìn thấy sự thay đổi không cách nào chấp nhận nổi, từ một cô nhóc hoạt bát, lanh lợi và nhiều năng lượng lại trở thành một cô gái không thể đứng lên bằng đôi chân của mình và trải nghiệm cuộc đời từ chiếc giường bé nhỏ.
Nổi đau này, Kayden không muốn Erica phải gánh chịu thêm một phút giây nào, thế là ông ta lao đầu vào tìm kiếm cách chữa trị cho Erica.
Trời không phụ lòng người, tập đoàn Jeykins vô tình thu thập được mấy mảnh tinh thể thần bí, chúng ẩn chứa một nguồn năng lượng khổng lồ, và có tác dụng kích thích sự tiến hóa của bất kỳ loài sinh vật nào.
Kayden gọi chúng là ‘Ơn huệ của Chúa’ một thứ đã vượt qua tầm hiểu biết của loài người.
Bất cứ thứ gì đều có lịch sử tiến hóa của riêng mình, thời gian để tiến hóa của mỗi thứ có thể khác nhau, cách biệt nhau, và tiến hóa lên một thứ hoàn thiện hơn.
Tuy nhiên, có điều không ngoại lệ, muốn tiến hóa thì cần phải có thời gian dài đằng đẵng, từ hàng triệu năm đến hàng tỷ năm, chắc chắn rằng một sinh vật chẳng thể nào chờ đợi được thời gian dài đến như thế.
‘Ơn huệ của Chúa’ đã đánh vỡ quy luật này thành ngàn mãnh để trưng bày sự tồn tại của nó.
Đúng vậy, ngoại trừ chữa trị cho cô con gái của ông, Kayden còn nghiên cứu một c·hất k·ích t·hích sự tiến hóa của loài người, mà thành phần chính là ‘Ơn huệ của Chúa’.
Mỗi nhà khoa học đều có một cái ‘điên’ tiềm ẩn trong người, sự kích thích khi tìm ra một con đường làm cho mỗi tế bào của Kayden run rẩy mãnh liệt.
“Sớm thôi, đến một ngày không xa, nhân loại có thể đánh vỡ xiềng xích tuổi thọ đã trói buộc bấy lâu nay, hướng đi đến một cấp bậc mới.” Giọng nói của Kayden mang theo cảm xúc hưng phấn và chờ mong.
…
Milias là một quốc gia nhỏ nằm tại Đông Châu, khoa học kỹ thuật chỉ đạt trình độ trung bình, có những ngọn núi cao và đẹp đẽ làm cho Milias khá nổi tiếng trong một khu vực.
Vì thế, Milias đã tận dụng tối đa lợi thế để thu về một khoảng ngân sách không nhỏ cho phát triển đất nước.
Thông qua một số thông tin, Kane có thể dễ dàng tìm ra một nơi phù hợp với kế hoạch của Erica.
Thông hiểu tất cả ngôn ngữ trên Thế Giới làm cho quá trình di chuyển của bọn họ thật nhanh chóng và tiện lợi.
Bây giờ, Milias đang là mùa thu, không khí mát mẻ trong lành làm dịu đi cái nắng gay gắt, bầu trời trong xanh cao vời vợi có những làn mây trắng đang bay như tô điểm thêm một họa tiết cho bức tranh đầy màu sắc này.
Những hàng cây được quy hoạch gọn gàng đã chuyển lá của của bọn chúng từ màu xanh tươi mát thành màu đỏ vàng rực rỡ.
Dưới những tán cây dày của lá, Erica đang cầm một chiếc cần câu mà cô mới mua và thả lưỡi câu vào trong một cái hồ phẳng lặng trước mặt.
Đôi khi mặt hồ bị những chiếc lá màu đỏ vang rơi xuống làm cho nó run động một chút.
Có những làn gió nhẹ thổi qua làm cho mái tóc vàng óng của Erica bay lên hòa cùng ánh nắng, nó còn làm xuất hiện những gọn sóng lăn tăn trên mặt hồ.
Đằng sau Erica là một khoảng đất trống đã được dọn sạch, trên đó đặt một cái bàn gỗ và có một mảnh vải màu trắng choàng lên.
Bên cạnh là Clara đang bận rộn chuẩn bị những món ăn dành cho buổi trưa tới, Erica đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy toàn là những con cá mà bọn họ câu được, nói đúng hơn là Kane câu được.
“Clara, cô có thể giảm bớt số lượng cá được không? Tôi nghĩ rằng ăn quá nhiều cá trong một lần là chuyện rất đáng sợ.” Erica lên tiếng, mặc dù cô nói như thế, nhưng cô vẫn không buông ra chiếc cần câu đang cầm trên tay.
“Không được thưa tiểu thư, lãng phí là một việc không tốt.” Clara nhã nhặn từ chối.
“Nếu có lần sau, tiểu thư nên ra lệnh cho Kane không được bắt nhiều cá như vậy là được.”
“Kane, cậu có nghe thấy không? Tất cả đều là tại cậu câu nhiều cá quá đấy, tôi nghi ngờ rằng, nếu tôi không gọi cậu dừng lại lúc nãy thì cậu sẽ câu hết cá trong hồ mất.” Erica nhìn Kane đang loay hoay chuyện gì đó ở một bên.
“Cậu nên cố ăn cho hết đống cá đó nhé, để không bị lãng phí vô ích đó mà.” Erica tinh nghịch nói.
Kane nghe được Erica gọi, cậu ta cười khổ: “Tôi xin từ chối thưa tiểu thư, nếu tôi ăn hết số lượng cá đó thì dạ dày của tôi sẽ khó chịu.”
“Mà tại sao tiểu thư không chịu ngừng tay nhỉ?”
“Đó là vì tôi chưa câu được một con cá nào cả, tất cả đều do cậu câu lên hết.” Erica thở dài, ánh mắt của cô hiện lên vẻ nghiêm túc.
“Tôi muốn tự mình câu được một con cá Blase, đúng vậy, tôi nhất định sẽ câu được nó.”
Kane mỉm cười khi nhìn thấy Erica chăm chú, cậu có thể cảm nhận được việc tự tay làm được một chuyện gì đó là rất hạnh phúc và vui vẻ, trong trường hợp này, Erica muốn tự tay câu được một con cá Blase, loài cá có vị ngon nhất vùng này, mặc dù bọn họ đã có quá nhiều cá Blase để làm món ăn.
“Tôi xin được rời khỏi đây một lát.” Kane bỗng nhiên nói một câu rồi rời khỏi.
Có lẽ vì quá chú trọng vào chiếc cần câu, Erica đã không nghe thấy Kane.
“Mất liên lạc với tất cả phân bộ, vệ tinh b·ị b·ắn rơi, tất cả tín hiệu đều bị ngắt.” Kane kiểm tra lại tất cả những gì vừa xảy ra.
Đột ngột, câu ta mất đi liên hệ với tập đoàn Jeykins và Kayden.
Bởi vì mức độ của sự việc quá nghiêm trọng, Kane chọn một phương pháp an toàn nhất để điều tra thông tin mà không cần đột nhập vào các điểm kết nối của các tập đoàn khác, mặc dù cậu ta có thể giải quyết hệ thống phòng ngự của chúng chỉ trong vòng một giây.
“Tất cả sản nghiệp, tài chính ở ngoài sáng của Jeykins đã mất hết, có lẽ là bị t·ấn c·ông bởi những thế lực mạnh mẽ.”
“Phân bộ tại Esyian bị t·ấn c·ông, tất cả nhân viên đều đ·ã c·hết, những phân bộ khác cũng bị t·ấn c·ông trong cùng một lúc.”
“Có lẽ chín mươi phần trăm nhân viên sẽ đào tẩu được, nhưng đây là một cuộc t·ấn c·ông có mục đích và quy mô lớn.”
“Bọn chúng đã đoạt lấy nhiều tài liệu quan trọng.”
Chỉ trong vòng một phút ngắn ngủi, Kane đã điều tra và phân tích thông tin hoàn tất. Khuôn mặt cậu vẫn lạnh lùng, không thể hiện cảm xúc một chút nào, dường như tất cả chuyện đó, kể cả tập đoàn Jeykins sụp đổ đều không quan trọng.
Trong một lúc, Kane không biết mình nên nói sự thật hay lừa gạt Erica để cô không lo lắng về an nguy của cha mẹ cô.
Kane chợt suy nghĩ đến chuyện gì, thân hình cậu bắn đi, với tốc độ mà một người bình thường không thể nào nhìn thấy, Kane phóng thẳng đến vị trị cắm trại của bọn họ.
…
“AAA!” Erica kéo mạnh chiếc cần câu đã nặng trịch bởi vì một con cá Blase đã ăn mồi.
Chỉ trong vòng vài giây, Erica kéo nó lên khỏi mặt đất với một nụ cười mãn nguyện.
“Cuối cùng thì tôi đã câu được một con cá Blase rồi.” Erica vui vẻ nói.
Nhưng không một ai đáp lại Erica, bởi vì Clara đã đến gần và ra hiệu cho cô lùi lại phía sau, trên tay Clara đang cầm một chiếc hộp màu đen rộng và dài hơn cả cô ấy.
"Chuyện gì vậy Clara, à mà Kane đâu rồi?"
Erica không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì thấy tại trên trời xuất hiện mười vệt ánh sáng đang bắn thẳng đến đây với tốc độ của máy bay phản lực và dừng lại chỉ trong một giây trước mặt Erica.
“RD-22.” Clara nhàn nhạt nói.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Clara đã xâm nhập và chiếm đoạt tất cả thông tin chứa trong bộ giáp màu đỏ và biết hết tất cả những gì Kane vừa biết.
Clara đã xác nhận mười RD-22 này chính là kẻ địch và cần phải trừ khử bọn chúng trước khi bọn chúng làm gì có hại đến Erica.
“Đây là thứ gì?” Erica có chút hoảng sợ bởi sự việc bất ngờ này.
“Đã xác nhận danh tính, đây chính là Jeykins Erica, mục tiêu của chúng ta, hãy bắt sống ả và về thôi.” Một bộ giáp phát ra tiếng nói của con người, dựa theo âm thanh thì đây là một người thanh niên.
“Không biết học viện đang chơi trò chơi gì lại điều ra mười học viên ưu tú sử dụng RD-22 chỉ để bắt một cô gái bình thường như thế này?” Một bộ giáp cằn nhằn bằng giọng nói của nữ giới.
“Đây là nhiệm vụ, huống chi ở bên cô ta đang có một hộ vệ là homunculus.” Một bộ giáp nói tiếp.
“Homunculus, ta đã nghe qua trận chiến tại Esyian về sự mạnh mẽ của chúng, vì thế ta đã khát khao được chiến đấu một lần với bọn quái vật này, đây là một cơ hội trời ban a.” Bộ giáp cất tiếng đầu tiếng lại nói tiếp với giọng khinh thường.
Những người sử dụng RD-22 tham gia trận chiến tại Esyian chỉ là những người lính bình thường, không thể nào so sánh với các học viên ưu tú như họ, cho dù bọn họ chưa tốt nghiệp học viện.
Chín bộ giáp khác hơi lùi về sau một chút để thể hiện thái độ của họ là để tên thanh niên kia chiến đấu một mình với Clara.
Đây là một sai lầm nghiêm trọng trong một trận chiến sinh tử, một người lính có kinh nghiệm sẽ không bao giờ làm việc ngu xuẩn này, nhưng đây chỉ là các học viên chưa tốt nghiệp.
“Này, con quái vật, ta sẽ là người chiến đấu với ngươi.”
Clara bỏ qua lời khiêu chiến mang theo khinh thường của người thanh niên, cô chỉ là hơi khom người với Erica rồi nói với một giọng nói bình tĩnh:
“Xin lỗi tiểu thư, ngay sau đây, đôi mắt của cô sẽ bị làm bẩn bởi những hành động của tôi.”
Erica hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra ở đây, nhưng nghe được những lời nói của các RD-22, cô xác định rằng bọn họ tới để bắt cô và Clara một người hầu kiêm người bảo vệ cô sẽ làm một chuyện gì đó.
Clara quay đầu nhìn mười RD-22 với ánh mắt sắc lạnh khác với ngày thường. Cái hộp đen trên tay của cô đã mở khóa.
“Con quái vật ghê tởm, ngươi có nghe ta nói không đấy.” Tên thanh niên nói quát lên.
“Ta, Danis, học viên ưu tú của Học Viện số một Aris, tuyên bố sẽ trừng phạt ngươi bằng tất cả--“ Danis vừa nói vừa đưa đôi tay kim loại của mình đưa về phía Clara, trên đôi tay của hắn có một vật từ từ phát sáng lên, một v·ũ k·hí năng lượng đã được kích hoạt.
Nhưng, Danis còn chưa phát biểu xong bài tuyên ngôn của mình thì hắn cảm nhận đau đớn tột cùng truyền từ cánh tay.
“Aa!” Tiếng kêu thảm thiết từ Danis đột nhiên vang ra, hắn nhìn thấy một tay của mình đang rơi xuống đất cùng những giọt máu đỏ tươi.
“Vĩnh biệt.”
Một lời thì thầm đột ngột vang lên, hình ảnh cuối cùng mà Danis nhìn thấy là Clara vớ đôi mặt sắc lạnh đang cầm trong tay một cái rìu chiến khổng lồ sắc nhọn chém thẳng đến đầu của hắn.
Đôi mắt Danis trợn trừng lên trong hoảng sợ đến tột cùng. Hắn không thể nào hiểu được tại sao mình lại c·hết một cách thảm bại như thế này!
“Không!”